Đương nhiên Đao Tỉ không bị điên.

Cô làm như thế cũng có nguyên nhân.

Từ khi kí hợp đồng với hệ thống, cô đã trải qua rất nhiều thế giới. Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ trong nội dung hợp đồng thấp nhất là điểm C, thấp hơn C ba lần sẽ tự động hủy hợp đồng. Sau khi hợp đồng giữa bọn họ chấm dứt thì sẽ đưa linh hồn của cô về lại lúc ký hợp đồng, cũng là thời gian bệnh tim của cô tái phát.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể thoi thóp thêm vài phút rồi sẽ chết.

Không muốn chết thì chỉ có thể nghĩ cách.

Điều mà Đao Tỉ hiểu được trong thế giới dầu tiên là bản thân phải sống một cuộc sống tuyệt vời. Cô suy nghĩ một chút, ở một mức độ nào đó, một cuộc đời tuyệt vời cũng tương đương với sự xuất sắc. Trong thế giới đó, cô cố tình tránh mọi tình tiết câu chuyện và liều mình để đạt được cấp cao, nhưng đánh giá cuối cùng chỉ là điểm C.

Điểm thấp.

Lúc đó cô cho rằng vẫn không đủ xuất sắc.

Trong thế giới thứ hai, cô càng cố gắng nhiều hơn, và việc tích lũy kiến ​​thức đã học được ở thế giới trước giúp cô thoải mái tăng gấp đôi trình độ xuất sắc dựa trên cơ sở ban đầu. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng chỉ nhiều thêm một dấu +.

C+

Lúc trải qua thế giới thứ ba, cô cảm thấy nên thử thêm một vài thử thách khác, ngoài việc học hành xuất sắc, cô nên mở rộng ra và thử thách ở các khía cạnh khác, chẳng hạn như các tài nghệ như cầm kỳ thi họa. Nếu ở trong một thế giới vẫn chưa học được cũng không sao, cô có một khoảng thời gian vô hạn để học từ từ.

Dù sao thì đánh giá C+ vẫn không phải là cấp thấp nhất.

Tuy nhiên, có một chuyện ngoài ý muốn khiến cô phát hiện ra điểm khác lạ.

Ở hai thế giới trước, hoàn cảnh gia đình đều khá tốt, và chính vì đắc tội với nhân vật chính nên từ đó tầng lớp sử dụng vật dụng hàng ngày xa xỉ đã bị giáng xuống địa vị mà sử dụng những đồ dùng hàng ngày cũng cảm thấy xa xỉ. Vì lúc đó Đao Tỉ chưa hòa nhập vào ngôi nhà đối với cô là 'xa lạ', nên ngay từ đầu cô đã tự động kéo xa khoảng cách với bọn họ. Sau này khi bọn họ sa sút, cô sẽ giúp đỡ bọn họ nhưng không phí tâm tư làm cho bọn họ trở nên tốt hơn.

Vì khiến cho bản thân trở nên xuất sắc đã vô cùng mệt mỏi.

Ở thế giới thứ ba, vì sự ấm áp của gia đình khiến cô cảm thấy ấm lòng nên cô đã cố gắng một chút để thay đổi suy nghĩ của người nhà, từ đó tránh khỏi một số hành vi giết người. Cuối cùng thành tích mà cô đạt được cũng không cải thiện được bao nhiêu so với thế giới trước, cứ tưởng rằng kết quả đánh giá cuối cùng vẫn là C +, nhưng không ngờ lại tăng lên điểm B +.

Sau đó Đao Tỉ đã hiểu rồi.

Cô sống tốt đẹp là tiền đề, cùng lúc đó phải giúp gia đình mà cô thuộc về trải qua cuộc sống hạnh phúc. Bản thân Đao Tỉ và bọn họ không có mối quan hệ gì, nhưng thân thể mà cô chiếm giữ lại là người một nhà, có quan hệ huyết thống và sự gắt kết chặt chẽ với bọn họ.

Cho dù không cùng thuyền cũng cùng nhánh.

Hạnh phúc của người nhà nguyên thân cũng là một điểm đánh giá ngầm.

Ban đầu, cô chỉ quan tâm đến cuộc sống vui vẻ của bản thân mà xem nhẹ yếu tố gia đình. Đối với Đao Tỉ, những người thân ở mỗi thế giới đều không phải là người thân thật sự của cô và là ngôi nhà khiến cô có cảm giác an toàn, ngoài ra cô còn tin rằng thế giới là một trò chơi trực tuyến có thật với quy mô khổng lồ nên cô chỉ quan tâm đến việc tích lũy kinh nghiệm cho riêng mình để tăng cấp mà xem nhẹ những chuyện khác khác.

Cảm giác vượt trội và kiêu ngạo này đã làm mờ mắt cô.

Con đường phía trước đã sai ngay từ đầu.

Sau đó, cô đã thay đổi chiến lược và làm một thí nghiệm nhỏ, ngừng học tập và chỉ sử dụng kiến ​​thức tích lũy được ở các thế giới trước để làm các việc khác. Thời gian rảnh rỗi sẽ quan tâm đến từng người trong gia đình. Cô tiêu tốn nhiều tâm tư để cố gắng hòa giải mối quan hệ lạnh nhạt của ba mẹ mình, khiến những người anh trai ăn không ngồi rồi trở nên có ích hơn. Cuối cùng, cô đạt được điểm A hiếm có.

Vậy nên.

Việc ưu tiên hàng đầu trước mắt của Đao Tỉ là tháo gỡ toàn bộ số bom được cất giấu trong nhà họ Vương.

Bằng cách này, cô có thể tiến về phía trước mà không cần lo lắng.

Yếu tố đầu tiên là dập tắt tất cả những ngòi nổ đáng lo ngại trong cả gia đình, sau đó tiến thêm một bước ‘cải tà quy chính'. Bằng cách này, dù họ có qua lại với nhân vật chính thì cũng chỉ là quan hệ hữu nghị, chỉ cần không phải là quan hệ thù địch thì không cần lo lắng bị dùng làm công cụ làm màu trong một phút vì thời tiết lạnh, mà sẽ hoàn toàn kết thúc.

Đao Tỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Hành.

Cô mở to mắt, đồng tử rất lớn, màu mắt vẫn hoàn toàn là màu đen.

Chỉ cần nhìn chằm chằm vào người khác với khuôn mặt không biểu cảm liền có thể khiến trong lòng họ cảm thấy áp lực. Hơn nữa, Đao Tỉ đã trải qua mấy thế giới, đặc biệt là khí chất tích lũy trong hoàng gia thời phong kiến ​​không phải thứ mà một người giàu có, quần áo là lượt bình thường như Vương Hành có thể chống lại được.

Không gian bỗng chốc ngừng lại.

Đao Tỉ nhìn chằm chằm Vương Hành đến khi toàn thân anh cứng đờ, da đầu ngứa ngáy, cô mới thỏa mãn thu khí thế của mình lại, chậm rãi nói: "Mục tiêu nhỏ là leo lên vị trí số một của Forbes có thể giao cho ba hoàn thành.”

Vương Hành không dám cãi lại: ..”."

Em gái.

Em chắc canh đây là một kế hoạch nhỏ sao?

Ba Vương có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Vương Hành không dám ngang ngược trước khí thế mạnh mẽ đột nhiên bùng phát của em gái, anh chỉ dám than thở trong lòng, ngoài mặt lại gật đầu lia lịa: “Ồ.” Vẻ mặt cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Tóm lại, kế hoạch nhỏ vừa nghe đã thấy không đáng tin này không phải anh thực hiện là được!

Vương Hành không có lý tưởng lớn nào.

Anh cho rằng làm một kẻ quần áo là lượt, thỏa sức ăn chơi khá tốt. Trong tương lai, sau khi thừa kế công ty của gia đình, anh sẽ giao lại cho một nhà hoạch định tài chính chuyên nghiệp quản lý, lợi nhuận từ cổ tức cũng đủ để anh an nhàn hưởng thụ cuộc sống. Nếu chuyện này không thành, cùng lắm là sinh con sớm hơn để giảm bớt áp lực, ba Vương vẫn còn thời gian để khiến cháu trai của mình trở thành nhân tài.

Vô cùng hoàn hảo!

Sau khi Đao Tỉ nghe xong, cô lại nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt chết chóc.

Vừa nãy Vương Hành đã bất cẩn để lộ toàn bộ suy nghĩ cất giấu trong lòng.

Đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran.

Tâm trí anh như bị dội thẳng một gáo nước lạnh trong ngày đông, khiến anh giật mình một cái, vô thức thẳng lưng và ngồi ngay ngắn lại. Lúc nhỏ, rất nhiều người nói rằng em gái mình trông giống như người ông ngoại đã khuất, rõ ràng là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu nhưng lại vô cùng oai nghiêm. Từ nhỏ Vương Hành đã rất sợ em gái, sau này khi em gái mình chọn ra nước ngoài du học, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học lại chọn về nước học nghiên cứu sinh một cách khó hiểu.

Gần đây, vì bận rộn nên không tiếp xúc nhiều, Vương Hành cho rằng anh đã thoát khỏi cảm giác bị áp bức bởi em gái mình. Bây giờ nhìn vào đôi mắt sâu không không thấy đáy ấy, anh nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị em gái chi phối một lần nữa.

Lúc nhỏ anh luôn bị em gái tính kế.

Người không thông minh như anh luôn chủ động nhảy xuống cái hố do em gái mình đào một cách ngu ngốc mà không cần người khác đẩy. Sau đó, em gái có được những gì cô muốn, nhưng anh phải nhận lỗi thay và bị ba mẹ đánh đòn.

Hơn nữa nói ra cũng không có ai tin.

“Vương Hành.”

Vương Hành khẽ run rồi lớn giọng đáp: “Có!”

Em gái ghét sự ngu ngốc của anh.

Từ lúc sáu tuổi không còn gọi anh là anh nữa.

Đao Tỉ thấy anh đã hoàn hồn, nói tiếp chủ đề vừa nãy: “Em sẽ nói chuyện với ba về mục tiêu nhỏ là leo lên vị trí đầu danh sách của Forbes sau, còn về mục tiêu nhỏ của anh... "

Vương Hành: “!!!”

Bây giờ khi nghe thấy ba từ "mục tiêu nhỏ", trái tim anh liền run lên.

Có phải là em gái anh đã có một sự hiểu lầm lớn nào đó về từ 'nhỏ' không?

‘Lớn’ của cô là dùng dải ngân hà để so sánh sao?

Đao Tỉ đang khiến cho Vương Hành thấp thỏm lo âu, cô tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, anh phải cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu của mình, tiết chế bản thân và quên đi hồng trần, sau đó chăm chỉ làm việc trong công ty của ba."

Vương Hành ngây người ra.

Muốn một kẻ ăn chơi, ngoài ăn ra không muốn làm gì cả tiến bộ hơn.

Nghe xem, người ta có nói gì không?

Hơn nữa, còn phải rời xa những tháng phong hoa tuyết nguyệt, Vương Hành giả vờ bạo dạn nói lớn: "Em gái, Vương Nhĩ Ngọc, mục tiêu nhỏ của em chính là giết anh, hay là em thẳng tay giết anh thì sẽ đau kh..."

Phập!

Vương Hành bị dọa đến nỗi im bặt.

Ong...

Có một chiếc phi tiêu cắm vào giữa hai chân anh.

Lúc này vẫn còn âm thanh vọng lại.

Đao Tỉ vừa nhìn thấy cái này dưới bàn cà phê, liền lấy ra một cái từ trong hộp, phóng qua.

Vung tay.

Chính giữa hồng tâm.

Phập phập phập.

Âm thanh trúng mục tiêu liên tục càng làm cho Vương Hành cứng đờ.

Bây giờ anh chính là tấm bia bằng thịt.

Đao Tỉ đang phóng phi tiêu men theo đùi anh.

Phi tiêu là một món đồ chơi mà thỉnh thoảng Vương Hành nổi hứng mua về, bia ném là một vật trang trí nghệ thuật làm bằng rơm trong phòng khách. Mới hai ngày trước, anh còn hăng hái ném phi tiêu vào người rơm như ném kẻ thù để mua vui. Số phận của con người thay đổi không ngừng, bây giờ anh đã gặp phải báo ứng.

Vương Hành run rẩy: “Em gái, vì tương lai của nhà họ Vương chúng ta, em chậm lại một chút.”

Anh thực sự không dám chạy.

Vương Nhĩ Ngọc đã rất bướng bỉnh từ khi còn nhỏ và cô có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Lỡ như chọc giận cô, dựa vào kĩ năng bách phát bách trúng đó, muốn khiến cho em trai nhỏ của anh từ nay phải tiết chế ham muốn, quên hết những điều phàm tục thì cũng không có gì là khó, đặc biệt là anh không muốn đặt cược xem tốc độ của ai nhanh hơn.

Đao Tỉ mỉm cười hiền lành.

Nhưng những lời cô nói ra lại không hiền lành chút nào, cô liên tục dùng giọng điệu uể oải đó chậm rãi nói: “Ba đang ở tuổi trung niên và vẫn có thể sinh con, theo em được biết thì ba có một đứa con riêng ở bên ngoài. Cho dù cái thứ đó của anh tàn phế thì cũng không thể đoạn tử tuyệt tôn nhà họ Vương được, hơn nữa chỉ ảnh hưởng đến việc chơi bời vui vẻ của anh, bây giờ kỹ thuật phát triển, muốn có con cũng có thể làm thụ tinh ống nghiệm.

Cô nhấn mạnh: “Yên tâm, tàn phế rồi vẫn có thể giữ lại đời sau.”

Đao Tỉ chớp mắt, bỗng nhiên chuyển sang dùng giọng điệu nũng nịu của con gái, nói: “Em lao tâm khổ tứ đều là vì suy nghĩ cho tương lai và tiền đồ của nhà họ Vương chúng ta, anh, chẳng lẽ anh không cảm động sao?”

Vương Hành: ..”.”

Không cảm động, cũng không dám động!

Anh liếm môi dưới trong vô thức vì cổ họng khô khốc.

Vương Hoành đấu tranh trong lòng, không được, không thể vì bị ép mà đồng ý được. Theo kinh nghiệm bị gài bẫy năm xưa, chỉ cần anh gật đầu lên núi thì sau này, anh sẽ không thể làm chủ được hướng đi của sự việc.

Trong trường hợp trên núi có hổ...

Chống lại.

Lấy khí phách đàn ông của mày ra.

Mày có thể!

Sau khi tự cổ vũ bản thân, Vương Hành ngẩng đầu: “Cái đó, em gái...”

Đao Tỉ cười nhẹ: “Ừ?”

Vương Hành: ..”.”

Áp lực quá lớn, chống không nổi.

Vẻ mặt Vương Hành như đưa đám, giống như đang cầu xin: “Em gái, coi như anh xin em, tha cho anh đi. Hay là, em giúp ba hoàn thành mục tiêu nhỏ của ông ấy trước, sau đó tới... giúp anh?”

Không muốn chết một mình.

Ba.

Vì hạnh phúc của con trai, ba hy sinh một chút đi!

Đao Tỉ chơi với chiếc phi tiêu cuối cùng: “Nếu như anh không tình nguyện như thế, vậy thì...”

Vương Hành kỳ vọng nhìn về phía em gái anh.

Hy vọng có thể nghe thấy giọng nói của thiên sứ trong cái miệng nhỏ đáng yêu kia.

Đao Tỉ nói bằng giọng của thiên sứ: “Cho anh ba sự lựa chọn, một là em giúp anh đoạn tuyệt hồng trần. Hai là anh cắt đứt mối quan hệ với bọn họ. Ba là bọn anh phải hoàn thành mục tiêu nhỏ này cùng nhau. Thời gian suy nghĩ là ba giây...”

“Ba, hai...”

Vương Hành hét lớn: “Ba!”

Xin lỗi anh em, tôi không muốn chết một mình.

Nếu vẫn phải chết, vậy thì chết cùng nhau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play