Pháo Hôi Đạo Hệ Muội Muội

Chương 19 - Anh trai "Trời lạnh rồi, Vương gia phá sản thôi" (19)


1 năm

trướctiếp

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên gay gắt đối chọi.   

Tuy rằng Đao Tỉ còn chưa nói hết câu, nhưng Lý Ninh Viễn cũng không phải ngu ngốc. Đao Tỉ bày ra một bộ thần thái cao ngạo chỉ vào mặt đất, rõ ràng là bảo anh ta quỳ xuống cầu xin đối phương cùng anh ta kết giao, cô mới có thể đồng ý.   

Không.   

Có lẽ còn không nhất định sẽ đồng ý.   

Lý Ninh Viễn theo bản năng hỏi ngược lại: "Cô bị điên rồi sao?!"

Đao Tỉ vẫy tay.   

Nhân viên phục vụ đứng gần đó lập tức dùng một loại bước đi rất nhanh nhưng không thất lễ đi tới, trên mặt cô ta mang theo nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Thưa cô, xin hỏi cô còn cần gì nữa không?"

Đao Tỉ chỉ vào những món ăn trước mặt.

Nói: "Đem tất cả những món này mang xuống đi, thay đổi phần ăn A cho tôi."

Nữ phục vụ nghe vậy có chút sững sờ.   

Cô ta nhìn những món ăn trên bàn, muốn bỏ đi chính là phần ăn A, gọi lại vẫn là phần ăn A, hơn nữa món ăn trên bàn cũng không hề có dấu vết động đũa. Tuy nhiên, trình độ chuyên môn của cô ta rất tốt, khuôn mặt của cô ta vẫn mỉm cười thoải mái và gật đầu: "Được, thưa cô, tôi sẽ thay đổi phần ăn A ngay ạ."

Sau đó tay chân lưu loát bưng đi bữa ăn.   

Vừa rồi không để ý đến hành động của anh ta, còn có hành vi lui món ăn sau đó lại gọi những món y hệt này làm cho trong lòng Lý Ninh Viễn có cảm giác rất tức giận, sắc mặt anh ta ngay lập tức đen tái, giọng điệu mang theo tức giận chất vấn nói: "Cô có ý gì!"

Những món ăn ban đầu chính là anh ta tự quyết định gọi.   

Nếu đối phương có thứ gì ăn kiêng, không thích ăn hoặc là bởi vì món ăn lạnh muốn một lần nữa đổi mới còn có thể hiểu được, nhưng những món này nhân viên phục vụ vừa bưng lên bàn cô đã yêu cầu đổi lại một phần ăn giống y hệt, đây rõ ràng chính là vả vào mặt anh ta.   

Đao Tỉ lại không trả lời anh ta mà nói: "Tôi là Vương Nhĩ Ngọc."

Lý Ninh Viễn nhíu mày nắm tay.   

Nếu như anh ta không chịu buông tha, tiếp tục so đo nhằm vào chuyện cô đổi đồ ăn, ngược lại có vẻ anh ta rất mất phong độ lại còn bụng dạ hẹp hòi. Nếu là trước kia có phụ nữ dám không cho anh ta mặt mũi như vậy, anh ta không đánh người cũng đã sớm mặc kệ bỏ đi, chỉ là hiện tại mục đích của anh ta còn chưa đạt được, chỉ có thể đem sự tức giận đè ở trong bụng, trong lòng tự cảnh cáo mình phải kiềm chế.   

Phần ăn mới được đưa lên rất nhanh.   

Những món ăn được đưa lên một lần nữa cũng không có biến hóa gì khác so với với phần ăn vừa mang xuống, chẳng qua vị trí bày biện trên bàn có sự khác nhau so với lúc trước, hoa văn trang trí trên bít tết cũng không giống miếng bít tết vừa rồi. Rất hiển nhiên chất lượng phục vụ của nhà hàng này không tệ, cũng không có việc làm ăn gian dối đem cái cũ xuống rồi lại vụng trộm bưng lên.   

Đao Tỉ chậm rãi cắt một miếng đưa vào miệng.   

Hương vị rất tuyệt vời.   

Xứng đáng với ba sao mà Michelin cho điểm.   

Đao Tỉ không hề bởi vì ghê tởm Lý Ninh Viễn mà không muốn ăn, trước khi đáp ứng đi ra gặp mặt đối phương cô còn chưa kịp ăn cơm. Tuy rằng người ngồi cùng trước mặt vừa ngạo mạn vừa đáng ghét, nhưng cũng không cần thiết từ chối không ăn thức ăn rất ngon miệng trước mắt.   

Khi bữa ăn sắp kết thúc.   

Lý Ninh Viễn trong lòng còn có việc cầu xin nên thiếu kiên nhẫn.   

Anh ta nhìn thẳng vào Đao Tỉ và chất vấn: "Cô rốt cuộc muốn thế nào!"

Trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn cùng thúc ép, nếu như nhìn kỹ còn có thể từ trong ánh mắt anh ta quan sát được một ít vẻ ủy khuất.   

Đao Tỉ cười nhạo ra tiếng: "A. "

Cô giật giật ngón tay, xoay con dao cầm trong tay thành một vòng xinh đẹp, cười như không cười nói: "Lời này của anh rất buồn cười. Rõ ràng là anh cố ý hẹn tôi tới nói có chuyện bàn bạc, giờ lại quay qua hỏi tôi muốn thế nào?"

Lý Ninh Viễn sững sờ.   

Phải.   

Là anh ta chủ động hẹn cô ra ngoài.   

Anh ta há miệng muốn nói cái gì để hy vọng lấy lại một chút tôn nghiêm, lại bị vẻ mặt hàm chứa sự cười nhạo của Đao Tỉ khiến cho theo bản năng mà dời đi tầm mắt. Qua một đoạn lời nói như vậy những lời anh ta muốn nói lại phải nuốt xuống, anh ta cúi đầu, rơi vào trầm mặc.   

Vương Nhĩ Ngọc thay đổi.   

Kỳ thật ngày đó khi gặp nhau ở câu lạc bộ, anh ta đã cảm giác được Vương Nhĩ Ngọc có một chút biến hóa so với lúc trước, chỉ là đối phương đối với anh ta mà nói cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí là chán ghét đến mức ước gì cô có thể vĩnh viễn biến mất thì quá tốt. Cô vì cái gì mà thay đổi, thay đổi lớn bao nhiêu, biến thành bộ dáng gì cũng không liên quan đến anh ta.   

Chỉ là không nghĩ tới vả mặt đến nhanh như vậy.   

Lúc trước ở Mỹ, Vương Nhĩ Ngọc từng nói trong tay cô có một hạng mục nghiên cứu đã hoàn thiện muốn cùng anh ta hợp tác (Vương Nhĩ Ngọc dùng tiền mua đứt bằng sáng chế của người khác), chỉ là lúc ấy nghiên cứu của Lý Ninh Viễn cũng có đột phá rất lớn, khi đó anh ta vô cùng tự tin với năng lực của bản thân nên căn bản không quan tâm hạng mục trong tay Vương Nhĩ Ngọc.   

Liền trực tiếp cự tuyệt tại chỗ.   

Những lời từ chối liền không cần nói cụ thể.   

Dù sao cũng là những lời rất vô tình, làm mất mặt mũi của người khác.   

Nhớ tới Bạch Thuật ngại với tình cảm bạn bè nên trong lúc chỉ có hai người lén tiết lộ cho anh ta một bộ phận tình báo về trí tuệ nhân tạo, ánh mắt Lý Ninh Viễn liền tối tăm không rõ. Tin tức này anh ta rất sớm đã biết, Bạch Thuật nói cho cùng cũng là thương nhân nên sẽ không nhường ra lợi ích của mình, có thể tiết lộ một chút tin tức để cho anh ta đi tranh thủ đã không tồi rồi.   

Nhưng là vì sĩ diện nên anh ta vẫn không thể tìm tới Đao Tỉ để hợp tác.   

Bạch Thuật thông báo cho anh ta vào buổi sáng.   

Đao Tỉ đã nộp đơn xin thành công tất cả bằng sáng chế của dự án trí tuệ nhân tạo, một số việc vặt giai đoạn đầu cần chuẩn bị cũng đã làm xong, tuần sau sẽ chính thức tuyên truyền với bên ngoài và công bố thành phẩm. Anh ta đã không còn thời gian dư thừa để suy nghĩ chuyện mặt mũi và lòng tự trọng của mình, cho nên hôm nay mới chủ động hẹn người đi ra ngoài nói chuyện.   

Lý Ninh Viễn nắm chặt nắm đấm.   

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh ta lại không hề cảm thấy đau đớn.   

Nếu lúc trước anh ta gật đầu.   

Dựa theo thái độ si mê của Vương Nhĩ Ngọc đối với anh ta lúc ấy, nói không chừng sẽ hai tay dâng lên dự án trí tuệ nhân tạo này.   

Không.   

Là chắc chắn sẽ.   

Dù sao Vương Nhĩ Ngọc lúc ấy chỉ cần anh ta cho cô một chút vẻ mặt tốt, hoặc chỉ cần cho cô một ánh mắt nhìn thẳng cô đều sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên. Lúc đó tình cảm của đối phương dành cho anh ta là trần trụi và nóng bỏng, chưa bao giờ che giấu.   

Còn nhớ lúc đó Vương Nhĩ Ngọc từng tặng cho anh ta một món quà.   

Anh ta lúc đó đã làm gì? 

Hình như là trực tiếp vứt ở trong thùng rác bên đường, nghĩ đến thứ kia hẳn là trí tuệ nhân tạo mà hiện tại anh ta cực lực muốn có được. Nghĩ lại cũng thật châm chọc, thứ từng bị anh ta không chút lưu luyến vứt bỏ hiện tại lại là trân bảo hiếm có anh ta muốn mà không được, lúc này hồi tưởng lại quả thực giống... Chính là bản thân có mắt không tròng.   

Anh ta có hối hận không?   

Đương nhiên hối hận.   

Nhưng mà lòng kiêu ngạo của anh ta không cho phép anh ta đem sự hối hận này nói ra khỏi miệng, lòng tự trọng của anh ta cũng không cho phép anh ta vì thế mà cong lưng cầu xin sự tha thứ.   

Lý Ninh Viễn há miệng lại khép lại.   

Những lời chân chính trong lòng vẫn không thể nói nên lời.   

Hôm nay anh ta hẹn Vương Nhĩ Ngọc đi ra ngoài và đưa ra ý định hẹn hò cũng không phải là muốn lấy lý do yêu đương để nuốt thành quả của cô, điểm mấu chốt và đạo đức của anh ta cũng không cho phép anh ta làm như vậy. Hẹn hò chỉ là một cái mở đầu, lợi ích và vinh dự mà đối phương xứng đáng nhận được, anh ta một phần cũng sẽ không ham, sở dĩ vòng quanh một khúc cua lớn như vậy chỉ là muốn tìm kiếm một cơ hội hợp tác và có thể làm cho anh ta không cần quá mất mặt mũi mà thôi.   

Quả nhiên.   

Anh ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.   

Lúc Lý Ninh Viễn đang trầm tư im lặng, Đao Tỉ khoái trá dùng xong bữa trưa, cô buông dao và nĩa xuống, rút ra một tờ khăn ăn lau khóe miệng. Nhìn đồng hồ trên cổ tay đứng dậy nói: "Xin lỗi Lý tổng, tôi có việc phải đi trước."

Lý Ninh Viễn theo bản năng giữ lại: "Cô..."   

Tôi có thể hợp tác với cô không?   

Những lời này vẫn là không có mặt mũi để nói ra.   

Mắt thấy Đao Tỉ chỉ cần hai bước nữa là sẽ rời khỏi phòng, bọn họ hiện tại đã ở tình trạng nửa trở mặt, lần này không nói lần sau càng khó mở miệng hơn.   

Lý Ninh Viễn cắn răng há miệng nói: "Tôi muốn cùng cô..."   

Đao Tỉ nghe vậy dừng bước xoay người.   

Tư thế hiện tại của hai người một đứng một ngồi làm cho cô có một góc độ nhìn xuống tuyệt vời, trên mặt cô lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ: "Có một câu nói như thế nào vậy nhỉ?" Cô giả vờ rơi vào suy ngẫm.   

Sau đó dừng một chút.   

Nâng cằm lên, nói từng chữ từng chữ một: "Hôm qua anh không để ý đến tôi, hôm nay tôi để anh không thể trèo lên được."

Mặc dù rất thô tục, nhưng nói ra thực sự sảng khoái.   

Lý Ninh Viễn thất thần: "..."   

Nếu hạng mục nghiên cứu của Đao Tỉ được công bố.   

Trong tương lai.   

Anh ta đúng là không thể trèo cao cô.   

Lúc này nhân viên phục vụ chuyên phụ trách phòng bọn họ đi tới, trong tay cô ta bưng ấm trà chứa đầy nước chanh, thân thiết hỏi: "Quý khách, xin hỏi anh có cần thêm nước không?"

Cái ly của Lý Ninh Viễn đã trống rỗng.   

"Không cần."   

Bây giờ anh ta cũng không cótâm trạng ăn uống gì nữa.   

Người phục vụ gật đầu: "Dạ vâng, thưa anh." Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói, "Thưa anh, người phụ nữ đi cùng anh đã trả tiền cơm bữa ăn vừa rồi, mời anh từ từ dùng bữa".

Lý Ninh viễn đột nhiên ngẩng đầu.   

Anh ta chưa bao giờ bị một người phụ nữ trả tiền cho hóa đơn.   

Người phục vụ dừng lại và nhìn anh ta chờ chỉ thị: "Thưa anh?"

Anh ta còn có thể làm thế nào nữa?   

Chạy qua nói cô không được trả tiền cho tôi, điều này làm cho tôi rất mất mặt. Dựa theo phong cách hiện tại của Đao Tỉ có lẽ đã vì yêu sinh hận anh ta mà nói, đến lúc đó nói ra những lời này phỏng chừng cô sẽ càng làm cho anh ta khó chịu.   

Lý Ninh Viễn nhụt chí xua xua tay: "Không có việc gì."

"Vâng, thưa anh, tôi sẽ ở ngoài cửa chờ. Anh có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Nhân viên phục vụ xác nhận lại không có chỉ thị mới thì hơi cúi người gật đầu, sau đó im lặng rời đi.   

Lý Ninh Viễn nhìn bóng lưng cô ta.   

Đột nhiên liền hiểu được vừa rồi Đao Tỉ vì sao lại bỏ đồ ăn anh ta gọi và một lần nữa gọi lại một phần, cũng không phải là cô cố ý muốn đối nghịch và vì làm anh ta mất mặt, mà là để mượn cơ hội muốn nói cho anh ta biết một chuyện.   

Cô ấy là Vương Nhĩ Ngọc.   

Không phải là một nhân viên phục vụ mà anh ta có thể vẫy tay thì đến, xua tay thì đi.   

Cô là đang châm chọc anh ta... Đã là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Rõ ràng chính anh ta có việc cầu xin cô, lại bày ra một bộ bố thí cao tư thái chờ cô giống như anh ta chủ động cúi đầu.   

Không phải là cô ấy bị điên.   

Mà là anh ta suy nghĩ quá ngây thơ.   

Bị đánh vào mặt, cũng đáng đời.   

Trang bức xong liền chạy.   

Đao Tỉ nhất thời cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.   

Cô mỗi lần giúp nguyên chủ hoàn thành một chút tâm nguyện, sự nặng nề đè ở trong lòng sẽ giảm bớt một chút. Đồng thời nhờ đó cũng sẽ nâng cao cường độ linh hồn của cô. Đây xem như là một cái buff gian lận mà vị thần bí hệ thống kia cho cô, tuy rằng cho đến hiện tại những tri thức cô có được đều là do bản thân cô thông qua nỗ lực học được, nhưng cái buff này có thể tích lũy dần dần để tiếp tục phát triển đại não.   

Đến nay Đao Tỉ tích lũy được kho tàng tri thức khổng lồ như vậy, cái buff này cũng đóng vai trò quan trọng.   

Lời nói quay trở lại.   

Vừa rồi trang bức cũng là vì để cho chân chính Vương Nhĩ Ngọc trút giận.   

Lúc Lý Ninh Viễn đối xử với nữ chính thì thế nào cũng tốt, còn thái độ đối với cô thì thật sự rất ác liệt. Lúc đầu, anh ta còn duy trì phong cách quý ông cơ bản, sau đó thì luôn dùng những lời ác ý làm tổn thương người khác.   

Tất nhiên.   

Vương Nhĩ Ngọc cũng có sai lầm rất lớn.   

Cho nên Đao Tỉ cũng chỉ là ở nơi không có người ngoài dùng ngôn ngữ để "trả thù" nam chính, để cho anh ta mất mặt một chút thì coi như xong rồi. Còn nếu Lý Ninh Viễn là loại người như Vương Gia Phái thì đương nhiên thủ đoạn trả thù của cô sẽ không chỉ nhẹ nhàng như vậy mà chính là "Trời lạnh, Lý gia phải phá sản."   

Đao Tỉ hiện tại thể xác lẫn tinh thần đều rất vui sướng.   

Cô chuẩn bị đi shopping để duy trì niềm vui này.   

Vừa đi tới bên cạnh xe thì chuông điện thoại di động vang lên, nhìn thấy là Vương Hành liền tiện tay nhận lấy. Dạo gần đây anh vì xưởng làm đồ chơi yêu quý mà có sự tiến bộ rất nhiều, nên thái độ đối với anh vẫn phải thể hiện ra yêu thương một chút.   

【Em gái, cứ……. Đô đô đô...】 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp