Chu Tịch nói lời này chính là thật lòng.
Hắn là voi, thu nhỏ cũng đã rất đáng yêu rồi, hình thú của Hùng Dã lại càng khỏi cần phải nói!
Gấu nhỏ bụ bẫm nếu có thể ôm vào trong ngực......
"Ngươi nhất định phải theo ta chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở nên mạnh mẽ giống ta." Chu Tịch nói. Như vậy, Hùng Dã sẽ có thể biến lớn biến nhỏ!
Hùng Dã có chút không tự tin: "Thực lực của Thú Vương muốn tăng lên rất khó, ta......"
"Ngươi nhất định làm được. Nếu như không được, lúc ta phát bệnh không có ai ngăn lại, ta sẽ bị thương khó chịu." Chu Tịch nhìn về phía Hùng Dã,
Hắn lúc trước ở Thú Thần Điện phát bệnh, Hùng Dã đã giúp hắn thanh tỉnh lại. Nhưng điều này cũng không đại biểu lần sau hắn sẽ không phát bệnh.
Lúc nào nên phát bệnh, hắn vẫn là sẽ phát bệnh. Loại tật xấu này một chốc một lát không thể tốt lên được.
Nhưng có Hùng Dã ở bên, hắn tin tưởng mình cho dù phát bệnh cũng có thể tỉnh táo lại.
Chẳng qua mỗi khi làm hắn thanh tỉnh, Hùng Dã có khả năng sẽ bị hắn đánh trúng...... Nhưng nếu Hùng Dã mạnh hơn một chút, hắn cũng bèn không cần lo lắng Hùng Dã sẽ bị thương!
Chu Tịch vừa nói thế, lại bị ánh mắt chờ mong của Chu Tịch nhìn chăm chú, Hùng Dã lập tức mở miệng: "Ta nhất định làm được!" Chu Tịch cần y, làm sao y có thể từ chối?!
"Ngươi còn không được rời khỏi ta, bằng không ta không cẩn thận phát bệnh thì phải làm sao đây?" Chu Tịch lại nói.
"Ta nhất định không rời khỏi ngươi." Hùng Dã đáp.
Chu Tịch đối với câu trả lời của Hùng Dã phi thường vừa lòng, đút cho Hùng Dã một miếng thịt.
Hùng Mao còn ngồi ở bên cạnh, đã bị Chu Tịch và Hùng Dã hoàn toàn lãng quên......
Gấu trúc nhỏ ở trên mặt đất lăn một cái, cũng không thể khiến cho Chu Tịch và Hùng Dã chú ý, chỉ có thể ưu thương rời đi, biến trở về hình người tới chỗ tư tế bên kia ăn —— Món lẩu thật sự ăn quá ngon! Nó rất thích!
Bữa tiệc lẩu trong bộ lạc giằng co một hồi lâu.
Có mỹ thực làm chất dẫn, người bộ lạc Đại Hùng rất nhanh đã trở nên quen thuộc với người Thú Thần Điện, Hùng Hà thậm chí đã cùng một tư tế kề vai sát cánh. Ông đối với các tư tế này tràn ngập hảo cảm, còn các tư tế thì sao? Bọn họ cũng muốn giao hảo với Hùng Hà, tộc trưởng tiền nhiệm của bộ lạc Đại Hùng kiêm thúc thúc Hùng Dã.
Hai bên tự nhiên trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Lại có một vài tư tế tìm người bộ lạc Đại Hùng hỏi thăm chuyện trước kia của Thần Thú.
Người bộ lạc Đại Hùng hoặc nhiều hoặc ít đều nói một vài, mà trong tất cả những người này, lời của tư tế bộ lạc Đại Hùng là được mọi người thích nghe nhất, cũng nhất trí nhận đồng: "Chu Tịch từ nhỏ đã không giống người thường. Hắn khi còn nhỏ, gần hai mươi năm không hề bước ra khỏi sơn động, cũng không nói một lời. Ta cảm thấy có thể là do hắn thân là Thần Thú, thời điểm vừa hạ trần còn chưa dung hợp hoàn toàn được với thân thể này! Sau đó mẫu thân hắn ngoài ý muốn qua đời, hắn mới thông suốt một chút, nhưng vẫn chưa thích ứng được thân thể của mình, luôn rất thích ngủ, thẳng đến khi qua một đợt Thần Thú tế......"
Tư tế kể đến hứng thú dạt dào.
Chu Tịch tuy rằng cách khá xa, nhưng vẫn có thể sử dụng tinh thần lực nghe được: "......" Tư tế của bộ lạc bọn họ thật đúng là biết dựng chuyện!
Chu Tịch không đi quản tư tế, tiếp tục ăn, thuận tiện đút cho gấu nhỏ nhà mình.
Toàn bộ khe núi tràn ngập mùi đồ ăn.
Trong sơn động nào đó, nhóm người bộ lạc Sơn Lang đã bị lãng quên cả đám lệ rơi đầy mặt —— Bọn họ đói! Bọn họ rất thèm!
"Bộ lạc Đại Hùng kia ăn cái gì mà thơm thế không biết."
"Bọn họ lúc trước thế nhưng gạt chúng ta nói bọn họ không có thịt...... Quá đáng giận!"
"Bọn họ không chỉ đánh chúng ta, còn trói chúng ta ở chỗ này, chúng ta nhất định phải báo thù!"
......
Lang Sa cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu vừa nuốt nước miếng vừa lảm nhảm không ngừng.
Người được Tê Thạch phái tới nhìn chằm chằm Lang Sa: "......" Thiếu tộc trưởng của bọn họ vậy mà còn muốn báo thù? Trong bộ lạc người ta có Thú Vương cơ đấy, báo thù ư?
Bọn họ giờ tại ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám ấy chứ?
Lang Sa xác thật ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, chỉ sợ người bên ngoài nghe được xong lại tới đánh hắn.
Lúc trước bị đánh hôn mê hắn không có cảm giác gì, bây giờ tỉnh rồi mới thấy nơi bị đánh rất đau, có chút chịu không nổi......
Đồng dạng không dám lớn tiếng nói chuyện còn có Dương Tốc và Dương Oánh, bọn họ rất sợ bị người chú ý tới......
Chẳng qua, những người này đều suy nghĩ nhiều rồi.
Căn bản là không ai thèm chú ý tới bọn họ.
Người bộ lạc Sơn Lang đối với bộ lạc Đại Hùng mà nói chỉ là một đám cu li dự bị, bọn họ không rảnh quan tâm đám cu li này quá nhiều.
Mà Dương Oánh Dương Tốc...... Người bộ lạc Đại Hùng tới Thú Thần Điện tuy rằng rất bất mãn với hành vi của Sư Lệ, nhưng Sư Lệ cũng đã chết, bọn họ dù sao cũng không đến mức giận chó đánh mèo người nhà Sư Lệ. Còn Chu Tịch, hắn căn bản không để Dương Oánh Dương Tốc vào mắt.
Ăn uống no đủ, người Thú Thần Điện được người bộ lạc Đại Hùng an bài ở sơn động Chu Tịch và Hùng Dã từng ở.
Đây là chính bọn họ chủ động yêu cầu, mãnh liệt yêu cầu.
Bọn họ muốn ở nơi Thần Thú từng ở, cho dù mọi người phải chen chúc ngủ với nhau cũng vậy!
Kỳ thật bọn họ càng muốn đi theo Chu Tịch và Hùng Dã tới bên ngoài căn nhà Chu Tịch và Hùng Dã ở ngủ dưới đất, cách Chu Tịch gần một chút. Nhưng mà Chu Tịch đã ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào sân nhà hắn.
Chu Tịch một chút cũng không muốn quanh chỗ ở của mình có một đám tín đồ cuồng nhiệt.
Lúc Chu Tịch và Hùng Dã trở về, thời gian đã không còn sớm.
Nhưng Chu Tịch cũng không đi ngủ ngay. Hắn gieo hạt giống mình mang đến xuống, dùng dị năng thực vật.
Hôm nay, hai mặt trăng đều treo trên không trung, tưới xuống ánh sáng nhu hoà. Mà thực vật bên cạnh nhanh chóng lắc mình vươn lên, ra hoa kết quả.
Hùng Dã đứng ở trong sân nhìn một màn này, chỉ cảm thấy hết thảy đẹp đến không thể tưởng tượng.
Các loại thực vật có thể ăn, đủ loại hoa tươi trong một thời gian ngắn mọc đầy sân nhà của y và Chu Tịch, điểm tô cho nơi này cứ như là...... Bọn họ thích gọi những nơi mỹ lệ là "nơi ở của Thần Thú". Hiện giờ, nơi này chính là được gọi như vậy.
Màn đêm rất đẹp, Chu Tịch bên cạnh y cũng rất đẹp......
Hùng Dã nhìn về phía Chu Tịch, nói: "Ngươi không phải còn muốn trừng phạt ta sao?"
Ngày hôm sau, Chu Tịch và Hùng Dã dậy muộn.
Nhưng không một ai biết, rốt cuộc người khác không được bước vào sân nhà bọn họ.
"Hôm nay ta sẽ không ra ngoài." Chu Tịch hôn Hùng Dã một cái: "Ta ở nhà làm đồ ăn ngon cho ngươi."
"Ừ!" Hùng Dã đáp ứng, vô cùng vui vẻ đi ra cửa —— Thân là tộc trưởng, y còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Chu Tịch lại bắt đầu tuần tra quanh sân nhà mình, hái trái cây xuống để chuẩn bị nấu ăn. Hắn còn mở cửa nhà, sai các tư tế tự phát tới đây thủ vệ cho hắn mang đến một ít thịt, hầm cho Hùng Dã ăn.
Trong khi Chu Tịch chuẩn bị cơm trưa, Hùng Dã ở phụ cận bộ lạc Đại Hùng chỉ huy người bộ lạc Đại Hùng và người Thú Thần Điện làm việc. Đương nhiên, người bộ lạc Sơn Lang lại càng cần phải làm việc!
Hùng Dã bắt đầu quy hoạch đồng loạt.
Nơi dùng để trồng trọt cần thiết phải mở rộng, bọn họ mang về rất nhiều thực vật cần phải gieo giống.
Phòng ở cũng cần nhiều hơn một chút. Bọn họ nhiều người hơn, phòng ốc vẫn luôn không đủ dùng!
Ngoài ra, Chu Tịch từng đề qua với y khái niệm thành trì, cũng nhắc tới con đường gì đó...... Y cảm thấy bộ lạc Đại Hùng nên có con đường rộng mở, về sau còn có thể kiến tạo tường vây.
Kể từ đó, người trong bộ lạc lại không đủ dùng......
Hùng Dã lúc này thậm chí hy vọng người tới cửa tìm phiền toái giống như bộ lạc Sơn Lang càng nhiều càng tốt —— Như vậy bọn họ sẽ có thể bắt người làm việc!
Cũng may, số nhân công tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chất lượng thì lại rất cao. Khác không nói, các chiến sĩ thú cao cấp và cả các Thú Vương kia, mấy việc chỉ cần thể lực không cần trí nhớ, bọn họ làm chính là một người gánh mười người khác!
Nhưng chuyện yêu cầu trí nhớ, bọn họ còn không bằng cả mấy người hình thú nhỏ yếu cả ngày cân nhắc động não.
Đào bùn lót đường là công việc đơn giản, khẳng định phải để cho người trong nhà làm. Còn người bộ lạc Sơn Lang được phân công chính là mấy việc như dọn dẹp phân khủng long, trộn phân bón linh tinh.
Vì thế, thiếu tộc trưởng Lang Sa ở trong bộ lạc của mình cái gì cũng không làm, rời khỏi bộ lạc ra ngoài rèn luyện vẫn không làm bất cứ thứ gì, cuối cùng không thể không bắt đầu chọn phân.
Mồ hôi từ trên mặt lăn xuống, Lang Sa rất muốn dùng tay lau mồ hôi trên trán một cái. Nhưng nghĩ đến mình không lâu trước đây còn dùng tay nhặt phân khủng long......
Hắn thật sự không làm được chuyện dùng cái tay như vậy lau lên mặt mình, chỉ đành không lau, để mặc cho mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt, lại cùng nước mắt lăn xuống cằm, cuối cùng nhỏ lên mặt đất, thấm vào bùn.
Tên nhóc đen béo đầy mặt buồn rầu.
Hắn hối hận! Hắn thật sự hối hận!
Hắn lúc trước ở trong bộ lạc thật sự không nên gây chuyện. Nếu như không gây chuyện, phụ thân hắn nhất định sẽ không đuổi hắn ra ngoài!
Hắn ra ngoài thì nên cố gắng rèn luyện. Nếu rèn luyện đàng hoàng, hắn căn bản là sẽ không tới cái bộ lạc này!
Hắn như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng, thế nhưng muốn xảo trá người trong bộ lạc này cơ chứ?
"Thiếu tộc trưởng, đừng khóc." Người trung niên được Tê Thạch phái tới bảo hộ Lang Sa nói.
"Ta còn không thể khóc sao?" Lang Sa nói.
"Ngươi đương nhiên có thể khóc, nhưng ta cảm thấy ngươi không cần thiết khóc." Người trung niên kia nói.
"Vì sao?" Lang Sa hỏi.
"Ngươi nhìn thấy con cự vượn kia không?" Người trung niên chỉ cho Lang Sa một con cự vượn đang làm việc cách đó không xa.
Nơi đó là nơi được Hùng Dã quy hoạch làm đường. Lúc này, một con cự vượn đang vác một cây gỗ, đầm bùn đất trên đường sao cho thật rắn chắc.
Lang Sa vừa rồi chỉ lo khóc, thật đúng là không nhìn thấy. Bây giờ vừa nhìn đến, hắn không khỏi giật mình: "Thật lớn!"
"Rất lớn đúng không? Nếu ta không đoán sai thì đó chính là Thú Vương." Người nọ nói.
Lang Sa trầm mặc: "Thú Vương?! Sao có thể?!" Phụ thân hắn một lòng muốn trở thành Thú Vương, nhưng lăn lộn đã hai mươi năm cũng không thành công.
Hiện giờ...... Người cũng đang làm việc giống như hắn là Thú Vương? Không có khả năng!
"Kia hẳn chính là Thú Vương!" Người trung niên kia nói: "Đến Thú Vương còn phải lao động, chúng ta làm chút việc này thì tính là cái gì đâu?"
Hình như là...... Lang Sa nhìn con cự vượn kia, lại nhìn sọt phân mình đang cõng, đột nhiên cảm thấy cũng không khó chịu đến như vậy nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.