Khủng long lớn lên rất nhanh. Khủng long năm ngoái bọn họ nuôi năm nay đã trưởng thành. Những con khủng long này đều ăn cỏ, chúng từ nhỏ sinh trưởng trong rào chắn, vì thế nên cũng không muốn đi ra ngoài. Bây giờ tới mùa xuân, chúng còn bắt đầu an phận đẻ trứng.
Vì thế, người Thú Thần Điện liền thấy được hình ảnh khủng long to mang theo khủng long nhỏ, ở trong hàng rào nhàn nhã ăn cỏ.
Ở đại lục Thú Nhân, mọi người đều biết trồng trọt, nhưng quả thật là không ai nghĩ tới chuyện nuôi khủng long!
Tư tế của Thú Thần Điện ban đầu còn có chút chướng mắt bộ lạc Đại Hùng, lúc này lại sợ ngây người.
"Khủng long cũng có thể nuôi?" Một tư tế nhịn không được hỏi.
Người Thú Thần Điện hâm mộ nhìn về phía Hùng Hà, lại nhìn sang Chu Tịch, ánh mắt kia so với lúc trước càng thêm cuồng nhiệt.
Đi qua trại chăn nuôi, bọn họ lại đi tới nơi thiêu chế đồ gốm.
Diện tích đất trống nơi này so với lúc trước khi Chu Tịch rời đi đã lớn một chút, dãy phòng ở bên cạnh cũng càng dài thêm, còn có rất nhiều người ở chỗ này làm việc......
"Nơi này là nơi thiêu chế đồ gốm của chúng ta!" Hùng Hà lại nói.
Thú Thần Điện cũng biết thiêu chế đồ gốm. Bọn họ nhìn thấy nơi này ngược lại cũng không quá kinh ngạc, nhưng không khỏi tâm tình phức tạp. Chờ sau khi phát hiện bộ lạc Đại Hùng bên này có rất nhiều đồ gốm đã được thiêu chế hoàn hảo......
"Các ngươi bao lâu có thể thiêu chế ra một món đồ gốm?" Người Thú Thần Điện hỏi.
Đồ gốm chẳng lẽ là thiêu từng cái một? Hùng Hà hơi hơi sửng sốt, nói: "Chúng ta quá mười ngày sẽ thiêu chế một lần. Hiện giờ một lần đại khái có thể nung ra mười mấy dạng đồ gốm có thể sử dụng." Bọn họ đã dựa theo lời Hùng Dã, tổng kết ra kinh nghiệm!
Người Thú Thần Điện: "......" Bọn họ không muốn nói chuyện! Bọn họ cách hai ba ngày sẽ khai hoả một lần, mỗi lần có thể thiêu chế ra một hai món đã là rất tốt rồi!
Hơn nữa phòng ốc của bộ lạc Đại Hùng thoạt nhìn cũng thực không tồi! Một dãy dài chỉnh tề ngăn nắp!
Xem xong nơi thiêu chế đồ gốm, bọn họ lại đi tới mảnh đất bộ lạc Đại Hùng trồng trọt.
Dựa theo Chu Tịch yêu cầu, người bộ lạc Đại Hùng chia ruộng đất ra thành từng khối, ở giữa đắp bờ để làm lối đi, còn có người định kỳ nhổ cỏ......
Bây giờ nhìn qua, một đám cây nông nghiệp sinh trưởng ngăn nắp chỉnh tề, xanh biếc từng mảnh vuông vức rộng lớn, thật sự phá lệ đẹp mắt.
Người Thú Thần Điện đều không muốn nói chuyện —— Bộ lạc nhỏ ờ rừng rậm mãng hoang còn tiên tiến hơn so với bọn họ! Bọn họ trồng trọt cũng không có chú ý như vậy!
Chỉ là vì người ta có Thần Thú!
Bọn họ nhất định phải ôm chặt đùi Thần Thú để được Thần Thú ưu ái, có thể học tập thêm một vài điều!
Bởi những gì một đường chứng kiến, thời điểm đi vào cửa khe núi nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú, người Thú Thần Điện vẫn còn kích động, không tài nào bình tĩnh nổi.
Đương nhiên, càng không bình tĩnh chính là người bộ lạc Đại Hùng.
Rốt cuộc đội ngũ của Chu Tịch thoạt nhìn quá không giống bình thường!
Tư tế thì lại cảm thấy, mình lúc trước thế nhưng bị đội ngũ của Lang Sa hù dọa thật sự quá không nên. So sánh với Chu Tịch bọn họ, đám người Lang Sa thì coi là cái quái gì!
Những người đó quả thực quê mùa không chịu nổi!
Tư tế có chút khinh thường đám người Lang Sa.
Trừ tư tế ra, người bộ lạc Đại Hùng lúc này tuy rằng bởi vì xung quanh quá nghiêm trang nên không nói lời nào, ở trong lòng cũng đã bắt đầu kinh ngạc cảm thán —— Quần áo của đội ngũ này thật sự quá đẹp!
Trong đội ngũ có một vài người từ nhỏ lớn lên cùng bọn họ, bọn họ vô cùng quen thuộc. Nhưng bây giờ, những người này kiến thức nhiều hơn lại có quần áo mặc, càng nhìn càng xuất chúng.
Bọn họ lúc trước sao lại không đi đổi muối cơ chứ?
Người không có đủ thực lực nên không được đi thì không nói làm gì, những người kỳ thật có thực lực có thể tranh đi theo lúc này cả đám đấm ngực giậm chân, hối hận không thôi.
Hùng Bạch lại càng thương tâm đến không chịu nổi.
Nàng vốn có thể đi theo, nhưng bởi vì không muốn thấy Hùng Dã và Chu Tịch thân thiết nên mới không đi, hiện giờ vô cùng ảo não.
Duy nhất khiến nàng vui vẻ là lần này đi theo Hùng Dã và Chu Tịch trở về không chỉ có không ít người diện mạo không tồi, còn rất cao lớn cường tráng.
Hùng Bạch cảm thấy mình đã có cơ hội di tình biệt luyến!
Chẳng qua, mặc kệ thế nào, tất cả mọi người đều đi tới khe núi.
Người bộ lạc Đại Hùng trước kia thích ở khe núi chia thịt rửa đồ vật linh tinh, không chỉ khiến cho khe núi trở nên bẩn thỉu, tràn ngập một mùi tanh hôi, trên mặt đất còn lúc nào cũng rất lầy lội. Nhưng gần đây bọn họ quen ở nơi thiêu chế đồ gốm chia thịt nướng thịt ăn, nơi này cũng trở nên sạch sẽ.
Hơn nữa hôm nay là một ngày nắng, hong khô hết toàn bộ bùn đất ở khe núi, nơi này thoạt nhìn cũng càng thêm chỉnh tề.
Khi người Thú Thần Điện đi vào liền cảm thấy nơi này rất không tồi.
Lúc này, mặt trời gần như đã xuống núi, là thời gian ăn cơm cố định của người bộ lạc Đại Hùng. Người Thú Thần Điện đi cả một ngày cũng đói bụng.........
Chu Tịch nhìn đám người tư tế co quắp, mà người Thú Thần Điện đều đang nhìn mình, bèn nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi, hôm nay ăn lẩu."
Mọi người cùng nhau ăn lẩu, khẳng định là có thể làm quen lẫn nhau, vô cùng náo nhiệt.
Chu Tịch đối với cái này vẫn rất có tự tin.
Hai mắt Tư tế lập tức sáng bừng, nhưng rất nhanh lại nói: "Trong bộ lạc đã không còn ớt."
Ớt bọn họ trồng năm nay còn chưa mọc ra, ớt lưu trữ...... Đã ăn hết rồi.
Khụ khụ, người trong bộ lạc bọn họ đều rất thích ăn ớt, tuyệt đối không phải bị một mình ông ăn hết!
"Chỗ ta có." Chu Tịch sai người lấy ra một bao ớt lớn —— Trên đường đi hắn đã giục sinh một ít, lại xâu lên treo ở đòn gánh phơi khô, bây giờ ớt khô cũng đủ cho mấy trăm người ăn lẩu, rốt cuộc mọi người đều không ăn được quá cay.
"Ta lập tức sai người chuẩn bị nồi và nguyên liệu nấu ăn! Thịt tươi trong bộ lạc không có nhiều, nhưng gần đây có rất nhiều rau dưa có thể ăn!" Tư tế nói. Vừa nhìn số ớt này, ông đã cảm thấy nước miếng của mình không ngăn được chảy xuống.
"Thịt tươi rất nhanh sẽ có." Chu Tịch nói.
"Phải tìm người đi săn sao?" Tư tế hỏi.
Chu Tịch gật gật đầu, nhìn về phía đám người Vượn Thú Vương.
Bốn vị Thú Vương kia đều không cần phân phó, lập tức mở miệng nói: "Chúng ta đi săn ngay đây!"
Bọn họ vừa nói xong đã nhanh chóng rời đi, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
"Mấy người này chạy nhanh thật......" Tư tế sợ ngây người.
Hùng Dã nói: "Bọn họ đều là Thú Vương." Chuyện này vẫn nên nói trước cho người trong bộ lạc, miễn cho người trong bộ lạc không cẩn thận đắc tội các Thú Vương.
Tuy có Chu Tịch ở đây, các Thú Vương sẽ không quang minh chính đại thương tổn người trong bộ lạc. Nhưng lấy thực lực của bọn họ, muốn trộm cho người ta một cái ngáng chân quá đơn giản!
"Cả bốn đều là?" Giọng nói của tư tế hơi run rẩy.
"Đều là." Chu Tịch nói.
Tư tế: "......" Ông cho rằng bộ lạc bọn họ có thể có Thú Vương đã vô cùng lợi hại rồi, không nghĩ tới Thú Vương thì ra cũng không đáng giá!
May mắn bọn họ có Thần Thú!
Người bộ lạc Đại Hùng bắt đầu bận rộn, chuẩn bị làm lẩu. Người Thú Thần Điện thì đầy vẻ mong đợi chờ ăn lẩu.
Bọn họ nghe người bộ lạc Đại Hùng thổi phồng liên tục, nói đây là đồ ăn Thần Thú phát minh, bọn họ rốt cuộc cũng có cơ hội ăn thử!
Trong bộ lạc hiện giờ đã có không ít nồi gốm, mọi người ăn lẩu cũng bèn dùng nồi gốm, ngay cả ớt Chu Tịch cho người xào cũng lựa chọn dùng một cái nồi gốm lớn để xào.
Ở nồi gốm thả mỡ khủng long hắn dọc theo đường đi tích cóp được, ớt, tỏi và các gia vị khác vào xào......
Mùi hương sặc mũi lập tức truyền ra ngoài. Người ấn theo yêu cầu của Chu Tịch xào ớt chính là người thích nấu ăn nhất trong bộ lạc Đại Hùng, cũng thích ăn cay, vậy mà còn có chút chịu không nổi mùi vị này.
Nhưng kể cả khi chịu không nổi, hắn vẫn như cũ tràn đầy hưng phấn: "Mùi này thật thơm! Thật sự quá thơm!"
Trên đường trở về, Chu Tịch rất ít khi làm đồ ăn cay —— Bọn họ tìm được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hắn bèn vẫn luôn ăn kiểu nguyên nước nguyên vị.
Mà chính bởi vì như vậy, người Thú Thần Điện ngửi thấy mùi ớt cay đều có chút chịu không nổi, bị sặc đến lệ rơi đầy mặt, lúc này cả đám vô ngữ cực kỳ —— Hương vị đáng sợ như thế cũng có thể nói là thơm sao? Từ từ, ngửi thêm một lúc thế nhưng thật đúng là cảm thấy hơi thơm thơm......
Chu Tịch thấy người Thú Thần Điện dường như không quen, mới bảo bọn họ lúc ăn lẩu đừng thả ớt vội, đến chỗ người khác ăn thử lẩu có ớt trước rồi hẵng quyết định thả hay không.
Một hàng nồi gốm được đặt trên lửa. Người bộ lạc Đại Hùng chờ nước trong nồi của mình sôi, sau đó cầm cái thìa và bát mang một ít sa tế trở về, bỏ vào trong nồi.
Sa tế nổi trên mặt nước đỏ rực như lửa, nhìn thật kích thích sự thèm ăn —— Mọi người khí thế ngất trời bắt đầu dùng bữa.
Người Thú Thần Điện tới nếm thử trước, không chút ngoại lệ đều bị cay xè lưỡi. Nhưng vị cay qua đi, bọn họ rất nhanh đã thích ứng được hương vị này, bắt đầu thêm sa tế vào trong nồi của mình.
Chu Tịch cảm thấy, người thời này có thể thích ứng với ớt nhanh như vậy e là liên quan đến đồ bọn họ bình thường ăn có khẩu vị tương đối nặng.
Sinh hoạt ở xã hội tiền sử, cho dù là người Thú Thần Điện thì cũng đều từng ăn một vài món hương vị cổ quái, đầu lưỡi không thiếu bị tàn phá. Dưới tình huống như thế, tính kích thích của ớt cay đối với bọn họ cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Ngay ở trên địa cầu, lúc đầu mọi người ăn ớt chính là để dùng vị cay trung hoà rau dại khó ăn, đồng thời cũng tiết kiệm được muối.
Mặc kệ thế nào, mọi người đều có thể ăn, tóm lại là chuyện tốt...... Hai người Chu Tịch và Hùng Dã chiếm cứ một nồi lẩu chậm rãi ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.