Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 169: Phiên ngoại: Dạy học và giáo dục (1)


1 năm

trướctiếp

Edit: Tagoon

Vượn Thú Vương cũng không biết có người sau khi nhìn thấy mình nỗ lực làm việc, tâm lý cân bằng không cảm thấy ủy khuất.

Chính hắn...... Kỳ thật rất ủy khuất.

Hắn thân là Thú Vương, bình thường ở trong bộ lạc của mình thật ra chỉ có tác dụng tạo dựng uy hϊếp với bộ lạc khác, cũng không cần phải làm mấy việc lao tâm lao lực. Nhưng bây giờ......

Hắn thế nhưng lưu lạc đến nông nỗi phải đi xây đường!

Hắn lúc trước không nên đi đánh Hùng Dã. Nếu không đánh Hùng Dã, hắn hiện giờ khẳng định sẽ tự do giống như Tê Thú Vương, còn có thể ở lại bộ lạc của mình trên đại lục Thú Nhân hưởng phúc......

Bỏ đi, vẫn là chớ nên nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều càng thương tâm.

Vượn Thú Vương ôm chặt khúc gỗ trên tay, mạnh mẽ đập lên mặt đất, đầm ra một con đường bằng phẳng, rộng rãi.
Hùng Dã thân là bạn lữ của Thần Thú, lúc này cũng đang phải làm việc kia kìa, hắn làm chút việc kỳ thật cũng chẳng có gì......

Hùng Dã lúc này đúng là đang làm việc, y đang chặt cây.

Y một lần nữa quy hoạch lại đất đai quanh bộ lạc một chút, trong đó có một rừng cây cần phải chặt bỏ, y bèn tự mình động thủ.

Chẳng qua làm trong chốc lát, Hùng Dã bèn dừng.

Mặt trời đã treo trên đỉnh, đến thời gian về ăn cơm trưa rồi!

Trước kia, y mỗi ngày đều chỉ ăn một bữa vào buổi tối, ban ngày trên cơ bản không ăn cái gì. Nhưng từ sau khi quen Chu Tịch, y đã sửa thành sáng tối mỗi buổi ăn một lần.

Mà gần đây...... Chu Tịch lại ở giữa trưa làm cho y thêm một bữa nữa.

Y hiện giờ một ngày ăn ba bữa cơm!

Hùng Dã cảm thấy mình ăn hơi nhiều. Nhưng nói thật, y vẫn có thể ăn nữa......

Y bây giờ đã là Thú Vương, cho dù ăn nhiều một chút cũng có thể nhẹ nhàng tiêu hóa!

Tỷ như bây giờ, y biến thành hình thú chặt mấy cái cây thôi đã thấy đói bụng rồi.

Gấu nâu khổng lồ chạy về nhà mình.

Cửa viện dán câu đối hai bên với hình thú của y mà nói thì hơi nhỏ, nhưng ngược lại tường vây lại rất thấp...... Hùng Dã nhẹ nhàng nhảy một cái đã vào được trong sân.

Vừa nhảy vào, động tác của y lập tức cứng lại.

Hình như y...... Áp hỏng thứ gì rồi ấy?

Hùng Dã lập tức biến thành hình người, lúc này mới phát hiện mình đã áp hỏng không ít hoa hoa cỏ cỏ. Y còn đang nghĩ ngợi phải làm sao bây giờ thì nghe thấy tiếng của Chu Tịch: "Mỹ nhân từ trên trời giáng xuống."

Hùng Dã: "...... Ta không phải mỹ nhân!"

"Ta đây là mỹ nhân." Chu Tịch cười nói: "Có thể ăn cơm."

Chu Tịch làm một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, còn nấu cơm, nướng thịt.

Hùng Dã ăn đến vô cùng vui vẻ, lại nói: "Chu Tịch, ngươi về sau không cần làm nhiều đồ ăn như vậy...... Ta cái gì cũng thích ăn, không kén chọn."

"Ừ." Chu Tịch cười ứng, nhưng không tính toán nghe.

Nấu thật nhiều thức ăn ngon, đề cao chất lượng cuộc sống của hắn và Hùng Dã một chút mới hẳn là điều nên làm.

Hắn phải làm một vị Thú Vương tinh mỹ.

Hùng Dã ăn xong lại rời đi ngay.

Chu Tịch chờ Hùng Dã đi rồi, mới tới chỗ Hùng Dã từ bên ngoài nhảy vào bị tạp thành một cái hố, đào hết chỗ hoa bị đè bẹp lên, cuối cùng trồng một mảnh cỏ kháng tạp.

Đương nhiên, hắn không chỉ làm mấy cái này...... Chu Tịch gieo hạt bông giống xuống, trồng ra rất nhiều bông.

Tuy rằng thời tiết lúc này đã nóng bức, không cần tới bông, nhưng tác dụng của bông tuyệt đối rất lớn. Vào mùa đông, nếu có thể dùng bông làm một cái ổ, ngủ ở trong nhất định cực kì cực kì thoải mái, còn có thể giúp trẻ nhỏ trong bộ lạc không đứa nào bị đông lạnh.
Bông rất nhanh đã ở đất trống sân nhà hắn mọc đầy một tảng lớn, nở rộ ra từng đoá hoa trắng như tuyết.

Người bình thường trồng bông, bởi vì trời mưa hay gì đó, rất nhiều "hoa" không nở được, hoặc là nở nhưng bông bên trong lại cứng đờ ố vàng. Nhưng hắn giục sinh thì lại khác —— Mỗi một đóa bông đều trắng tinh.

Chu Tịch thu mấy đóa bông, ngẫm nghĩ, lại nhờ người gọi đám trẻ trong bộ lạc tới giúp hắn hái bông.

"Hái bông xong, các ngươi cầm đi đưa cho tư tế. Cái này có thể làm ổ. Đương nhiên trước khi làm thì phải lấy hạt bên trong ra trước. Đó là hạt bông giống, có thể gieo trồng." Chu Tịch nói với lũ trẻ, sau đó cầm bông mình vừa hái đi về phòng.

Hắn định thử dùng bông dệt vải xem sao.

Đương nhiên, hắn làm vải bông cũng không phải để làm quần áo, mà là muốn làm khăn lông...... Không có khăn lông thật sự rất không tiện lợi.
Trong khi Chu Tịch dùng tinh thần lực dày vò mớ bông, ý đồ làm ra vải bông, Hùng Dã đang cầm nhánh cây, ở trên mặt đất vẽ bản đồ.

Bản đồ này là Hùng Dã vẽ cho các tư tế của Thú Thần Điện xem.

Trước khi tới Thú Thần Điện, Chu Tịch vẫn luôn dạy y đủ loại tri thức. Lúc bọn họ từ Thú Thần Điện trở về, mỗi buổi tối Chu Tịch trừ ngủ cùng y ra thì cũng dạy y một vài thứ, bọn họ thậm chí cùng nhau quy hoạch cho bộ lạc Đại Hùng.

Người bộ lạc Đại Hùng khẳng định sẽ ngày càng nhiều, cho nên cần phải có rất nhiều phòng ở, phải có đường xá, tốt nhất là có thể dẫn nước sông lại đây, làm nơi này có nước......

Cùng Chu Tịch thảo luận nhiều ngày, Hùng Dã có rất nhiều ý tưởng. Nhưng y bất đắc dĩ phát hiện, người trong bộ lạc bọn họ đều nghe không hiểu.
Nhưng ngược lại là các tư tế của Thú Thần Điện, cả đám vô cùng thông minh, vừa nghe xong đã hiểu.

Vì thế, Hùng Dã bèn gọi các tư tế này tới, chuẩn bị giao cho bọn họ trông coi.

Các tư tế tuy rằng tới, nhưng ban đầu trong lòng vẫn có chút không tình nguyện.

Bọn họ chỉ muốn săn sóc Thần Thú Điện hạ, không muốn làm việc trông coi! Đáng tiếc chính là, Thần Thú Điện hạ căn bản không cho bọn họ tới gần!

Này thật sự quá khiến người thương tâm.

Bọn họ chỉ có thể nghĩ cách lấy lòng bạn lữ của Thần Thú Điện hạ, sau đó nghĩ cách tìm đường cứu nước, tiếp xúc Thần Thú Điện hạ.

Cho nên, tuy rằng không muốn làm chuyện như vậy, nhưng các tư tế đều không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí rất tích cực học tập.

Hùng Dã cũng không biết suy nghĩ của bọn họ. Y chiếu theo những gì Chu Tịch dạy, trên mặt đất vẽ ra bản đồ, lại bắt đầu ghi rõ chiều dài, viết mấy chữ làm đánh dấu......
Chu Tịch vẫn luôn ép y học chữ, nhất định bắt y luyện viết. Y theo bản năng viết lên, sau đó mới ý thức được không đúng —— Y biết chữ, nhưng người khác không biết chữ, nhìn không hiểu......

Hùng Dã đang định xoá mấy chữ kia đi, dùng cái khác để đánh dấu thì đã bị tư tế của Thú Thần Điện ngăn cản: "Từ từ!"

"Làm sao vậy?" Hùng Dã hỏi.

"Đây là cái gì?" Tư tế Thú Thần Điện hỏi.

"Đây là chữ." Hùng Dã đáp.

"Chữ là cái gì?" Thú Thần Điện tư tế lại hỏi.

"Lời nói của chúng ta, mỗi một âm đều tương ứng một chữ." Hùng Dã viết một chữ "đại" trên mặt đất: "Ví dụ như chữ này, chính là ' đại ', đại trong Đại Hùng."

"Thì ra còn có thể như vậy!" Các tư tế đồng loạt nhìn về phía Hùng Dã: "Đây là Thần Thú dạy ngươi?"

"Đúng vậy." Hùng Dã nói.

Các tư tế lập tức trở nên kích động: "Đây nhất định là văn tự của Thần Thú! Hùng Thú Vương, xin ngài hãy dạy cho chúng ta!"
Hùng Dã: "...... Các ngươi làm việc cho thật tốt, ta sẽ dạy các ngươi." Những người này lại khát vọng học biết chữ như vậy...... Y trước kia không hề học hành nghiêm túc, có phải quá không nên hay không?

"Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc." Các tư tế cả đám chỉ lên trời thề, đồng thời cũng ý thức được, bọn họ lúc trước chỉ nghĩ tới chuyện hầu hạ Thần Thú, ánh mắt quá thiển cận.

Đi tới bộ lạc của Thần Thú, bọn họ không nên chỉ nghĩ hầu hạ Thần Thú, mà hẳn là nên học một vài bản lĩnh của Thần Thú —— Cơ hội như vậy, bỏ lỡ là sẽ không còn nữa!

Mà muốn học tập...... Thần Thú không thích bọn họ, cũng không muốn dạy bọn họ, nhưng bọn họ có thể tìm bạn lữ của Thần Thú, tìm những người khác của bộ lạc Đại Hùng dạy!

Các tư tế cả đám tinh thần gấp trăm lần, không chỉ hỏi Hùng Dã rất nhiều vấn đề, còn từ chỗ Hùng Dã học được mười chữ. Sau đó bọn họ tách ra nhớ từng chữ khác nhau, chuẩn bị buổi tối lại giúp đỡ lẫn nhau ghi nhớ hết tất cả các chữ.
Nghe được tính toán của bọn họ, Hùng Dã đột nhiên có cảm giác áp bách.

Y đã học được không ít chữ, nhưng cũng không quá nhiều. Chiếu theo tình huống này, không bao lâu nữa tất cả các chữ y đã học sẽ bị những người này học hết...... Y nhất định phải bảo Chu Tịch dạy thêm nhiều chữ nữa mới được!

Nghĩ vậy, mắt nhìn sắp đến giờ ăn cơm chiều, Hùng Dã không chút nghĩ ngợi lập tức chạy trở về, chuẩn bị ăn cơm học chữ.

Nhóm tư tế Thú Thần Điện còn định học thêm một vài thứ, lưu luyến không rời nhìn bóng dáng của Hùng Dã. Nghĩ một hồi, bọn họ đi tìm tư tế của bộ lạc Đại Hùng.

Tư tế của bộ lạc Đại Hùng có lẽ cũng biết một vài thứ Thần Thú dạy?

Tư tế bộ lạc Đại Hùng xác thật biết một vài thứ Thần Thú dạy, ví dụ như đếm số, lại tỷ như......
Từ chỗ tư tế của bộ lạc Đại Hùng rời đi, trên mặt các tư tế Thú Thần Điện cả đám đều vẽ đầy vòng tròn.

Bọn họ đối với hình tượng mới của mình phá lệ vừa lòng.

Mà lúc này, Hùng Dã đã ăn xong cơm chiều. Ăn xong, y bèn chờ mong nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch bị ánh mắt của y nhìn đến tâm ngứa —— Hùng Dã...... Đây là muốn chủ động?

Hùng Dã nói: "Chu Tịch, chỗ hoa ta áp hỏng hồi trưa sao lại biến thành cỏ rồi?"

"Thuận tiện cho ngươi về sau nhảy vào." Chu Tịch nói.

"Ngươi đối với ta thật tốt." Hùng Dã nói.

Chu Tịch nhéo nhéo cằm Hùng Dã: "Đương nhiên...... Cho nên ngươi muốn báo đáp ta?"

"Chu Tịch, ngươi đối với ta tốt như vậy, lúc trước ngươi dạy ta biết chữ, ta lại không đón nhận, thật sự quá không nên...... Ngươi hôm nay dạy ta thêm mấy chữ nữa đi, ta nhất định sẽ học thật chăm chỉ!"
Chu Tịch: Hướng đi này không giống như hắn tưởng tượng.



........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp