Cố Hân bỗng nhiên quay người lại, cũng không để ý đây là nơi nào, chất vất: ”Tôi tham gia cuộc phỏng vấn cấp cao khi nào?”

“Vừa rồi, cuộc gọi giữa cô và bác sĩ người Đức chính là nội dung phỏng vấn. Video đó đồng thời được đưa đến thành phố B. Chỉ cần thành phố B thông báo vượt qua vòng phỏng vấn là cô có thể quay lại làm việc.” Phản ứng của Kiều Thanh Vũ hết sức bình tĩnh, không mảy may để tâm đến cơn lửa giận trong lòng Cố Hân. Có lẽ trong lòng anh ta Cố Hân mãi mãi là một đứa bé chưa trưởng thành, không biết sắp xếp cuộc sống của bản thân.

Ánh mắt của Cố Hân gắt gao nhìn anh ta, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn Kiều Thanh Vũ đã chết không ít lần. Cô nói từng chữ một rất rõ ràng: ”Tôi sẽ không đi thành phố B.”

“Không đi thành phố B? Cô chỉ muốn làm một thực tập sinh trong một bệnh viện bình thường ở thành phố hạng hai, vĩnh viễn không có ngày nổi danh sao?” Kiều Thanh Vũ dường như cũng bị sự cố chấp của cô làm cho tới tức giận. Trong đôi mắt thon dài của anh ta hiện lên vẻ trào phúng. Chạm đến ánh mắt trong suốt của Cố Hân, giọng điệu của anh ta cũng thấp hơn mấy phần: “Hân Hân, đừng làm loạn nữa. Hồi đó, khả năng chuyên môn của cô là xuất sắc nhất, hoàn toàn có thể trở thành phiên dịch viên. Bây giờ có cơ hội , tại sao lại muốn từ bỏ?”

Cố Hân di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, thản nhiên nói: ”Trong mắt người ưu tú như anh, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được?”

Cô nói xong liền đẩy Kiều Thanh Vũ ra, cũng không nhìn bất cứ ai, đi thẳng ra khỏi phòng giải phẫu.

Phòng giải phẫu nằm trên tầng cao nhất, nếu không phải thang máy mất điện thì sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đi bộ lên đây. Cố Hân ngồi xuống bậc cầu thang đầu tiên mới thả lòng người ra, nơi đây không một bóng người, Kiều Thanh Vũ đột nhiên xuất hiện khiến cô luống cuống.

Thế nhưng mới ngồi xuống được 5 phút, điện thoại trong túi cô liền bắt đầu rung liên hồi. Nhìn chằm chằm chuỗi số xa lạ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng ấn nút trả lời.

“Xin chào, cô có phải là Cố Hân không?”

Đầu bên kia xuất hiện thanh âm trong trẻo, ngọt ngào y hệt năm đó.

Cố Hân mở miệng, nhưng cảm thấy lời nói như nghẹn lại: ”Là tôi.”

Đầu bên kia trầm mặc mất mấy giây mới nói: ”Hân Hân, còn nhớ rõ tôi là ai không?”

Cố Hân chán nản dựa vào vách tường, ngoài miệng cười lạnh một tiếng: ”Đương nhiên là nhớ rồi, tiền bối tìm tôi có việc gì vậy?”

“Hân Hân, chuyện năm đó, là tôi có lỗi với cô. Nhưng mà xin cô đừng trừng phạt Thanh Vũ. Anh ấy vì cô mà đích thân đến thành phố C công tác, cô nên hiểu anh ấy làm tất cả đều là vì muốn tốt cho cô. ”Vân Mạn dừng lại hai giây, giọng nói cũng có chút buồn buồn: ”Hân Hân, anh ấy cũng không còn ở cùng với tôi.”

“Tôi không cần anh ta vì tốt cho tôi mà bức bách tôi làm chuyện tôi không muốn làm, tôi đã hai mươi hai tuổi và hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của chính mình.” Cố Hân nghe thấy giọng nói vô cảm của mình, ”Hai người có ở cùng với nhau hay không thì tôi cũng không quan tâm, tôi với anh ấy đã sớm chia tay.”

Giọng điệu thơ ơ của Cố Hân khiến Vân Mạn có chút tức giận: ”Cố Hân, trái tim của cô làm bằng đá hay sao, anh ấy từ nhỏ đã đối với cô đã rất tốt, sao cô có thể nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy!”

Ở một mức độ nào đó câu nói này đã chạm đến trái tim của Cố Hân, anh ấy là bạn từ nhỏ đến lớn sống trong cùng một khu nhà với cô, công bằng mà nói, Kiều Thanh Vũ rất tốt với cô, cho dù là biến cố nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn luôn ở trước mặt che chở cho cô. Cố Hân hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn còn run rẩy: ”Vân Mạn, cô không cần gọi điện cho tôi, nếu thấy đau lòng anh ấy sẽ tự rời đi.”

Cô vừa nói xong liền lập tức tắt máy!

Nhưng không bao lâu sau, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Lần này Cố Hân thực sự tức giận, bao nhiêu giận giữ trong lòng từ trước tích luỹ lại không kìm nén mà trực tiếp bùng nổ, đến nhìn điện thoại một cái cô cũng không nhìn liền quát lớn: ”Tôi nói là đừng làm phiền tới tôi nữa.”

Đầu bên kia trầm mặc một hồi, giọng nam trầm thấp truyền đến: ”Sao nào, đang trong giờ hành chính cô trốn việc mà còn lý luận sao?”

Cố Hân nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy dường như bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, cơn tức giận còn chưa kịp tuôn ra liền lập tức biến mất. Lúc này cô thật sự khóc không ra nước mắt, cô vừa rồi... Thế mà lại hét lên với La Diễm Văn. Cô chỉ có thể lắp bắp giải thích: ”La... Thầy La, xin lỗi, tôi cứ tưởng anh...”

“Cho rằng tôi đi đòi mạng?” La Diễm Văn lạnh lùng ngắt lời cô: ”Nhanh trở về văn phòng!”

Sau đó cũng nhanh chóng tắt máy.

Nhìn điện thoại vừa bị ngắt máy, lại nhớ tới mình cũng vừa mới ngắt máy của Vân Mạn. Cố Hân không khỏi lẩm bẩm: ”Thực sự là báo ứng sao, như thế cúng quá chính xác đi mà.”

Cô không dám chậm trễ phút nào, đứng dậy phủi phủi quần áo rồi chạy đi bấm thang máy.

Trong văn phòng chỉ có một mình La Diễm Văn đang viết hồ sơ của cuộc giải phẫu vừa rồi trên máy tính. Nhìn thấy Cố Hân đi đến bên cạnh mình với vẻ mặt xấu hổ, như một đứa trẻ vừa mới làm sai điều gì đó, La Diễm Văn chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt liền nhìn về màn hình. ”Cơm đến rồi đó, mau đi ăn đi.”

Cứ tưởng rằng sẽ bị mắng một trận, nhưng cuối cùng lại nhắc cô đi ăn. Cố Hân nghe thế sững sờ, lúc này mới giật mình bây giờ đã là mười hai giờ, khó trách văn phòng chỉ có một mình anh.

Cạnh máy tính của La Diễm Văn để một phần ăn vừa được giao tới vẫn còn nóng. Cố Hân nhìn chằm chằm phần ăn kia, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả. Không hiểu sao cô có cảm giác vô cùng an toàn, ở đây sẽ không có người khiến cô khó xử và bẽ mặt. Tất cả uỷ khuất giống như đã tìm được lối thoát, suýt nữa thì cô đã không kìm được nước mắt.

“Bữa cơm này khó ăn đến mức vừa nhìn thấy đã khiến cô muốn khóc sao?”Chẳng biết từ lúc nào La Diễm Văn đã quay đầu nhìn về phía cô, trong giọng nói còn có mấy phần giễu cợt.

Cố Hân nghe đến đây liền không nhịn được nấc lên một tiếng, nước mắt không kìm được mà chảy ra. Thế mà cô lại khóc ngay trước mặt thầy của mình. Lúc này gò má của cô không khỏi đỏ bừng lên.

La Diễm Văn từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp giấy ăn để trước mặt cô, giọng nói vẫn bình thản như trước: ”Cơm thịt kho tôi gọi cho em rất đắt, chắc hẳn ăn cũng không tệ.”

Cố Hân không nói gì lấy khăn giấy lau nước mắt rồi mới mở hộp cơm ra ăn. Trong văn phòng lúc này chỉ nghe thấy tiếng La Diễm Văn gõ bàn phím.

Hơi ấm từ điều hoà phả vào người làm cho khí lạnh quanh thân đều biến mất. Cố Hân lén lút nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của La Diễm Văn, cô gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, mùi vị quả thật không tệ.

Lúc này, Ngô Hưng đang ngồi đối diện La Diễm Văn cũng vừa ăn cơm xong trở về văn phòng. Vừa ngồi xuống đã thấy Cố Hân đang ngồi ăn với đôi mắt đỏ hoe, liền nói đùa: ”Này, Tiểu Cố, thầy La vừa mắng cháu à? Sao lại khóc nhè thế kia?”

Cố Hân giả vờ nhai một hồi rồi nuốt xuống, lại ngẩng đầu lên làm bộ như đau khổ lắm nói với Ngô Hưng: ”Do cơm quá khó ăn đó ạ.”

Ngô Hưng: ”...”

Còn La Diễm Văn căn bản không muốn để ý đến hai người họ, anh gõ bàn phím, khoé miệng giật giật. Nha đầu này đến câu đó mà cũng có can đảm nói ra!

Sau khi ăn cơm xong, Cố Hân thấy bọng mắt của La Diễm Văn sớm đã biền thành quầng thâm, liền biết hôm qua anh trực ban nên ngủ không ngon, cả sáng nay còn giải phẫu suốt, chắc chắn rất buồn ngủ, bèn nhân tiện nói: ”Thầy La, tôi tới viết hồ sơ bệnh án, anh đi ngủ một lát đi.”

La Diễm Văn cũng không từ chối mà gật đầu nhận lời: ”Viết xong cái này sẽ ghi vào hồ sơ nhập viện của bệnh nhân mới nhập viện. Tôi đã ghi rõ ràng thông tin cơ bản trước khi nhập viện. Nếu bệnh án còn chưa đầy đủ thì đi hỏi bệnh nhân.”

Quả thật có quá nhiều bệnh nhân đến nhập viện. Đến hai rưỡi chiều, La Diễm Văn nghỉ ngơi xong và bước vào văn phòng, Cố Hân vẫn chưa viết xong ghi chép nhập viện. Anh cúi người xuống nhìn Cố Hân viết ghi chép, gật đầu nói: “Cứ viết như thế này, nếu chưa xong thì lưu lại ngày mai viết tiếp, hôm nay tan làm đã.”

Hồ sơ nhập viện bắt buộc phải hoàn thành trong vòng 24 giờ sau khi bệnh nhân nhập viện, nếu quá thời gian, bị quản lý khoa kiểm tra tới sẽ phải nghe lải nhải.

Cố Hân gật đầu, nhanh chóng đưa dữ liệu vào. Sau khi lưu và thoát khỏi hệ thống hồ sơ y tế, cô thấy La Diễm Văn đang ngồi ở bàn bên cạnh xem tin tức trên điện thoại di động. Cố Hân lúc này mới nhận ra rằng La Diễm Văn cũng không mặc áo blouse mà là mặc quần áo thoải mái.

Áo blouse của họ đều được treo trong phòng trực, La Diễm Văn từ đó đi ra tất nhiên không mặc, có thể thấy là anh đã chuẩn bị tan làm. Anh đặc biệt chạy đến văn phòng một chuyến, chính là nói cho cô một tiếng để cô cũng tan làm sao?

Sau khi xem xong tin tức La Diễm Văn liếc nhìn màn hình máy tinh đã tối đen, “Cô làm xong rồi à? Vậy tan làm thôi.” Nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Anh thực sự đến để nói với cô rằng cô có thể tan làm sao? Cố Hân thầm sững sờ, cô không kìm được nở nụ cười nhẹ trên môi.

Khi cô ung dung về tới nhà, cha cô đang chơi với chú vẹt nuôi ở nhà, thấy cô thì cười tủm tỉm nói: “Hôm nay thầy cho con về sớm vậy?”

Lời cha nói khiến cô nhận ra rằng từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô về sớm kể từ khi cô thực tập ở khoa chỉnh hình đến nay. La Diễm Văn có rất nhiều bệnh nhân, việc ghi lại bệnh án đã mất rất nhiều thời gian của cô, chưa kể có nhiều bệnh nhân cần thay thuốc, nhanh nhất thì cô cũng bận đến năm giờ chiều, nhưng hôm nay anh lại cố tình cho cô nghỉ sớm như vậy.

Chắc là sự cố trong phòng phẫu thuật buổi sáng khiến anh động lòng trắc ẩn, Cố Hân khẽ nở nụ cười, như biết được bí mật nào đó, có vẻ như thầy La không chán ghét cô như tưởng tượng.

“Nhìn dáng vẻ con cười như này, hôm nay thầy đưa con lên bàn mổ hả?” Cố Hân ở nhà luôn nói người thầy này rất quyền lực nhưng lại không đưa cô lên bàn mổ, cha cô cũng chú ý điểm này mà nhớ kỹ. Gặp cô đang vui như vậy bèn nói ra suy đoán của mình.

Nói đến ca phẫu thuật hôm nay, nụ cười của Cố Hân dần nhạt đi, cô lặng lẽ nhìn cha và nói: “Cha, Kiều Thanh Vũ đã đến thành phố C và muốn con trở lại thành phố B để tham gia vào văn phòng cấp cao của Bộ Ngoại Giao.”

Cha cô đã trải qua nhiều thăng trầm, khi nghe đến cái tên Kiều Thanh Vũ, ông chỉ khẽ cau mày nhớ lại: “Ồ, là đứa nhỏ nhà lão Kiều, cha nhớ rồi.”

Suy nghĩ một hồi, ông nhìn Cố Hân nở một nụ cười dịu dàng mà hỏi: “Vậy con gái cha còn thích cậu ấy không?”

Cố Hân im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Giờ việc con thích anh ấy hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, con và anh ấy đã không thể quay trở lại như lúc trước.”

Ông đi đến khẽ vuốt tóc con gái yêu của mình: “Xem ra con đã có lựa chọn cho mình, vậy là được rồi. Con phải nhớ kỹ, tuy gia đình ta sa sút, nhưng chúng ta không đổ lỗi cho người khác cũng chẳng cần tự coi nhẹ bản thân. Con người có cao quý hay không, không nằm ở gia thế hay tiền tài.”

“Dạ.” Cố Hân gật đầu lia lịa, không hiểu sao lúc này gương mặt La Diễm Văn lại xuất hiện trong đầu cô. Mặc dù không biết rốt cuộc gia thế của La Diễm Văn ra sao, nhưng từ trước tới nay, thái độ anh đối đãi bệnh nhân, đều không vì tiền tài mà phân sang hay hèn.

Buổi tối cha cô nấu một bàn ăn thịnh soạn. Sau khi mẹ cô về, bà liên tục tán thưởng, còn nói đùa rằng người có tài nấu ăn nhất trong nhà lại là đàn ông, cảm thấy thật hổ thẹn.

Cố Hân miệng cắn miếng sườn, nghe cha mẹ đùa vui với nhau, mắt mày nhăn lại mà cười. Cô nghĩ đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn, không cần giàu sang phú quý như trước, chỉ cần cả gia đình cùng nói cười bên nhau thật hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play