Nghe lời chủ nhiệm nói, La Diễm Văn và Cố Hân đều khẽ giật mình. Cố Hân mở miệng phát ra âm thanh có chút khô khốc: “Chủ nhiệm, vị đại nhân này là nhân vật nào?”
“Tôi không biết, chỉ biết kia đến từ Bắc Kinh.”
Chủ nhiệm cũng không dò la được về thân phận của người này chỉ đến khi nhận được cuộc gọi vào lúc rạng sáng. Chủ nhiệm quay sang La Diễm Văn: “Lão La, không phải anh đến từ Bắc Kinh sao, có thể anh sẽ biết được điều gì đó.”
La Diễm Văn rít nốt điếu thuốc tàn, ném đầu thuốc vào trong thùng rác, liếc nhìn Cố Hân, ánh mắt lộ vẻ không quan tâm:
“Anh nghe ngóng nhiều vậy để làm gì, dù sao cũng là giải phẫu, ai mà không giống ai chứ.”
Chủ nhiệm vẫn biết tính cách anh như vậy nên cũng không để bụng, chỉ mỉm cười rồi rời đi.
La Diễm Văn quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hân vẫn ngơ ngác đứng sau lưng mình, lông mày nhíu lại, dáng vẻ lúc này khác biệt so với cô gái hay cười vô tâm, đôi mắt nheo lại nhưng không nói gì.
Sau khi giao ban và kiểm tra phòng, La Diễm Văn liền đưa Cố Hân lên phòng giải phẫu trên tầng cao nhất, thang máy vừa mở ra, Cố Hân liền ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Thầy La, em có thể không đi được không?”
Cố Hân dùng ánh mắt trong veo nhìn anh. Không giống với lúc trước sẽ đỏ mặt khi được khen hay khi bị dạy dỗ vài câu, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng chẳng hề tự ti, bình tĩnh nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. La Diễm Văn lúc này mới phát hiện thực tập sinh đi theo mình một tuần lại còn có một bộ mặt như vậy, rồi nhẹ chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “Tất nhiên tôi có thể cho em đi, nhưng em chạy thoát được hôm nay lại chẳng thoát được ngày mai”
Cố Hân khẽ cắn môi, cô đương nhiên biết rõ năng lực của người này!
Đúng lúc này thang máy kêu vang một tiếng rồi cửa mở ra, La Diễm Văn bước vào trước trong khi Cố Hân còn đang ngần ngừ tiếp vào sau.
Trước khi thay áo phẫu thuật, La Diễm Văn vỗ vai cô, giọng nói trầm ấm xoa dịu lòng người: “Đừng sợ, ở trong phòng phẫu thuật, tôi không sợ em sợ cái gì?”
Nghe vậy, Cố Hân ánh mắt loé lên, mang theo một chút ý cười.
Bệnh nhân trong phòng giải phẫu đã được gây mê sẵn, các bác sĩ gây mê và y tá túc trực xung quanh bệnh nhân, sẵn sàng chờ đợi. La Diễm Văn thấy thế nhíu mày, cảm thấy phô trương thật không nhỏ.
Bình thường chỉ cần một y tá lưu động và một y tá rửa tay trong ca giải phẫu, nhưng hiện có những bảy, tám y tá đứng đây.
“Bác sĩ La, học sinh của anh lên đài sao?”.Cô y tá lưu động hỏi Cố Hân sau khi nhìn anh ta.
La Diễm Văn quay lại, liếc nhìn Cố Hân trong vô thức, chỉ thấy Cố Hân sững người nhìn về phía bàn mổ, nhìn theo ánh mắt cô La Diễm Văn nhận ra có một ngươi đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, nhưng người đàn ông đó mặc áo lưu động, hắn mới tưởng là thực tập sinh gây tê trong phòng giải phẫu.
“Em ấy không lên đài, em ấy có nhiều việc quan trọng hơn để làm.”Chàng trai trẻ trả lời trước khi La Diễm Văn kịp nói.
Ở trước mặt anh, ra lệnh cho học sinh của anh, thái độ ấy thật hiển nhiên! Ánh mắt La Diễm Văn càng thêm sâu. Thế nhưng chàng trai trẻ chủ động đi tới, đưa tay ra nói: “Xin chào bác sĩ La, tôi là Kiều Thanh Vũ, bệnh nhân này là nhà đầu tư người Đức, lần này được mời đầu tư vào thành phố C nhưng do tai nạn gãy xương đùi nên bên trên rất coi trọng, nghe nói bác sĩ La là người có chuyên môn về chỉnh hình nên anh ấy chuyển đến đây.”
Người đàn ông cao ráo đẹp trai, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng khi đứng ở đó lại toả ra khí chất riêng. La Diễm Văn liếc anh ta một cái, đưa tay ra, nhẹ nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cố Hân đứng sau La Diễm Văn, chỉ vào lúc này cô mới nhận ra La Diễm Văn không hề thua kém chút nào khi đối mặt với một người có khí chất tự nhiên mạnh mẽ như Kiều Thanh Vũ.
Mà lúc này, ánh mắt của Kiều Thanh Vũ cúng chuyển sang Cố Hân: “Hân Hân, anh Mark có một bác sĩ riêng tại Đức, ca phẫu thuật ở đây sẽ gọi video, đến lúc đó sẽ cần đến em đảm nhận công tác phiên dịch.”
Nghe Kiều Thanh Vũ gọi Cố Hân mười phần tự nhiên là Hân Hân , mọi người mới bừng tỉnh nhận ra hai người đã quen nhau từ trước.
Nhưng khi Cố Hân nghe những lời của Kiều Thanh Vũ, ánh mắt cô hiện lên tia tức giận:
“Tôi không đồng ý đảm nhiệm phiên dịch! Tôi là thực tập sinh, không phải phiên dịch viên.”
Kiều Thanh Vũ im lặng thở dài, nhìn Cố Hân như nhìn một đứa bé không hiểu chuyện: “Hân Hân, xin đừng tuỳ hứng.”
Cố Hân ánh mắt càng thêm chán ghét.
Kiều Thanh Vũ nhíu mày không nói lời nào, nhưng bất luận thế nào cũng không có ý định nhượng bộ. Mà Cố Hân thì quật cường nhìn hắn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, có thể thấy được cô ấy cũng đang đè nén cảm xúc.
“Tại sao các anh không sắp xếp phiên dịch viên tiếng Đức?”La Diễm Văn nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
Ánh mắt Kiều Thanh Vũ vẫn đặt lên người Cố Hân, hắn cười cười: “Bời vì thành phố C cũng không có phiên dịch viên tiếng Đức nào trình độ cao bằng em.”
Nhưng Cố Hân vẫn trầm mặc cúi đầu, tâm thái lúc này căng như dây đàn chưa có dấu hiệu dịu lại, lúc này bác sĩ gây mê ở bên nhỏ giọng nhắc nhở rằng thuốc mê đã phát huy tác dụng, nên tiến hành phẫu thuật sớm nhất có thể.
La Diễm Văn luôn ngiêm cẩn và chuyên nghiệp trên bàn mổ, huống chi Cố Hân và Kiều Thanh Vũ vốn đã biết nhau từ trước, xem ra cũng không cấn người khác xen vào. La Diễm Văn quay người ra ngoài rửa tay trong khi Kiều Thanh Vũ bước tới trước mặt Cố Hân, giọng nói vẫn ôn hoà như cũ, nhưng nội dung câu nói khiến Cố Hân không tự chủ được mà rùng mình: “Hân Hân, em phải biết rằng, anh muốn để bệnh viện xoá tên một thực tập sinh, cũng rất dễ dàng.”
Cố Hân đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ấm áp đó. Ai quen biết Kiều Thanh Vũ đều biết hắn là người có năng lực xuất chúng, tính tình lại ôn hoà, nếu là thời cổ đại, hắn nhất định sẽ là một công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc điển hình. Những Cố Hân rất tinh tường, người này bên ngoài ôn hoà bên trong thủ đoạn.
Cô không chút hoài nghi, nếu bản thân lúc này không đồng ý chắc chắn sẽ nhận được cuộc gọi từ bộ phận y tế khi quay lại, thông báo rằng cô đã mất tư cách thực tập.
Kìm nén sự khuất phục cùng với không cam lòng trong ánh mắt, cô bước đến bàn phẫu thuật dưới ánh mắt dò xét của mọi người, cạnh bàn phẫu thuật có một màn hình hiển thị kết nối với camera.
La Diễm Văn sau khi rửa tay xong chậm bước vào phát hiện Cố Hân sắc mặt trắng bệch đng đứng cạnh bàn phẫu thuật, anh đeo tai nghe vào.
Cuộc gọi điện video cũng được mở khi bắt đầu cuộc giải phẫu.
Trong khi bác sĩ bên kia đang cắt lớp biểu bì thì nhắc nhở: “Anh Mark bị bệnh tiểu đường, khả năng hồi phục vết thương rất kém. Hãy chú ý kiểm soát lượng máu chảy ra trong quá trình phẫu thuật.”
Gần như ngay sau khi ác sĩ ở đó nói xong, Cố Hân đã dịch toàn bộ nội dung rất trôi chảy.
La DIễm Văn tiếp tục cuộc phẫu thuật đồng thời hỏi: “Bệnh nhân có tiền sử phẫu thuật nào ngoài bệnh tiểu đường không?”
Cố Hân lần nữa mở miệng, điều khác biệt là lần này cô ấy đang nói tiếng Đức, nhưng cô ấy thốt ra mà không hề nghĩ ngợi, không dừng lại hay ngập ngừng, ngữ điệu tự nhiên.Cho dù là người không hiểu tiếng Đức, cũng có thể nghe ra được, trình độ tiếng Đức của Cố Hân quả thật không tệ.
Đối phương dừng lại, sau đó truy xuất thông tin từ máy tính bên cạnh, Cố Hân căn cứ vào câu trả lời của hắn, đã nhanh chóng phiên dịch thành tiếng Trung: “Bệnh nhân đã được điều trị căng thoát vị bẹn trái, mọi thứ khác đều ổn. Huyết áp hơi cao, nhưng đã được kiểm soát trong phạm vi hợp lý sau khi dùng thuốc.”
La Diễm Văn nghe xong, không nói thêm gì nữa.
Trong một khoảng thời gian, trong phòng phẫu thuật chỉ còn nghe thấy tiếng kéo và tiếng kìm.
Nhưng phẫu thuật chỉnh hình rất đa dạng, nhất là lúc phải khoan chốt cố định xương thì cần phải dùng khoan điện đưa đinh vào cố định bên trong. Nhưng thời điểm phải sử dụng đến công cụ này, sắc mặt vị bác sĩ người Đức kia vô cùng căng thẳng, không hề giống biểu hiện của những bác sĩ Trung Hoa vẫn còn đang có thời gian để nói chuyện.
“Xin hãy chú ý để không tổn thương đến xương cốt...”Cố Hân lúc đầu còn từng câu từng chữ phiên dịch, càng về sau thì liền dứt khoát không nói nữa.Âm thanh bên kia ngày càng ồn La Diễm Văn lại càng không để tâm đến.
Kiều Thanh Vũ thấy cuộc nói chuyện đoạn cuối kích động như thế, không khỏi kích động quay người hỏi: “Sao em không phiên dịch?”
Cố Hân mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, thản nhiên nói: “Chỉ là vài câu lảm nhảm, cho dù không dịch cũng chẳng sao.”
Nói xong cô tắt nguồn video trò chuyện, phòng giải phẫu một lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh.
Thấy Kiêu Thanh Vũ như muốn nói gì đó, Cố Hân lạnh lùng cười một cái, nói: “Đã cố ý từ Nam Nhã đến thỉnh cầu bác sĩ La tới giải phẫu, vậy ngay từ đầu nên yên tâm trong lòng rồi, bác sĩ người Đức này lại quá ồn ào, gây mất tập trung của bác sĩ La, ảnh hưởng đến cuộc giải phẫu, anh gánh được sao?”
Tên bác sĩ kia luôn mồm cảnh cáo La Diễm Văn giải phẫu cẩn thận, ông ta lại chẳng phải bác sĩ đa khoa, đối với khoa chỉnh hình lại càng chẳng đủ hiểu về chỉnh hình, lại hung hăng hô to gọi nhỏ, Cố Hân sớm đã không quen nhìn.
Kiều Thanh Vũ bị lời nói của Cố Hân áp bức, ngược lại cũng chẳng đáp lấy một lời.
Trên bàn phẫu thuật, La Diễm Văn cong cong khoé môi, anh ta đã từng học qua tiếng Đức có thể hiểu được phần nào câu nói của bác sĩ người Đức kia, nhìn thấy Cố Hân bảo vệ mình như vậy, ngược lại tâm tình lại có mấy phần thoải mái.
Như lời vị giám đốc này, thay khớp háng không phải một ca phẫu thuật khó đối với bác sĩ chỉnh hình, ca bệnh nà như một miếng bánh ngọt béo bở đối với người chuyên nghiệp như La Diễm Văn, chỉ trong vòng 3 giờ, ca mổ đã hoàn thành.
La Diễm Văn gói kĩ đồ đem hết tới khu vực vô khuẩn, lại gọi người tới đẩy máy móc. Liền quay đầu lại nói với những người khác: “Đều ra ngoài cả đi.”
Trong giới giải phẫu những người khác tự nhiên đều hiểu, nhưng mà Kiều Thanh Vũ không xuất thân trong giới, tất nhiên không hiểu.
“Cần thấu thị xem hiệu quả, máy móc chứa phóng xạ lớn, cho nên đều phải ra ngoài.”La Diễm Văn nhẹ nhàng giải thích.
Sau khi thành công chọn được một vài vị trí, La Diễm Văn đôi mắt sâu thẳm chuyên chú nhìn chằm chằm lên trên màn hình phẫu thuật, gật đầu một cái. Tiếp đó đi vào chuẩn bị khâu vết thương rồi kết thúc công việc.
Sau khi khâu các mũi lại với nhau, La Diễm Văn nghiêng ánh mắt nhìn Kiều Thanh Vũ, thanh âm trầm thấp đấy sức thuyết phục: “Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần về phòng tĩnh dưỡng là có thể khoẻ lại.”
“Tôi muốn đưa Mark trở lại Nam Nhã để phục hồi sức khoẻ, không biết có tiện không?”
Kiều Thanh Vũ hỏi.
Khi được hỏi những lời này, La Diễm Văn và Cố Hân đều cảm thấy bình thường, nhưng các y tá bên cạnh không khỏi choáng váng. Giường ở Nam Nhã rất khó tìm, những bệnh nhân thông thường sẽ phải chuyến xuống tuyến dưới. Ca phẫu thuật thay khớp háng của người đàn ông này khó đến vậy mà lại để anh ta đến Nam Nhã phục hồi sức khoẻ!
La Diễm Văn nhàn nhã tháo đôi găng tay, nghe xong chỉ nói: “Không thích hợp chuyển giao bệnh nhân ngay khi vừa phẫu thuật. Tốt nhất nên đợi hai đến ba ngày cho tình hình ổn định.”
Kiều Thanh Vũ gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Mà La Diễm Văn sau khi xong nói liền cởi áo phẫu thuật. Cố Hân đứng phía sau anh tự nhiên giúp anh tháo nút sau áo phẫu thuật. Cảnh tượng này đập vào mắt Kiều Thanh Vũ, không thể giải thích nổi nhưng hắn cảm thấy thật chói mắt.
Anh ta dạo bước đến bên Cố Hân, âm thanh bình thản lại có đôi phần hách dịch: “Hân Hân, nếu em vượt qua bài kiểm tra, em có thể lập tức quay trở lại thành phố B.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT