Kim Cang Thương khí thế như hồng dưới sự thôi động của Trác Phàm liền bổ thẳng lên đầu của Nhân Sứ. Hoàng quang đại thịnh lại thêm Tử Lôi có tính xuyên thấu cực cao khiến uy áp mà Nhân Sứ cảm nhận từ một kích này lại càng thêm khủng khiếp.

Không dám xem thường, Nhân Sứ lập tức đưa tay thủ thế, chỉ thấy huyết khí khắp nơi đang điên cuồng hội tụ biến thành một tấm quỷ diện thuẫn ra đỡ lấy.

Bất quá, Nhân Sứ vẫn còn quá xem thường Trác Phàm. Ngay tại khoảnh khắc va chạm, Kim Cang Thương bỗng nhiên nở rộ quang mang, tử lôi tại mũi thương tụ lại chói mắt, lực lượng như hủy thiên diệt địa.

“Khả năng kiểm soát nguyên lực thật hoàn hảo.” Thanh Minh bất giác kêu lên. Hắn tử hỏi bản thân đã khổ luyện nhiều năm, lại được đích thân tông chủ truyền nghệ nhưng liệu có làm được như vậy hay không.

Càng đừng nói là Mạc Thiên Sinh cũng đang ngây ngốc nhìn. Trên thực tế, tốc độ của Trác Phàm cực kỳ nhanh nên hắn phải thi triển Tử Cực Ma Đồng để mơ hồ thấy được.

Những thứ Trác Phàm trước đó dạy, Mạc Thiên Sinh nhớ rõ rõ ràng, đặc biệt là khả năng thúc động nguyên lực. Nhưng mà dù sao khi ấy Trác Phàm đã mất đi tu vi nên mọi thứ hắn đều phải tự học. Hắn vốn cho rằng mình đã làm rất tốt nhưng giờ xem ra ngay cả ngưỡng nhập môn còn chưa làm được.

Ở trên không trung, gương mặt Nhân Sứ trở nên vặn vẹo. Cho dù hắn đỡ được một kích kia nhưng mà tử lôi đang lan tràn liên tục thẩm thấu vào thân thể làm hắn đau đớn cùng cực.

“Rắc!”

Quỷ Diện Thuẫn tức thì vỡ nát, thương mang khủng khiếp nhân đà ấy lao xuống thẳng trước ngực Nhân Sứ khiến thân thể hắn như lưu tinh hạ lạc tạo thành một cái hố sâu dưới mặt đất.

Thanh Minh và Thanh Vấn bất giác hít sâu một hơi. Một chiêu, chỉ một chiêu đã khiến cho Nhân Sứ có tu vi Quy Nguyên trúng thương.

Trác Phàm một kích thành công cũng chẳng có ý định tấn công tiếp mà đứng ở đó chờ đợi. Hắn biết một kẻ như Nhân Sứ làm sao có thể dễ dàng gục ngã chỉ vì một chiêu ấy được.

Quả nhiên đúng như Trác Phàm dự đoán. Trong đống bụi mù chợt bốc lên hồng mang, theo đó huyết vụ đang hình thành vòng xoáy trên bầu trời bỗng kịch liệt chuyển động. Giống như bị ai đó thúc đẩy, nó xoay tròn tạo thành dòng khí lưu điên cuồng lao xuống nơi Nhân Sứ.

Đợi đến khi mọi tứ tiêu tán, bên trong thình lình hiện ra thân ảnh của Nhân Sứ. Y phục trên người hắn đã rách nát một nửa thế nhưng mà nhìn mãi cũng chẳng phát hiện bất kỳ vết thương nào.

“Vị bằng hữu này. Mau tấn công đừng để hắn ta hấp thu huyết khí để khôi phục.” Thanh Vấn gân cổ gào lên cảnh tỉnh. Hắn sợ nhất là Trác Phàm sẽ khinh địch dẫn đến lật thuyền trong mương.

Thế nhưng mà Trác Phàm phảng phất không nghe thấy mà đem Kim Cang Thương thu sát vào người rồi dần hạ xuống.

Nhân Sứ thấy Trác Phàm một bộ dạng không để tâm, sát cơ trong mắt càng thêm nồng đậm: “Đáng lý ra ngươi nên nghe lời hắn.”

Trác Phàm nhún vai: “Điều đó không cần thiết.”



“Tiểu tử ngông cuồng.”

Nhân Sứ gào lên một tiếng sau đó đưa tay bấm niệm pháp quyết. Quỷ diện xung quanh nhất thời tụ hợp, tại quang trụ đỏ thẫm hướng thẳng thiên không duy trì, huyết khí bốc ra lại càng thêm nồng đậm hình thành đại thủ.

Đại địa kịch liệt rung động, mặt đất nứt ra như thể không chịu nổi áp lực mà đại thủ vừa mới hình thành phát ra.

Thân thể Trác Phàm dần dần lún xuống. Mặc dù hắn không thấy áp lực bao nhiêu nhưng nghìn cân đè lên thân thể cũng khiến cho mặt đất có chút không chịu đựng được.

“Chết đi. Tu La Chưởng.” Nhân Sứ hai mắt xích hồng gào lên giận dữ đồng thời đem song thủ áp xuống. Cùng lúc ấy, đại thủ tỏa ra xích quang mãnh liệt, khiến không gian xung quanh dần trở nên vặn vẹo không rõ.

“Phốc!”

Thanh Minh nhất thời không chịu nổi uy áp mà phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể hắn bị đẩy lùi tại thành hai cái rãnh sâu dưới mặt đất.

Mạc Thế Khải gương mặt trắng bệch ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt. Nếu như một chưởng kia áp xuống thì chẳng biết Thanh Minh có thể chịu đựng được hay không. Cho nên điều ông cầu mong lúc này chính là Trác Phàm có đủ thực lực để phản kháng.

Duy nhất có Mạc Thiên Sinh dường như giờ khắc này đã mù quáng tin tưởng. Hắn ở cùng với Trác Phàm đã mấy năm nên tương đối hiểu về vị sự phụ này. Chỉ cần Trác Phàm vẫn một bộ dạng nhàn hạ như vậy thì nghĩa là mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Mà lại, nếu Trác Phàm chẳng thể địch lại thì ở đây ai mà chẳng phải chết. Hắn có lo lắng nhiều hơn đi nữa thì cũng chỉ vô ích mà thôi.

Tu La Chưởng từ thương khung ập xuống nhất thời phóng thích cự lãng (sóng lớn) ba động, bốn phương tám hướng như bị một cơn bão quét ngang. Từ dưới đất nhìn lên, đại thủ như ngày một lớn che khuất cả mặt trời.

Tại thời khắc ấy, không gian xung quanh tựa hồ bị huyết quan bao phủ, cảnh vật chỉ còn lại duy nhất một màu đỏ rực như tu la tràng khai mở còn Trác Phàm đang đứng chẳng khác nào một chấm đem không đáng kể tới.

Thế nhưng chấm đen ấy bây giờ lại đang đột ngột biến hóa. Chỉ thấy toàn thân Trác Phàm nổi lên đầy rẫy tử lôi, cường độ so với trước đó phải mạnh mẽ hơn không biết bao lần.

Trên trán tức thì nổi gân xanh, Trác Phàm hai tay vận nguyên lực nắm chặt Kim Cang Thương. Ngay khi Tu La Chưởng còn cách đỉnh đầu mười trượng, Kim Cang Thương lập tức khuếch trương hoàng quang theo lực lượng của Trác Phàm mà xuất kích.

“Âu Dương Thương Pháp – Thức thứ hai – Thiên Cơ Phá.”

Mũi thương va chạm cùng tu la chưởng tạo thành hai màn chắn liên tục cọ sát lẫn nhau. Nhân Sứ đỏ mắt vận nguyên lực cố gắng vùi dập Trác Phàm xuống mặt đất. Thế nhưng Trác Phàm tựa như bàn thạch, cánh tay nổi lên gân xanh huy động Kim Cang Thương chống đỡ đến cùng.

“Linh bảo cấp ba thật sự có thể làm được tới như vậy sao?” Thanh Minh một bên quan sát bất giác quay sang hỏi Thanh Vấn.

“Ta cũng không biết. Lực lượng này cho dù là cấp mười cũng chưa chắc chịu đựng được thế mà người kia lại đem linh bảo cấp ba làm binh khí, đúng thật là quỷ dị.” Thanh Vấn nói.



Trên thực tế, Kim Cang Thương không hề có tác dụng gì nhiều, dù sao nó cũng chỉ là linh bảo cấp ba. Trong tay Trác Phàm cũng chẳng còn thương bảo nào tốt hơn cả.

Nếu để ý kĩ sẽ thấy chiến giáp của Trác Phàm đang giống như dòng nước thông qua cánh tay thẩm thấu vào Kim Cang Thương để cường hóa nó lên tới một cấp bậc khủng bố.

“Ha!”

Trác Phàm hô lên một tiếng, Kim Cang Thương bỗng nhiên bị một lớn ngân quang bao bọc. Giờ này khắc này, chiến giáp của hắn đã triệt để dung nhập cùng binh khí khiến lực lượng của nó bạo tăng.

“Không…Thể nào.” Nhân Sứ trợn mắt há mồm, gương mặt không tin tưởng nổi khi nhìn thấy một luồng sáng xuyên thủng Tu La Chưởng của hắn.

Đại chiêu bị cường lực phá hủy, Nhân Sứ tựa như diều đứt dây cuốn ngược về phía sau. Phản phệ làm cho khắp thân thể hắn xuất hiện vô số huyết động.

Nhưng mà, lúc này huyết khí lại lần nữa bay tới điên cuồng chữa trị những nơi Nhân Sứ bị trọng thương khiến hắn lần nữa khôi phục trạng thái ban đầu. Chỉ là kinh qua một màn vừa rồi, hắn đối với Trác Phàm đã chẳng còn chút khinh thường nào mà ngược lại tràn đầy kiêng kỵ.

Trác Phàm ngước mắt nhìn lên đống huyết vân đang xoay tròn trên bầu trời. Dù như cũ vẫn còn nhưng có thể nhìn ra màu sắc của nó đã ảm đạm không ít.

“Xem ra ngươi không còn chịu được bao nhiêu nữa rồi.” Trác Phàm nói.

“Ngươi đừng đắc ý quá sớm. Vừa rồi thi triển hai thức kia, ngươi chắc chắn đã tiêu tốn không ít nguyên lực. Trong khi đó bản sứ có huyết khí nhập thể không ngừng bổ sung thiếu hụt…

“Ngươi sai rồi.”

Trác Phàm đưa ngón trỏ nhẹ nhàng phe phẩy: “Hai thức ta vừa dùng chẳng qua chỉ là Thương Kỹ Huyền Giai, chẳng mất bao nhiêu lực lượng đâu.”

Nhân Sứ ngạc nhiên ra mặt. Lực lượng vừa rồi cho dù Tu La Chưởng đã là Võ Kỹ Địa Giai còn không chóng chọi được mà đối phương lại bảo đó chỉ ở cấp bậc Huyền Giai?

Như nhận ra suy nghĩ của Nhân Sứ, Trác Phàm lại nói tiếp: “Xem ra người nông cạn ở đây chính là ngươi. Không phải cứ Địa Giai thì uy lực lúc nào cũng mạnh hơn Huyền Giai. Dù sao chiêu thức này ta tương đối thành thục trong khi ngươi thi triển lại cực kỳ miễn cưỡng.”

“Sao có thể như vậy được chứ?” Những lời của Trác Phàm như đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của Nhân Sứ. Hắn biết nếu tu luyện Võ Kỹ Huyền Giai thuần thục thì uy lực sẽ tăng lên nhưng bằng cách nào đi nữa cũng khó có thể vượt qua sức công phá của Võ Kỹ Địa Giai được.

Trác Phàm xoay thương, hất cằm nhìn về phía Nhân Sứ ngạo mạn nói: “Để ta cho ngươi biết. Trên đời này không gì là không thể, đặc biệt là ở trước mặt của lão tử.”

Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên thi triển chấn cước trực tiếp sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ tiếp cận Nhân Sứ. Kim Cang Thương huy động hóa thành mười đạo thương khí nhắm lên thân thể của đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play