Bầu trời lần nữa xuất hiện vòng xoáy, mây đen lượng lờ cùng với lôi mang dày đặc như mạng nhện. Nhân Sứ tà dị đứng giữa khoảng không, uy áp của tu giả cảnh giới Quy Nguyên không hề thu liễm mà phóng đại ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này đây, đế đô đã trở thành một vùng đất chết. Ngoại trừ mấy người Trác Phàm đang đứng bên dưới ra, trong phương viên vạn trượng không hề còn một sinh linh nào.
“Lũ khốn kiếp các ngươi đã phá hỏng bao nhiêu tính toán của bản sứ cho nên bây giờ các ngươi phải dùng tính mạng của mình để bổ khuyết.”
Lời nói vừa dứt, dưới mặt đất hàng loạt tia sáng thình lình nổi lên. Trước ngực Nhân Sứ vậy mà xuất hiện ấn đồ, quang mang đại thịnh nhấc lên ba động thao thiên.
Quỷ Diện Hồn tại thời khắc ấy liền như phi long lao thẳng tới cửu thiên biến những đám mây đen hóa thành huyết vụ, hồng mang chiếu xuống tựa như Thần Linh Tàn Diện mang đậm hủy diệt chi ý.
Vốn dĩ Nhân Sứ sẽ không dùng tới mức này. Ban đầu hắn chỉ định sẽ dùng huyết trận đem toàn bộ sinh linh ở đế đô chuyển hóa thành lực lượng mà thôi nhưng nào ngờ giữa chừng lại bị Mạc Thiên Sinh phá hỏng.
Lại nói, sở dĩ từ lúc khởi điểm, Nhân Sứ không dùng toàn lực không phải hắn không muốn mà là do nếu để một tia Quy Nguyên xuất hiện, rất có thể đám thuộc hạ không chịu được mà làm cho huyết trận bị hỏng.
Mặt khác, Nhân Sứ rất tự tin với thực lực của hắn hiện tại, cho dù tự mình áp chế vẫn đủ sức đấu với Thanh Minh và Thanh Vấn. Thêm một điểm nữa là nếu hắn dùng pháp trận như bây giờ thì cơ thể tất yếu sẽ phải chịu nổi đau nhưng rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Chính vì thế mà hiện tại Nhân Sứ như trở thành một con cuồng thú, phẫn nộ tràn đầy trên gương mặt. Hắn muốn mạt sát Trác Phàm, Thanh Minh và những kẻ khác một cách thảm khốc nhất mới giải tỏa được ức chế trong lòng.
“Các ngươi đã sẵn sàng chết như một con kiến chưa? Bắt đầu từ các ngươi.”
Không đợi đối phương trả lời, Nhân Sứ liền nhất tay lên, ma trảo khẽ nắm lại một cái. Chỉ thấy cách đó trăm trượng, đằng sau đám đệ tử Hoàng Dược Cốc và Hợp Hoang Tông đang bất tỉnh thình lình xuất hiện huyễn ảnh của một cái cự thủ.
Thế nhưng, còn không đợi Nhân Sứ đắc thủ, hàng chục đạo kiếm khí hình bán nguyệt đã tức thì đến nơi đem cự thủ bổ đôi làm hai.
“Ầm!”
Hai luồng nguyên lực hùng hậu chạm nhau nhất thời lẫn nhau bạo liệt, tiếng nổ như trời vang sấm rền. Cự thủ sau khi chia làm hai nửa vậy mà hóa thành từng đoàn huyết vụ lần nữa bay lên không trung ngưng tụ trở lại hình dáng ban đầu.
Phía bên này, Thanh Minh một tay cầm kiếm run rẩy, trước ngực liên tục chập trùng. Hiện tại nguyên lực của hắn đã giảm xuống lại còn phát động kiếm khí từ xa chống lại đòn đánh cũng cao thủ Quy Nguyên làm nguyên lực lại càng sói mòn không phanh.
Nhân Sứ dường như không cảm thấy ngoài ý muốn. Vừa rồi tuy nói là một đòn của cao thủ Quy Nguyên nhưng thực tế hắn chỉ tùy ý nhấc tay mà thôi cho nên chẳng bất ngờ gì nếuThanh Minh có thể phá chiêu được.
Trác Phàm tận mắt chứng kiến hết thảy liền khẽ gật đầu: “Kiếm khí rất sắc bén, không tệ chút nào. Chỉ là nguyên lực ngưng tụ sai cách dẫn đến ý chưa thể ngưng hình.”
Nhân Sứ nghe vậy không khỏi nhìn Trác Phàm cười khinh miệt: “Một kẻ như ngươi cũng bày đặt nhận xét kiếm pháp của Kiếm Lai Tông cơ đấy.”
Lời này của hắn ta là hoàn toàn thật lòng. Phải biết tại Thánh Vực, Kiếm Lai Tông được coi là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tông và Thanh Minh chính là một trong số thiên kiêu đứng đầu. Ấy vậy mà một kẻ từ nãy tới giờ chưa từng lộ ra một tia kiếm khí như Trác Phàm lại đang bình phẩm như lão quái cao thâm mạc trắc vậy.
Nhân Sứ nhận xét cũng không phải không đúng. Bởi lẽ từ lúc Trác Phàm xuất hiện tới giờ vẫn chưa bộc lộ quá nhiều năng lực.
Chỉ có Mạc Thiên Sinh đang nhìn hết thảy mới không chút nghi ngờ. Hắn nhớ rất rõ vào lần đầu tiên gặp mặt khi Trác Phàm độ kiếp thất bại, bên cạnh còn có hai thanh kiếm hỏng, và hiện giờ nó chính là hắc côn đã được Trác Phàm cất đi.
Trác Phàm nhẹ nhàng đặt Mạc Thiên Sinh xuống đồng thời bước lên phía trước. Bộ dáng của hắn rất bình thản không vì đối diện cao thủ Quy nguyên mà áp lực. Hắn ngẩng đầu nhìn lên gương mặt như A Tu La của Nhân Sứ cười nói: “Ta có tư cách nhận xét kiếm thuật của hắn hay không cũng chẳng liên quan gì tới một người sắp chết như ngươi.”
“Ồ. Ngươi lấy từ đâu ra sự ngạo mạn đó? Thật buồn cười, chỉ khi cảm thấy sợ hãi đến cực độ thì ngươi mới biết bản thân mình yếu đuối tới chừng nào có đúng không?”
Trác Phàm búng tay một cái như thể rất hài lòng trước câu nói đó của Nhân Sứ: “Bản thân ta rất lười suy nghĩ, vốn đang đắn đo xem nên cho ngươi chết như thế nào thì nhờ ngươi mà ta nghĩ ra rồi.”
“Ha ha. Thật là một tiểu tử thú vị. Lên đi, để bản sứ xem xem thực lực của ngươi có lợi hại như cái miệng của ngươi hay không.”
“Nếu vậy thì ta cũng không khách khí.”
Trác Phàm vừa nói vừa hướng tay ra phía sau. Chỉ thấy nhẫn trữ vật của Mạc Thiên Sinh sáng lên, từ bên trong chui ra một cây thương màu vàng óng.
“Thiên Sinh. Không được bỏ lỡ bất kỳ một động tác nào của vi sư.”
Trác Phàm cầm Kim Cang Thương đạp không bay lên. Mỗi một bước tiến, khí thế của hắn lại tăng thêm một bậc. Đến khi đạt đến độ cao ngang với Nhân Sứ, toàn thân hắn thình lình nổi lên lôi mang màu tím, uy áp khuếch trương bốn phía tựa như một đám mây tích điện đang không ngừng phóng thích.
Tử lôi tựa như động xà quanh quẩn khắp nơi và rồi ẩn ẩn hình thành một tấm màn mỏng bao phủ Trác Phàm. Hắn nhẹ nhàng vung tay xoay tròn Kim Cang Thương một cách thuần thục.
Khác với lúc Mạc Thiên Sinh sử dụng, giờ này khắc này, Kim Cang Thương được Trác Phàm truyền nguyên lực phát ra hoàng quang chói mắt xen lẫn Tử Lôi oanh kích. Lại thêm một bộ chiến giáp màu bạc lấp lánh ngưng tụ thành hình bao quanh trước ngực khiến hắn lại càng thêm nổi bật.
Từ bên dưới đưa ghét mắt nhìn lên, trông Trác Phàm không khác gì một chiến thần hàng lâm đang cùng với ma quỷ tranh phong.
Trong lúc nhất thời, bầu trời trước đó bị huyết vụ bao bọc lại có lôi điện ẩn hiện xuyên qua, thi thoảng lại đánh xuống mặt đất tại thành một cái hố sâu.
Nhân Sứ nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Ba động mà Trác Phàm tỏa ra lúc này cũng chỉ ở cảnh giới Dung Hồn mà thôi nhưng lại để hắn áp lực lạ kỳ. Nhưng mà dù nhìn thế nào thì cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, nhất là bộ giáp màu bạc kia lại càng bình thường đến cực điểm.
Thanh Minh lúc này đã đem tất cả mọi người tụ lại một chỗ đồng thời dùng nguyên lực tạo một tấm kết giới mỏng che chắn cho bọn họ.
Mục Ninh Yên ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh bàng bạc khí thế giữa không trung, ngọc nhãn lộ ra vẻ khiếp sợ. Vốn dĩ nàng cho rằng Thanh Minh đã là một tuyệt thế cao thủ nhưng bây giờ xem ra vẫn còn thua kém Trác Phàm một bậc. Mà lại, người này còn là sư phụ của Mạc Thiên Sinh.
“Thì ra đây là lý do vì sao hắn lại có thể tu luyện được.”
Trác Phàm một tay cầm trường thương đặt ở sau lưng, gương mặt đầy tự tin nhìn về phía Nhân Sứ nói: “Bắt đầu được…”
Còn chưa dứt lời, Trác Phàm vội vàng hoành thương, nhất kích đâm về phía một cái quỷ diện thình lình ám toán sau lưng.
“Vậy mà cũng nhìn ra.” Nhân Sứ kinh ngạc nói thầm.
“Xem ra ngươi đã sẵn sàng từ sớm. Vậy thì lão tử cũng không khách khí nữa.”
Vừa nói dứt lời, Trác Phàm liền hạ người xuống, không gian trước mắt như chợt ngưng thực khiến chân hắn như đạp vào mặt đất mượn lực phản chấn mà xông lên.
Thoắt một cái, Trác Phàm đã đến trước mặt Nhân Sứ, Kim Cang Thương từ sau bổ tới, lực lượng và tốc độ kết hợp một cách hoàn mỹ khiến cho thân thương nhất thời cong thành hình bán nguyệt.
“Thiên Sinh. Nhìn cho kĩ toàn bộ các thức của Âu Dương Thương Pháp này. Thức thứ nhất Lăng Không Đoạn Nguyệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT