“Thương chủ. Thương chủ.”

Trong thời tiết giá lạnh, Mạc Thế Khải đang ngồi thưởng thức tách trà nóng thì bên ngoài chợt vang lên thanh âm gấp gáp.

“An Phúc à. Rốt cuộc thì chuyện gì mà ngươi cứ hốt hoảng lên vậy chứ? Chuyện gì cũng phải từ từ thôi.” Mạc Thế Khải bực dọc nói.

Trải qua sự kiện lần trước, dường như mỗi lần có việc gì bất kể lớn nhỏ thì vị quản sự này đều lo lắng như thế. Mới ban đầu ông còn giật mình theo nhưng bây giờ đã quen rồi.

An Phúc tiến vào bên trong liền hít thở hồng hộc, làn sương trắng cứ liên tục phà ra từ miệng hắn.

“Thương chủ. Hậu viện… Công tử xuất quan…”

Vèo!

Còn chưa nói dứt lời, một cái bóng đen đột nhiên lướt qua mặt của An Phúc nhanh như một cơn gió. Hắn quay đầu nhìn theo liền phát hiện Mạc Thế Khải đã chạy tới ngã rẽ ở cuối đường.

Bất đắc dĩ lắc đầu, An Phúc chỉ có thể cảm thán: “Xem ai vừa mới nói chuyện gì cũng nên từ từ kìa.”

Ở sau hậu viện, âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa đá lại lần nữa dịch chuyển sau hơn sáu tháng đứng im một chỗ.

Mạc Thế Khải đã đứng ở trước từ thạch động chờ đợi được một thời gian. Mấy cái Tụ Linh Trận cấp thấp giờ khắc này đã chẳng còn hiệu lực, phù văn xung quanh chỉ còn lại thưa thớt tùy thời đều sẽ bị dập tắt. Đây cũng là dấu hiệu cho thấy người bên trong sắp sửa xuất quan.

“Không biết Thiên Sinh sẽ như thế nào nhỉ?”

Mạc Thế Khải không ngừng liên tưởng ra hình ảnh nhi tử trong đầu.

Có thể đó là một thanh niên cường tráng, vai u bắp thịt, từng thớ cơ cuồn cuộn như mấy lão đầu bốc vác trong thương hội.

“Không thể nào. Thiên Sinh sao mà nhìn xấu như vậy được.”

Mạc Thế Khải lắc đầu nguầy nguậy rồi lại liên tưởng đến hình ảnh khác. Đó là một Mạc Thiên Sinh cao hơn ông một cái đầu, da trắng mũi cao, mái tóc búi lên cùng miếng anh hùng vấn buộc lại trên trán. Thanh niên mang bạch bào, dáng người cao, gọn gàng nhưng ẩn ẩn là những đường gân đầy thu hút.

“Đúng thế. Nhi tử của ta phải có ngoại hình như vậy mới được.”

Mạc Thế Khải gật đầu, trong lòng chắc nịch về hình dáng ấy của Mạc Thiên Sinh. Dù gì trước đây nhi tử của ông cũng đâu có quá tệ, mà từ lúc trở về lại càng ra dáng người trưởng thành hơn rất nhiều.

Nghĩ thế, Mạc Thế Khải lại càng mong nhờ nhìn vào bậc thang dẫn xuống thạch động. Đống Dạ Minh Châu vẫn đang phát sáng tại lối vào cùng với tiếng bước chân cộc cộc.

“Ra rồi!”



Mạc Thế Khải háo hức muốn xem xem nhi tử của ông sẽ thay đổi thế nào trong nửa năm qua.

Nhưng mà…

“Cái gì đây? Cương thi?”

Mạc Thế Khải ngơ ngác nhìn một thân ảnh gầy gộc, làn da sạm lại, vết bầm tím khắp cả thân thể cùng với quần áo xộc xệch.

Mạc Thiên Sinh bước ra với vẻ mặt như người chết, đôi mắt tràn đầy tơ máu cùng với quầng thâm tựa như gấu trúc. Đôi môi khô cứng nứt nẻ liên tục mấp máy.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào một khắc, Mạc Thiên Sinh giống như lấy lại sự sống. Hắn mừng rỡ kích động la lên: “Cuối cùng thì… Cuối cùng thì… ta đã thoát khỏi… địa ngục.”

Và rồi, Mạc Thiên Sinh bắt gặp Mạc Thế Khải đang ngơ ngác nhìn về phía mình. Hắn liền chạy tới la lớn: “Phụ thân. Đồ ăn, con muốn đồ ăn.”

Lúc này, Mạc Thế Khải mới hoàn hồn trở lại: “À. Được. An Phúc, mau nói đầu bếp chuẩn bị.”

“Vâng… Vâng!”

An Phúc cũng bị vẻ ngoài của Mạc Thiên Sinh làm cho đứng hình nhưng cũng kịp phản ứng mà quay đầu rời đi.

“Ta đi tắm rửa thay y phục mới được.”

Khi Mạc Thiên Sinh rời đi, Mạc Thế Khải lại quay sang Trác Phàm đang từ tốn bước ra: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao. Mọi chuyện đều ổn mà.” Trác Phàm bật cười đáp.

Trong phòng ăn, Mạc Thiên Sinh hai tay không ngừng bóc lấy thức ăn trên bàn. Thông thường mà nói, đã là tu giả Trúc Cơ thì việc ăn uống không còn quá cần thiết. Hắn chỉ việc nạp thổ, hấp thu linh khí trời đất cũng đủ để tẩm bổ cho thân thể rồi.

Nhưng mà, hơn nửa năm qua, ngày nào cũng bị Trác Phàm dùng phương pháp Thôi Cung Quá Huyệt đánh cho bầm dập lại tiêu tốt công sức hấp thụ dược lực từ Thông Thiên Đan nên không cách nào bồi bổ đầy đủ cho cơ thể được. Chính vì vậy mà khi xuất quan, hắn liền bị cảm giác đói khát hành hạ.

Đầu bếp liên tục mang đồ ăn vào trong, nhìn đống chén đĩa trên bàn cũng khiến bà ta cảm thán. Trước đây Mạc Thiên Sinh đâu có ăn nhiều như vậy.

Mãi cho đến khi cái bụng trương phồng lên, Mạc Thiên Sinh mới ngã người ra sau, một tay xoa bụng mà thở phì phò, một miệng dầu mở vẫn còn đang nhai số thức ăn còn lại.

Chợt nhận ra bản thân thất thố, Mạc Thiên Sinh cười hì hì sau đó nạp khí. Chỉ trong chốc lát, cái bụng trương phồng liền xẹp xuống, thân thể khô gầy tức thì khôi phục trạng thái bình thường, duy chỉ có những vết bầm đen là vẫn chưa kịp lành lại.

Dù thế, người ngoài nhìn vào vẫn sẽ nhận ra biến đổi của Mạc Thiên Sinh. Hiện tại hắn không khác gì tưởng tượng lúc sau của Mạc Thế Khải là mấy. Mái tóc buộc lại gọn gàng, chiếc mũi cao, yết hầu lộ rõ, giọng nói trầm hơn đồng thời dáng người cao kết hợp với thân thể cân đối cực kì hoàn mỹ.

Nhìn hết thảy điều này, Mạc Thế Khải mới hài lòng gật đầu. Mà không chỉ có thế, ba động phát ra từ Mạc Thiên Sinh mới là thứ làm ông chú ý.



“Trúc Cơ Lục Trọng?”

Đúng thế. Lúc Mạc Thiên Sinh bế quan là sau khi dùng Thông Thiên Đan. Khi ấy hắn chỉ vừa mới đạt tới Trúc Cơ Tam Trọng mà thôi. Nhưng mà, tốc độ này không phải cũng quá nhanh rồi ư?

Sáu tháng liền tăng lên thêm ba tiểu cảnh giới, đây chính là tốc độ cho dù thiên kiêu của tông môn cũng ít ai sánh kịp. Dẫu biết thành quả này đều là nhờ Thông Thiên Đan tạo ra nhưng cũng đủ làm ông vui mừng khôn xiết.

Kể từ giây phút này, Mạc Thiên Sinh đã không còn là thiếu niên yếu đuối nữa. Hắn đã chân chân chính chính bước vào con đường tu luyện mà không còn bị rào cản về thể chất.

Trong lúc Mạc Thiên Sinh còn đang vận khí nạp thổ, Mạc Thế Khải quay sang Trác Phàm đang dùng đũa hỏi: “Trác công tử. Tiếp theo ngươi có dự định gì sao?”

Trác Phàm đặt đũa xuống nói: “Vẫn còn hơn một năm nữa cho tới khi Hoàng Dược Cốc tuyển chọn đệ tử. Ta định đem Thiên Sinh tới Hoàng Liên Sơn lịch luyện.”

“Hoàng Liên Sơn? Nơi đó chẳng phải cực kỳ nguy hiểm hay sao?”

“Bông hoa ở trong nhà kính được bao bọc quá lâu thì sẽ trở nên yếu đuối. Sao không trở thành cỏ dại, dù bị vùi dập bao nhiêu lần cũng có thể phát triển đi lên.”

Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh nói tiếp: “Mặc dù đã trưởng thành rất nhiều nhưng hắn vẫn còn thiếu sót. Ở Hoàng Liên Sơn gà chó lẫn lộn, đây sẽ là cơ hội để hắn nhanh chóng phát triển.”

“Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?” Mạc Thế Khải lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là sẽ có nguy hiểm. Thực ra bản thân ta cũng không chắc liệu hai thầy trò có an toàn được hay không.”

Trác Phàm nói điều ấy cũng không sai. Trên thực tế, hắn vẫn còn món nợ chưa tính sổ với Khống Thi Giả của Ma Khôi Tông. Chưa biết chừng, những năm qua đối phương cũng đang một mực tìm kiếm tung tích của hắn.

“Liệu với tình huống của ta hiện tại có đủ khả năng đương đầu với hắn không?”

Đây là suy nghĩ bấy lâu nay của Trác Phàm. Thời gian qua, hắn đã không ngừng luyện tập, khiến bản thân quen dần với cơ thể không chút nguyên lực này. Kết hợp với đống phi kiếm mà Thanh Minh tặng cho đã làm thực lực của hắn tăng lên một ít. Hiện tại cho dù đối đầu với Khống Thi Giả, hắn tự tin mình đủ sức để đánh một trận ra trò.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Trác Phàm mà thôi. Ai biết những năm vừa qua đối phương liệu có gặp được cơ duyên gì khiến thực lực tăng vọt hay không.

“Nếu đã vậy thì...”

“Phụ thân!”

Mạc Thế Khải ngập ngừng muốn ngăn cản thì đã bị Mạc Thiên Sinh vừa nạp thổ xong cắt ngang.

“Sư phụ nói không sai. Bông hoa dù đẹp nhưng sống trong nhà kính lại quá yếu đuối, chỉ có đương đầu với giông bão mới làm nó mạnh mẽ hơn được. Con không muốn chùng bước nữa.”

Nhìn ánh mắt kiên quyết kia, Mạc Thế Khải bất đắc dĩ thở dài. Hải âu khi lớn đều sẽ phải tự mình sải cánh. Ông biết điều đó nên chỉ đành gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play