Trở về xe ngựa, Mạc Thiên Sinh lập tức chui vào bắt đầu đả tọa. Tim hắn đang đập rất nhanh đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn trước. Chuyện của hắn và Mục Ninh Yên hiện tại xem như đã được giải quyết, việc còn lại là thực hiện câu nói ở sau cùng.

Trác Phàm ở bên cạnh nhìn thấy Mạc Thiên Sinh giống như đã biến thành con người khác liền mỉm cười gật đầu. Phải có chí hướng thì mới tiếp tục phát triển được. Chính vì thế mà trong suốt bốn năm nay, hắn luôn khích lệ rằng đệ tử của mười không phải là phế vật. Và có lẽ, chính bởi những lời động viên ấy đã làm mạc Thiên Sinh có can đảm và khí phách khi đứng trước mặt Mục Ninh Yên như vậy.

Ở bên khác, Mục Ninh Yên sau khi trở về liền khôi phục dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Nàng rất nhanh làm quen được với đệ tử của Hoàng Dược Cốc đặc biệt là Mộc Tử và Huyền Thanh.

Cứ như thế, nàng cùng bốn vị sư tỷ cộng thêm hai nữ đệ tử của Hoàng Dược Cốc bắt đầu luyên thuyên không dứt. Đoạn được đi tiếp theo nhờ đó mà trở nên vui vẻ hơn bao giờ. Âm thanh cười nói tựa như vành khuyên đang hót, dưới ráng chiều bảy nàng nữ tử ánh lên khuôn mặt đỏ ửng tựa như gió xuân thổi qua.

Lại nửa tháng trôi qua, thương đoàn cuối cùng cũng tới được biên giới của Nhung Quốc. Binh lính ở quan ải vừa nhìn thấy tiêu ký của Hoàng Dược Cốc liền ra lệnh cho mở cửa, thái độ cực kỳ cung kính.

Đường đến thành đô Nhung Quốc chỉ cần vượt qua thêm con đường dốc trước mặt là xong. Đối với tu giả mà nói, việc ấy vô cùng bình thường và chẳng đáng nhắc tới. Chỉ là khi leo được một nửa thì bọn họ đột nhiên gặp tình huống bất ngờ.

Ở phía trước, một nhóm năm sáu mươi người đang tụ tập chặn đường, trên tay ai nấy đều cầm binh khí. Đặc biệt ở chỗ, thứ họ cầm không phải đao gươm kiếm thương mà là cuốc xẻng gậy gộc còn gương mặt thì lấm tấm lọ thang.

Ngay khi thấy đoàn người của Thiên Sinh Thương Hội đến gần, mội trung niên hàng đầu lập tức hít sâu một hơi dõng dạc nói: “Đường này là ta mở, núi này là ta khai, muốn đi qua đây phải để lại tiền mãi lộ… À không. Lương thực thì càng tốt.”

Mạc Thế Khải nhìn cánh tay đang run run giấu sau lưng của trung niên kia sau đó lại dời ánh mắt ra phía sau hắn. Ông thấy đa phần trong số đó đều là trẻ con, dáng người gầy guộc không khỏi khẽ thở dài nhìn sang Trương quản sự. Giống như tâm ý tương thông, hai người đồng loạt xuống ngựa bước tới.

Thấy cảnh này, trung niên kia bất giác lùi về sau một bước, cái xẻng trên tay tức thì đưa ra phía trước ngực thủ thế: “Các… Các ngươi muốn làm gì?”

Mạc Thế Khải và Trương quản sự chợt dừng lại, chỉ giới trên tay tức thì phát sáng. Tiếp theo đó là hai tiếng “ầm ầm” vang lên. Chỉ thấy tại đó là hai cái bao tải lớn bên trong chứa đầy ngũ cốc.

Trước sự ngơ ngác của trung niên kia cùng đám người sau lưng hắn, Trương quản sự nói: “Đây là tiền mãi lộ, bọn ta có thể đi rồi chứ?”

Giống như không hiểu được tình huống, gã trung niên cứ hết nhìn hai bao tải rồi lại nhìn sang Mạc Thế Khải và Trương quản sự. Trước đây đi cướp hắn toàn bị đám người kia đánh cho một trận tơi bời, chính vì thế mà vừa thấy đối phương tiến lên hắn liền sợ hãi lùi lại.

Thế nhưng mà, lần cướp này dường như lại rất thuận lợi lại không theo sáo lộ làm gã trung niên cứ đứng đó hoài nghi nhân sinh.



Mặt khác, Trương quản sự và Mạc Thế Khải đã trở về chỗ của mình ra hiệu cho xe ngựa tiếp tục tiến lên. Đám “sơn tặc” ngơ ngác đứng sang một bên nhìn thương đoàn cứ thế đi xa dần.

Mãi một lúc sau, trung niên kia mới chợt định thần. Hắn hướng mắt về phía trước, hai chân run rẩy quỳ xuống: “Đa tạ…”

Phía bên này, Mạc Thế Khải ở bên trong xe thở dài nói: “Nhung Quốc xảy ra dịch bệnh, người dân cơ hồ bị sơ tán khắp nơi, trong thành đô chỉ còn lại tu giả sinh sống. Những phàm nhân này mất đi chỗ ở lại chẳng biết đi đâu cho an toàn đành phải ở trên núi đóng giả sơn tặc chặn đường những thương đoàn mà cướp.”

Ngưng lại một chút nhìn về phía sau, Mạc Thế Khải nói tiếp: “Nhưng mà áp tiêu lại toàn là tu giả, kết quả bọn họ bị đánh một trận tơi bời, gần như năm ba lần mới có một lần được thương xót mà cho chút ít lương thực cầm cự.”

“Thì ra là thế. Chỉ mong lần này người của Hoàng Dược Cốc sẽ thuận lợi giải quyết ôn dịch.” Mạc Thiên Sinh gật đầu, trong lòng đồng cảm sâu sắc.

Đoạn đường ở phía sau thi thoảng lại xuất hiện một nhóm “đạo tặc” chặn đường. Mỗi lần như thế, Mạc Thế Khải đều dựa theo tình huống mà đưa cho lương thực để những người đó cầm cự.

Lại qua thêm ba ngày thời gian, thương đoàn cuối cùng cũng tới được đế đô. Nhìn cổng thành cao hơn mười trượng có binh lính canh giữ, Mạc Thiên Sinh không tránh khỏi cảm khái.

Quả nhiên ra ngoài mới thấy được nhiều thứ mới lạ. Lúc còn ở trấn Thanh phong, hắn làm gì nhìn thấy được những công trình kiến trúc đồ sộ như ở đây. Trái ngược với hắn, đám đệ tử của Hợp Hoan Tông và Hoàng Dược Cốc lại tỏ ra tương đối bình thường.

Qua mấy ngày di chuyển, Mạc Thiên Sinh xem như đã biết hết lai lịch của bọn họ. Bốn sư tỷ đi cùng Mục Ninh Yên có đạo danh lần lượt là Thanh Trúc, Thanh Vân, Thanh Thúy và Thanh Thanh.

Cũng giống như đám người Chu Bằng, bọn họ đều là đệ tử ngoại môn sắp sửa tiến vào nội môn nhưng khác nhau ở chỗ, tu vi của bốn người thình lình đều là Đoán Cốt tầng năm thậm chí còn cao hơn cả Mạc Thế Khải và Trương quản sự. Điều này có liên quan trực tiếp tới thể chất và công pháp mà các nàng tu luyện. Đây cũng là một trong những lý do vì sao Hợp Hoan Tông lại hùng mạnh như vậy.

Một viên tướng vừa thấy đoàn người Mạc Thế Khải đi tới liền vội vàng đi ra cung kính: “Tiểu tướng là Hoài Nham chờ đợi diện kiến các vị đã lâu. Xin mời vào thành.”

Tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, theo đó hai bên đại môn tức thì mở rộng. Đoàn xe cứ như thế mà tiến vào bên trong thẳng tới hoàng thành. Rất rõ ràng, nếu như đã đến từ các môn phái lớn thì Nhung Quốc sẽ hết cung kính và cho bọn họ những đãi ngộ tốt nhất.

Vốn dĩ sau khi tới nơi Mạc Thế Khải sẽ cùng thương đoàn trở về nhưng vì trời đã sắp tối ông đành ở lại một đêm. Đồng thời, bởi vì sự xuất hiện của đệ tử từ Hợp Hoan Tông và Hoàng Dược Cốc cho nên hôm nay hoàng cung liền mở yến tiệc chiêu đãi.

Ở ngự hoa viên, lớp lớp đình viện được bày trí đẹp đẽ, dưới hồ sen thơm tỏa hương, cá lội tung tăng phản chiếu ánh sáng hoa lệ từ những ngọn đèn đang phập phồng trong gió.



Ngồi ở thủ vị là một vị trung niên mặc hoàng bào khí độ phi phàm. Bất quá, khi đối mặt với Trương quản sự hay đệ tử của Hợp Hoan Tông đều khó giấu được vẻ cung kính.

Nâng ly uống một chén rượu, ông ta lên tiếng: “Thật sự xin lỗi các vị về sự thất lễ này. Hiện tại hoàng thượng cả ta đang đầu tắt mặt tối tìm phương án giải quyết ôn dịch nên không thể tiếp đãi. Tại hạ là Hoàng Nhiên xin thay mặt hoàng huynh chịu phạt một chén.”

“Ngũ Vương Gia không cần khách khí. Hoàng đế bận bịu là chuyện đương nhiên, Nhung Quốc phải thân may mắn khi có một minh quân như vậy.” Trương quản sự cũng nâng ly đáp lễ. Nói xong ông cùng Ngũ Vương Gia đồng thời uống cạn.

Chu Bằng, Hứa Đạt, Thành Trung cũng cùng nhau cạn chén. Sang ngày mai, bọn họ phải bắt đầu tìm hiểu giải quyết ôn dịch cho nên hôm nay phải tranh thủ xả hơi ít nhiều.

Ở phía khác, Mộc Tử và Huyền Thanh từ lúc gặp được bốn Thanh Tử Bối (ý nói đệ tử mang đạo danh có chữ Thanh) của Hợp Hoan Tông liền dính nhau cứ như hình với bóng.

“Thanh Trúc tỷ tỷ, vì sao chưa vào nội môn mà tỷ đã có đạo danh rồi? Thật khác với Hoàng Dược Cốc bọn muội.” Huyền Thanh tò mò hỏi. Mộc Tử ngồi cạnh gật gù đồng ý.

“Khác với các muội, đệ tử Hợp Hoan Tông chúng ta ngay khi vừa đột phá Trúc Cơ đạt tới Đoán Cốt thì sẽ được ban cho đạo danh.” Thanh Trúc trả lời.

“Thì ra là thế. Nói như vậy, tiểu muội muội kia cũng sắp sửa có đạo danh rồi. Không ngờ còn trẻ tuổi như vậy mà đã…” Huyền Thanh lại nói tiếp, điệu bộ có chút hâm mộ.

“Ý muội là Ninh Yên sao? Ở trong tông thì nàng chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt đấy. Trên thực tế, các tỷ tỷ hay quản sự trong tông khi gặp nàng đều phải cung kính ba phần. Được cái ngày thương Ninh Yên rất hòa đồng nên dường như chẳng ai bất mãn với nàng cả.” Thanh Vân nói.

“Sao lại như thế? Không lẽ nàng là nhi nữ của trưởng lão nào đó sao?” Mộc Tử kinh ngạc.

“Không phải. Nhưng mà có khi lại còn hơn thế ấy chứ.”

Trước sự mê man của Mộc Tử và Huyền Thanh, Thanh Vân nói tiếp: “Trong một lần tông chủ ra ngoài thì phát hiện Ninh Yên có thể chất đặc biệt rồi chủ động nhận nàng làm đệ tử chân truyền. Nghe thì có vẻ vô lý nhưng thực tế là vậy. Thiên phú của nàng phải nói là yêu nghiệt trong tất cả các yêu nghiệt ở Hợp Hoan Tông. Chỉ mới mười bảy tuổi đã là tu sĩ nửa bước Đoán Cốt. Chỉ cần vài năm nữa nàng chắc chắn sẽ trở thành trụ cột trong tông.”

Nghe thấy lời này, lỗ tai Chu Bằng ở xa xa khó tránh khỏi giật giật đồng thời đảo mắt tìm kím thân ảnh của Mục Ninh Yên. Đáng tiếc ngay từ đầu buổi tiệc nàng đã không tham dự.

Mặc khác, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh cũng tương tự là như thế. Cả hai không thích tiệc tùng mà ưu tiên cho việc luyện tập hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play