Trong suốt khoảng thời gian này, Mạc Thiên Sinh vẫn luôn chăm chỉ tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Mỗi đêm sau khi đoàn xe dừng lại, hắn đều cùng Trác Phàm ra ngoài luyện thể. Vết thương trên vai giờ đây đã lành hơn phân nửa, hắn tin tưởng khi đến được Nhung Quốc sẽ khỏi hẳn hoàn toàn.

Mới đó đã nửa tháng trôi qua, thương đoàn của Thiên Sinh Thương Hội cuối cùng cũng tới đích đến đầu tiên, nơi đệ tử Hợp Hoan Tông tập hợp.

Tiếng cười huyên náo truyền vào làm cho Mạc Thiên Sinh thoáng nhíu mày. Hắn kết thúc minh tưởng rồi bước chân ra ngoài.

Đập vào mắt Mạc Thiên Sinh là một cảm giác tựa hồ đã lạc vào chốn tiên cảnh. Bốn nữ tử vừa cười vừa nói, diện mạo ai nấy cũng như hoa như ngọc, mắt cong mày liễu, y phục thánh khiết, thậm chí thoang thoảng trong gió còn mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Cũng không thể trách Mạc Thiên Sinh say mê. Phần lớn đệ tử của Hợp Hoan Tông đều có thể chất đặc thù lại tu luyện thêm công pháp bổn môn nên khi tu giả khác giới nhìn thấy đều sẽ bất giác bị thu hút.

Đúng lúc này, Mạc Thiên Sinh đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Đó là một lam y thiếu nữ với mái tóc thắt búi hai bên, đôi mắt đảo quanh liên tục nhìn qua vô cùng hoạt bác xen lẫn tinh nghịch. Nàng vừa mới xuất hiện đã làm cho bốn thiếu nữ cưng chiều vô đầu lại cười khúc khích thè lưỡi chào hỏi Mộc Tử và Huyền Thanh.

Thông thường, nhìn một thiếu nữ vô ưu vô tư lại tinh quái thế kia thì ai lại không thích cho được. Có điều, đối với Mạc Thiên Sinh thì lại không giống vậy.

“Mục Ninh Yên.”

Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm trong miệng cái tên mà hắn chẳng thể nào quên, người đã ban tặng cho hắn hai chữ “phế vật.” Hắn không hề hận Mục Ninh Yên mà ngược lại còn phải cảm ơn nàng. Nếu như không có lần từ hôn ấy thì hắn đã chẳng được như ngày hôm nay.

Mà trên thực tế, khi ấy nếu như Mục Ninh Yên không từ hôn thì Mạc Thiên Sinh cũng sẽ chủ động đề nghị phụ thân làm điều đó. Hắn biết vị trí của mình ở đâu mà. Mọi chuyện đáng lý ra sẽ vô cùng thuận lợi chứ không đến mức khó xử như bây giờ.

Ở đằng đó, dường như Mục Ninh Yên sau khi chào hỏi cũng đã chú ý đến nơi này. Có lẽ ngoại hình của Mạc Thiên Sinh bây giờ đã khác trước cho nên nàng dù liếc thấy hắn như lại giống như không thấy mà tới chỗ Mạc Thế Khải hành lễ.

“Ninh Yên bái kiến Mạc thúc thúc.”

Thấy Mạc Thế Khải nhẹ nhàng gật đầu, Mục Ninh Yên mới thở nhẹ một hơi sau đó nhỏ giọng nói: “Việc của bốn năm trước là Yên nhi không nên hành động lỗ mãng…”

“Không sao cả. Mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Mạc Thế Khải cắt ngang lời nói khiến Mục Ninh Yên đành ngậm miệng lại.

Sau bốn năm, giờ đây Mục Ninh Yên đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi, dù trẻ con tinh nghịch nhưng suy nghĩ đã chính chắn hơn nhiều. Nàng đã mấy lần muốn đến gặp Mạc Thế Khải bồi lỗi nhưng lại không có cam đảm.



Bất quá, lần này phụng lệnh ra ngoài, chạm mặt Thiên Sinh Thương hội là điều không thể tránh khỏi cho nên nàng mới lấy hết dũng khí bước tới.

Mạc Thiên Sinh không có lựa chọn đi tới chỗ phụ thân mà quay trở vào trong xe. Hắn chẳng việc gì phải sợ khi đối mặt với Mục Ninh Yên nhưng cảm giác gượng gạo vẫn cứ mãi luôn tồn tại.

“Sao bước ra rồi lại đi vào thế kia.” Trác Phàm chui vào trong xe, trên tay đang cầm một bầu rượu.

Mạc Thiên Sinh mỉm cười lắc đầu nói cho Trác Phàm nghe lý do.

“Thì ra là thế.”

Trác Phàm gật gù như đã hiểu ra mọi chuyện. Sau đó hắn lại nhìn Mạc Thiên Sinh nghiêm túc hỏi: “Như vậy thì ngươi có cảm giác gì với Mục Ninh Yên không?”

“Sư phụ nói đùa, đệ tử chỉ gặp nàng lần đầu tiên vào bốn năm trước, ấn tượng ban đầu quá kém thì làm sao nói tới chuyện tình cảm được cơ chứ.”

“Nếu vậy thì ngươi việc gì phải trốn tránh? Chẳng phải bây giờ nàng cũng lựa chọn đối mặt hay sao? Chi bằng ra bên ngoài gặp mặt còn hơn cứ trốn mãi trong xe. Huống hồ cả hai đều cùng một đích đến, suốt cả hành trình chẳng lẽ ngươi đều như thế ư?”

Mạc Thiên Sinh rầu rĩ không nói. Một lúc sau hắn đành thở dài bước ra bên ngoài. Chẳng biết từ bao giờ, Mục Ninh Yên đã ở phía trước giống như đợi hắn từ lâu.

Bốn mắt chạm nhau, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên sự khó xử. Trong lúc nhất thời, cả hai đều không ai mở miệng trước.

Trác Phàm ở bên trong thấy cảnh này liền lắc đầu, đưa tay thúc nhẹ vào lưng của đệ tử.

Mạc Thiên Sinh như chợt tỉnh lại từ cơn mê, lên tiếng: “Mục tiểu thư, xin…xin chào.”

Mục Ninh Yên cũng nhanh chóng đáp lễ: “Mạc công tử, xin chào.”

Bộ dạng của nàng rất có lễ phép, hiển nhiên trong suốt những năm ở Hợp Hoan Tông đã được dạy dỗ cẩn thận. Dù thế, trong ánh mắt kia vẫn ẩn chứa một tia tinh nghịch cùng ngạo mạn.

Như không để cuộc trò chuyện trôi vào khoảng lặng, Mục Ninh Yên nói: “Mạc công tử, nếu huynh không phiền thì có thể cùng ta nói chuyện một chút được không?”

Mạc Thiên Sinh liếc nhìn, phát hiện Mạc Thế Khải ở xa đang nhìn hắn khẽ gật đầu.

“Được.”



Hình ảnh Mục Ninh Yên cùng Mạc Thiên Sinh đi cùng nhau rất nhanh liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mộc Tử đi tới bên cạnh đụng đụng Chu Bằng cười nói: “Nhìn kìa, sư huynh còn chưa ra tay mà người ta đã sắp thành công rồi.”

“Muội đừng có mà nói nhảm, mau đi sắp xếp chuẩn bị lên đường.” Chu Bằng trợn mắt nhìn Mộc Tử sau đó bỏ đi. Chẳng qua trước khi rời khỏi, hắn vẫn nhịn không được mà liếc mắt dõi theo hai bóng người kia.

Ở phương diện khác, Mục Ninh Yên và Mạc Thiên Sinh đi tới một nơi tương đối yên tĩnh cũng không cách quá xa nơi thương đoàn nghỉ ngơi.

“Mục tiểu thư, có chuyện gì thì cô cứ nói đi.”

Trong lòng Mạc Thiên Sinh thấp thỏm không yên. Từ ba động của đối phương, hắn ẩn ẩn cảm giác được tu vi của Mục Ninh Yên chỉ sợ không kém gì Chu Bằng. Ở độ tuổi mười bảy mà đã đạt được tới Trúc Cơ Điên Phong thì hiển nhiên chúng là thiên kiêu của một tông.

Mặt khác, Mạc Thiên Sinh lo lắng rằng tâm tính của Mục Ninh Yên chưa thành thục, lỡ như nàng còn nhớ chuyện năm xưa mà cho hắn một trận thì đúng là khổ. Hắn có thể đánh thắng tu giả cùng giai nhưng so với Trúc Cơ thì vẫn còn kém lắm.

Giống như nhìn ra nỗi lòng của hắn, Mục Ninh Yên quay lại cười khẽ: “Như thế nào. Bộ sợ tiểu nữ cho Mạc công tử một trận sao?”

“Biết rồi còn cố hỏi.” Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm trong lòng nhưng lại không đáp.

Tới đây, Mục Ninh Yên đột nhiên ôm quyền nhất bái, bộ dạng không phải với bề trên nhưng lại là lễ nghĩa long trọng nhất. Nàng nói: “Năm xưa tiểu nữ vô tri không suy nghĩ trước sau mà trực tiếp tới Mạc phủ từ hôn, bây giờ nghĩ lại thật sự là xấu hổ.”

“Mục tiểu thư, cô không cần…”

Mạc Thiên Sinh bối rối vội vàng đi tới muốn đưa tay đỡ Mục Ninh Yên dậy. Thế nhưng mà nàng lại đột ngột lui ra phía sau giống như không chấp nhận rồi lại đứng dậy, trong mắt lộ ra sự kiên định nói: “Nhưng mà, nếu như lựa chọn lại lần nữa, tiểu nữ vẫn sẽ đến và đòi từ hôn.”

Động tác của Mạc Thiên Sinh chợt dừng lại. Hắn nhìn đôi mắt không chút dao động nào của Mục Ninh Yên khẽ gật đầu: “Tại hạ biết thế nào cũng vậy mà. Mục tiểu thư cứ yên tâm, dù cô không làm thì ta cũng sẽ yêu cầu phụ thân hủy bỏ mà thôi. Lúc ấy chúng ta đều ở độ tuổi chưa trưởng thành cho nên suy nghĩ còn chút hạn hẹp.”

Hít sâu một hơi, Mạc Thiên Sinh lại nói tiếp: “Ta sẽ không nói mấy câu đại loại như ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo’ nhưng ta chắc chắn sẽ đem hai chữ ‘phế vật’ ở trước mặt cô gỡ xuống.”

Nói rồi, Mạc Thiên Sinh lập tức ôm quyền rời đi, bước chân của hắn rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.

Nơi đó chỉ còn lại Mục Ninh Yên dõi theo bóng lưng kia. Hiển nhiên nàng không tin tưởng Mạc Thiên Sinh sẽ làm nên được việc gì vĩ đại. Bốn năm trôi qua hắn chỉ mới có Tụ Khí tầng năm trong khi nàng đã là Trúc Cơ Điên Phong, chênh lệch như trời với đất thì làm sao mà đuổi kịp được.

Bất quá, nhớ lại những lời lẽ hùng hồn của Mạc Thiên Sinh, Mục Ninh Yên vô thức lẩm bẩm: “Gỡ xuống hai chữ ‘phế vật’ trước mặt ta sao? Chỉ mong là ngươi nói được làm được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play