Màn đêm dần biến mất khi phía đông xuất hiện một vệt sáng xông thẳng chân trời. Có lẽ bởi vì còn sáng sớm nên những giọt sương còn chưa kịp tan đi khiến cho ánh nắng bị khúc xạ thành từng đoàn thất thải sắc.
Phía bên ngoài, các tu giả lại bắt đầu lên núi kiểm tra thu hoạch của mình sau một đem giăng bẫy như thế nào. Tất nhiên sẽ có người vui mừng cũng sẽ có người lắc đầu buồn bã nhưng nhìn chung thì họ đã quen với công việc này.
Mà lại, mục đích tiến lên Hoàng Liên Sơn không hoàn chỉ là xem bẫy thú. Phải biết nơi này có rất nhiều thảo dược, lại chẳng thuộc bất kỳ một thế lực nào cho nên ai cũng có quyền tìm kiếm. Phẩm chất của linh thảo tỷ lệ thuận với độ cao của ngọn núi, tuy nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với việc đối mặt với nguy hiểm càng lớn. Trong suốt những năm qua, gần như chỉ có đệ tử của Hoàng Dược Cốc cùng Vạn Độc Môn mới đủ khả năng thu hoạch được những thứ trân quý.
Cũng không phải đệ tử của hai tông chính ma này lợi hại. Đơn giản là vì mỗi khi tới Hoàng Liên Sơn, bọn họ đều có một vị chấp sự có tu vi cao cường bảo vệ. Nhưng dù thế đi chăng nữa muốn tiến vào sâu hơn vẫn là một chuyện không thể nào.
Trải qua một đêm mệt nhọc, Mạc Thiên Sinh vừa lăn xuống liền ngủ thẳng giấc. Nhưng lúc còn đang mơ hồ thì Trác Phàm lại đi tới lay tỉnh. Mặc dù không tình nguyên nhưng hắn vẫn phải ngáp dài đi rửa mặt, sửa sang một chút quần áo.
Đợi đến khi trở lại phòng, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy Trác Phàm đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt hướng nhìn về phía hừng đông.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đôi mắt của Trác Phàm khiến Mạc Thiên Sinh chú ý. Gần như ngày nào hắn cũng thấy mỗi sáng vị sư phụ này đều làm như vậy giống như một thói quen nào đó. Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, nếu đối phương muốn thì sẽ giải thích.
Một lúc sau, Trác Phàm thu hồi tầm mắt nhìn về phía Mạc Thiên Sinh nói: “Ngươi muốn học nó sao?”
Mạc Thiên Sinh cho rằng Trác Phàm đang giễu cợt mình liền cười khổ đáp: “Sư phụ, người đừng nói giỡn. Bây giờ ta còn không thể vận nguyên lực chứ nói gì học lấy võ kỹ.”
Tuy Mạc Thiên Sinh không phải tu giả nhưng cũng hiểu được chút ít về cảnh giới tu hành. Ở giai đoạn Tụ Khí, bản thân có thể học một vài bộ pháp đơn giản, so đấu với nhau đều dựa vào khí lực của mỗi người cho nên tại thời điểm này, dù có chênh lệch một hai tiểu cảnh giới cũng không quá đáng kể.
Nhưng một khi đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ thì lại khác. Ở thời điểm này, tu giả sẽ bắt đầu học những võ kỹ cao cấp hơn được chia thành Phàm – Linh – Huyền – Địa – Hoàng. Trong đó, võ kỹ Hoàng Giai chính là loại cao cấp nhất tuy nhiên tu giả muốn tu luyện nó đều phải có tu vi nhất định mới học được.
Trên Hoàng giai còn có Thiên giai, chẳng qua trên cả Thánh giới này còn không có bao nhiêu loại, phần lớn đều là công pháp bất truyền của cao thủ hàng đầu nên Mạc Thiên Sinh chưa từng nghe tới. Nếu hắn biết Trác Phàm đang sở hữu hai trong số ít món công pháp Thiên Giai thì chắc chắn sẽ hoảng sợ một phen.
Nhìn thấy Mạc Thiên Sinh đang mong chờ đáp án, Trác Phàm chỉ khẽ đưa ngón trỏ vẫy vẫy nói: “Những loại khác thì hiện tại ngươi không học được, có điều riêng món công pháp này là ngoại lệ.”
Đôi mắt lập tức sáng lên, Mạc Thiên Sinh vội vàng cung kính hành lễ nói: “Nếu vậy thì xin sư phụ chỉ dạy.”
Trác Phàm gật đầu sau đó ngồi xuống rót ra một chén trà sau đó đưa tay chấm vào trong lấy chỉ là bút lấy nước trà làm mực còn bàn thì như giấy viết. Chỉ một lúc sau, trên mặt bàn bắt đầu hiện lên chi chít nét vẽ.
Mạc Thiên Sinh chăm chú nhìn kỹ, từng câu từng chữ bên trong đều được hắn cẩn thận ghi nhớ. Hắn biết Trác Phàm bây giờ đã mất hết tu vi nên không thể trực tiếp truyền võ kỹ thông qua ngọc giản hay thần thức mà chỉ có thể dùng pháp quyết.
Sau khi Trác Phàm viết xong chữ cuối cùng liền dừng lại ba tức sau đó gạt tay đem toàn bộ xóa sạch.
(Tác: ba tức ở đây là khoảng chừng mười giây. Đây là do mình tự quy định nên có thể khác so với những truyện khác.)
“Đã nhớ hết chưa?” Trác Phàm hỏi.
“Đã nhớ. Cảm tạ sư phụ.” Mạc Thiên Sinh mặt không đổi sắc, chỉ là đưa tay ôm quyền cảm tạ. Có lẽ trí nhớ của hắn rất tốt nên toàn bộ pháp quyết đều đã được ghi lại trong đầu không sót chữ nào.
“Vậy thì chúng ta đi ra ngoài bắt đầu ma luyện.”
Nói xong, Trác Phàm lập tức đứng dậy đi ra khỏi khách điếm. Mạc Thiên Sinh mặc dù vẫn còn hoảng sợ vì chuyện ngày hôm qua nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi đến dược quán nhỏ trong trấn, Trác Phàm liền đi vào trong dạo một vòng. Đến khi đi ra, trên tay hắn còn mang theo một bình dược nhỏ ném cho Mạc Thiên Sinh.
“Sư phụ. Đây là?” Mạc Thiên Sinh nghi hoặc hỏi.
“Nhị phẩm đan dược Bổ Thể Đan. Ta dùng một nửa linh thạch đấy nên là dùng mau đi.” Trác Phàm phất phất tay nói.
Mạc Thiên Sinh không uống ngay mà cười nói: “Sư phụ. Từ nhỏ ta đã phục dụng rất nhiều Bổ Thể Đan nhưng chẳng có tác dụng. Hay là ngài giữ lại dùng đi.”
Đúng thế, khi còn ở Mạc gia, phụ thân của Mạc Thiên Sinh tuy không thể mua thập phẩm đan nhưng tam phẩm, tứ phẩn thì lại rất nhiều. Chính vì thế mà bây giờ Mạc Thiên Sinh nhìn thấy một viên Bổ Thể Đan cũng không quá để ý, dù sao đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Thế nhưng mà Trác Phàm lại trợn mắt lên nói: “Ai nói không có tác dụng. Ngươi dùng nó thử đi.”
Mạc Thiên Sinh co rụt đầu, không dám cãi lời nữa mà đem viên đan dược nhỏ bằng đầu ngón tay lên miệng. Vừa nuốt vào trong, hắn chẳng có điều gì khác biệt. Nhưng mà vừa định nói cho Trác Phàm nghe thì chợt cảm thấy dưới bụng hơi ấm lên, toàn bộ mệt mỏi ngày hôm qua như được giảm đi phân nửa.
“Như thế nào?” Trác Phàm hỏi.
“Sư phụ, thương thế này hôm qua vậy mà giảm đi sáu bảy phần rồi.” Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nói.
“Ngươi vui cái gì. Ngày hôm qua ngươi cùng lắm là mệt mỏi thôi, làm gì có thương thế mà giảm.”
Trác Phàm cười mắng một câu sau đó thở dài: “Đáng tiếc linh thạch còn lại của chúng ta quá ít, nguyên bản muốn mua một viên tam phẩm đan dược nhưng không đủ. Bất quá Bồi Thể Đan này mặc dù chưa đạt tới hoàn mỹ nhưng cũng xem như có chút tác dụng.”
Đến đây, Trác Phàm lại nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Kể từ bây giờ, ngoại trừ rèn luyện thân thể ra, ngươi phải tu luyện thêm pháp quyết vừa nãy ta truyền cho. Còn có, mỗi tối ngươi cũng sẽ dùng một viên Bồi Thể Đan rồi tiến hành minh tưởng thay cho đi ngủ.”
Bất giác rùng mình một cái, Mạc Thiên Sinh không ngờ vừa mới bắt đầu mà vị sư phụ này đã làm gắt gao như vậy. Nhưng mà để có thể tu luyện hắn nhất định phải cật lực cố gắng.
Như nghĩ đến điều gì, Mạc Thiên Sinh chợt hỏi: “Có điều này hình như sư phụ quên rồi. Chúng ta làm gì có linh thạch để mà mua đan dược?”
Khóe miệng bất giác cong lên, Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh, thâm ý nói: “Đương nhiên là có. Nếu không chúng ta đi ma luyện làm gì?”
Trong lúc Mạc Thiên Sinh còn đang khó hiểu thì Trác Phàm đã đưa hắn đến trước một cái tiệm rèn. Ở bên trong là một nhóm năm tên nam tử đang nổi lửa nung sắt, phía bên khác còn có ba người cầm búa nện mạnh xuống đe rèn để tạo hình cho vũ khí. Cơ bắp ai nấy đều nổi lên cuồn cuộn, dưới ánh lửa hồng, làn da bọn họ tựa như ánh lên một chút hào quang phản chiếu thông qua những giọt mồ hôi đang lăn trên má.
Lúc này, một người trung niên vừa nhìn thấy Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh bước vào liền vội vàng chạy ra niềm nở cười nói: “Hai vị muốn mua vũ khí sao? Mời xem qua một lượt.”
Nói rồi, ông ta lập tức đưa tay ra dẫn đường.
Mạc Thiên Sinh đảo mắt nhìn quanh. Bốn bức tường phần lớn đều là kiếm là giáo còn có những cây lồng sắt như chiếc bẫy ngày hôm qua dùng để nhốt con Huyết Nha Lang.
Trác Phàm cũng tương tự đảo mắt xung quanh nhưng không hề có thứ gì lọt vào mắt hắn. Hiển nhiên chất lượng binh khí ở đây rất thấp, cao nhất cũng chỉ là một thanh linh bảo nhị phẩm mà thôi. Phải biết hai thanh kiếm đang bị bó thành trường côn sau lưng hắn thế nhưng từng là thần khí. Tuy bây giờ nó đã bị hỏng nhưng đem so sánh với những món đồ trong này vẫn có chênh lệch rất lớn.
“Ngươi muốn dùng binh khí loại nào?” Trác Phàm quay sang Mạc Thiên Sinh hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT