Hàn phong thổi qua quét ngang tán cây rừng trong đêm tối xào xạc xen lẫn tiếng gào rống của đám linh thú bên trên Hoàng Liên Sơn. Mà ở gần chân núi, Trác Phàm mặc một thân y phục màu xám dưới ánh sáng mờ nhạt có thể nhận ra đang bị vô số vết máu nhuốm trên người. Vẻ mặt của hắn tràng ngập chết chóc kết hợp với bộ dạng dọa người kia khi rơi vào đôi mắt của Mạc Thiên Sinh thì chẳng khác nào Tử Thần hàng lâm.

Điều làm Mạc Thiên Sinh khó hiểu chính là vì cái gì Trác Phàm bỏ rơi hắn mà bây giờ lại xuất hiện cứu mạng đây? Chẳng lẽ nói bản thân đối phương ân hận nên mới quay lại hay sao?

Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lại tự giễu bản thân suy nghĩ quá nhiều. Trác Phàm kia là thể loại người nào hắn cũng có chút hình dung ra. Trước đó có biết bao nhiêu kẻ ác ý âm thầm theo dõi đều bị Trác Phàm trừ rơi thì làm sao có chuyện sẽ xoay chuyển tâm ý mà hối hận đâu.

Mà lại, Mạc Thiên Sinh bây giờ không phải nhân vật gì ghê gớm, đương nhiên không có tác dụng gì đối với Trác Phàm. Cũng chính vì lẽ đó mà hành động của Trác Phàm làm hắn khó hiểu vô cùng.

Đầu Huyết Nha Lang bị một quyền của Trác Phàm đánh tới, thân thể trực tiếp làm gãy một gốc cây gần đó. Bất quá nó vẫn còn đủ sức đứng dậy, tuy nhìn kẻ kia một cách không thiện nhưng cũng chỉ vội vàng bỏ đi.

Lúc này Trác Phàm mới chuyển dời ánh mắt về phía Mạc Thiên Sinh. Như nhận ra sự bối rối của đối phương, hắn từ từ đi tới khẽ nói: “Về thôi.”

Nhìn Trác Phàm chậm rãi bước qua, Mạc Thiên Sinh thoáng ngẩn người. Hắn không hiểu thái độ của Trác Phàm bây giờ là như thế nào. Có điều đi theo đối phương một thời gian, trong tiềm thức của hắn giống như tự động nghe theo nên cũng đứng dậy cất bước.

Bước vào khách điếm, mọi người đều chú ý vết máu dính trên cơ thể hai người nhưng chẳng ai nói gì. Bọn họ biết có một số người vào ban đêm sẽ đi ra ngoài kiểm tra bẫy thú hoặc là không may bị kẻ khác chặn đường ngoài trấn mà cướp bóc. Mà Trác Phàm với Mạc Thiên Sinh là người mới vào, thân thể chẳng có ba động tu vi cho nên ý nghĩ liền thuộc về vế sau.

Trác Phàm cũng chẳng để tâm những người khác có ngờ vực gì, cứ trực tiếp mang theo Mạc Thiên Sinh trở về phòng đã thuê trước đó.

Căn phòng này không quá rộng rãi chỉ tầm mười lăm hai mươi thước vuông, chỉ có một cái giường chỗ góc cùng một bộ bàn hai ghế chính giữa. Bên hông là một cánh cửa sổ có thể nhìn lên đỉnh núi.



Trác Phàm thay một bộ y phục sau đó đả tọa xuống giữa phòng. Hắn rót một tách trà nhâm nhi, sau đó nhìn Mạc Thiên Sinh đang khép nép ngồi trên giường hai tay đặt trên đùi nói: “Vừa rồi có cảm giác thế nào?”

Giọng nói của Trác Phàm rất bình thản nhưng lại khiến tinh thần Mạc Thiên Sinh căng cứng. Thật lâu sau hắn mới mở miệng đáp: “Rất hoảng sợ, cảm giác như đang đối mặt với cái chết.”

Khẽ gật đầu một cái, Trác Phàm lại lên tiếng: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Mạc Thiên Sinh hiểu ý nhưng vẫn còn khá e dè. Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn về phía Trác Phàm rồi nói: “Trước đó đệ tử cho rằng sư phụ muốn bỏ rơi ta. Nhưng trên đường trở về ta liền suy nghĩ ngài cần gì phải tốn công mang ta theo rồi đem ta cho linh thú ăn thịt làm chi. Công thêm việc ngài ra tay cứu ta lúc sau cùng, có lẽ đây chính là thử thách đầu tiên ngài dành cho ta.”

Vỗ tay một cái, Trác Phàm hài lòng gật đầu: “Suy luận rất sắc bén, có điều cũng chưa hoàn toàn chính xác. Lúc bái sư thì ta đã nói rất rõ ràng, muốn trở thành tu giả thì phải phụ thuộc vào chính bản thân ngươi cho nên vừa nãy ta mới thử thách khát vọng sống của ngươi tới đâu. Nếu lúc ấy ngươi tuyệt vọng mà lựa chọn từ bỏ thì ta cũng sẽ mặc kệ Huyết Nha Lang cắn xé ngươi thành trăm mảnh.”

Đúng thế, Trác Phàm thật sự sẽ mặc kệ Mạc Thiên Sinh nếu lúc ấy đối phương tuyệt vọng. Có điều việc Mạc Thiên Sinh lợi dụng cạm bẫy thành công gạ được một đầu Huyết Nha Lang lại vượt quá mong đợi của hắn.

Lâm vào trong hiểm cảnh, việc quan trọng nhất chính là lợi dụng tất cả mọi thứ xung quanh để hóa giải. Mạc Thiên Sinh là công tử Mạc gia, từ nhỏ chưa hề ra bên ngoài nhưng lại làm được điều này. Mặc kệ may mắn hay thông minh nhưng hắn đã làm được.

Mạc Thiên Sinh mặc dù vẫn còn sợ nhưng trong lòng có thắc mắc liền hỏi: “Sư phụ. Có phải lúc ấy ngài đều ở bên ngoài quan sát nhất cử nhất động của ta?”

Trác Phàm hỏi lại: “Vì cái gì ngươi lại nghĩ như thế?”

Như nhớ tới những chuyện trước đó, Mạc Thiên Sinh liền đáp: “Lần đầu tiên ta dính bẫy, phi lao không phải may mắn đâm hụt mà là bị làm cho chệch hướng. Bằng chứng là lúc nhặt nó lên ta nhìn thấy một thanh khác gần đó. Mà lại, nếu Giải Ưu Thảo có tác dụng câu dẫn Huyết Nha Lang thì hẳn là không chỉ một con truy đuổi như vậy. Điều này chứng minh ngài vẫn luôn đi theo, âm thầm ngăn chặn đám linh thú còn lại.”

Lần này, đến cả Trác Phàm cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng. Quả đúng như những gì Mạc Thiên Sinh suy đoán, Trác phàm vẫn luôn theo sát để kịp thời ra tay cứu trợ.



Nhìn Trác Phàm im lặng không nói nhưng Mạc Thiên Sinh cũng đoán được phần nào. Hắn lập tức quỳ gối, dập đầu binh binh xuống sàn gỗ nhưng cũng chẳng có lấy một lời.

Trác Phàm biết Mạc Thiên Sinh lần này là chân chính bái sư nên khẽ gật đầu nói: “Nếu thật sự bái ta làm sư phụ thì những ngày sau đó ngươi cũng sẽ đối mặt với sinh tử tương tự như hôm nay. Ta cũng nói trước, trừ phi ngươi mất nửa cái mạng nếu không sẽ không xuất thủ nữa.”

Mạc Thiên Sinh không hề có ý định phản đối mà gật đầu. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ đủ khả năng đối phó với một đầu Huyết Nha Lang mà ngay cả tu sĩ cảnh giới Tụ Khí cũng chưa chắc chống nổi. Tuy thực tế hắn cũng không phải chân chính hạ được Huyết Nha Lang nhưng dù sao lợi dụng địa hình nhốt được nó cũng đã là một thành tựu đáng nể rồi.

Trác Phàm nói không sai, chỉ khi nào đứng trước bờ vực tử vong thì mọi tiềm năng của bản thân mới được phát huy đến đỉnh điểm. Chỉ bất quá như vậy thì rủi ro rất lớn, ai biết được trong mười lần lại không có một lần sơ sẩy đâu. Tuy nhiên nếu ở bên ngoài có người quan sát chú ý bảo hộ thì lại khác.

Sau sự việc này, Mạc Thiên Sinh thật sự cảm nhận được Trác Phàm tuy khắc khe nhưng hẳn là sẽ không có ác ý miễn là hắn vẫn còn giá trị. Hắn cũng đã cân nhắc qua việc chạy trốn nhưng mà làm sao mới thoát khỏi gọng kiềm của Trác Phàm đây. Phải biết hắn chỉ là một thiếu niên non nớt còn bề ngoài vị sư phụ này tuy còn trẻ nhưng thật chất vẫn đủ đem so sánh với đám tiền bối ngoan nhân.

Cho nên, sau khi suy tính kĩ, Mạc Thiên Sinh mới lựa chọn một lòng đi theo Trác Phàm. Chỉ cần sau này hắn có chỗ trống phát triển, đủ lông đủ cánh thì thiên hạ này không phải là mặc sức hắn tung hoành hay sao.

Còn về phía Trác Phàm dường như cũng không quá quan tâm. Dù sao hiện tại cả hai đều đang trong quan hệ cộng sinh. Hắn thì cần người bên cạnh từng bước lớn mạnh để bảo hộ còn Mạc Thiên Sinh lại cần hắn để có thể trở thành tu giả.

Trong lúc nhất thời, song phương đều có suy nghĩ riêng của mình nhưng lại cùng một chí hướng nên không thể tách rời lẫn nhau.

Sắc trời cũng dần dần thay đổi, ngoài kia gió lạnh thổi qua nhưng đều được bốn bức tường ngăn cản chỉ còn một ít len lói qua khe hở. Bất quá, cuồng phong còn ở phía sau, ai biết được căn phòng nhỏ này liệu có đủ vững chắc để che chắn cho hai người bọn họ hay không.

Giờ Hợi đã qua, giờ Tý lại tới, lúc này Trác Phàm mới lên tiếng: “Hôm nay ngươi cũng đã mệt rồi, thay y phục rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta lại bắt đầu ma luyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play