Thanh Minh và Thanh Vấn từ từ bước ra. Dưới ánh ban mai, bóng dáng bọn họ như trở nên lớn hơn, từng sợi tóc bị cơn gió thổi rối đong đưa cùng với vạt áo phiêu dật lộ ra phong thái bất phàm.

Nhìn theo bóng dáng Tam Bộ Lão Quái rời đi, Thanh Minh chỉ lạnh lùng lên tiếng: “May cho hắn là còn biết nghe lời. Nếu không… Hừ hừ.”

“Sư đệ. Đừng quên tông chủ đã dặn, những việc ở nơi khác chúng ta nên ít xen vào thì hơn. Những loại tranh đấu thế này luôn là cần thiết phải xảy ra.” Thanh Vấn nhẹ giọng nhắc nhở nhưng cũng không hề thiện ý mà nhìn theo.

Tới khi quay lại, phát hiện Trác Phàm cũng đang nhìn lại, Thanh Vấn mỉm cười ôm quyền.

Nhưng mà không đợi bọn họ chào hỏi, Trác Phàm biết nhưng vẫn giả vờ đề phòng đem Hắc Côn để ở trước mặt nói: “Các ngươi là ai?”

Thanh Vấn và Thanh Minh nhìn nhau, sau cùng vẫn là người ở trước nhã nhặn nói: “Các hạ đừng quá căng thẳng. Tại hạ là Thanh Vấn còn đây là sư đệ Thanh Minh. Trước đây từng có dịp gặp mặt ngươi cùng Thiên Sinh huynh đệ. Chỉ là lúc đó ngươi bị thương nặng nên chưa thể chính thức chào hỏi.”

“Còn có cả sư phụ của Thiên Sinh nữa.” Thanh Minh bổ sung.

“Sư phụ của chúng ta?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng thế. Lúc đó ngài ấy còn cứu chúng ta một mạng nữa…”

“Được rồi. Khoan hãy nói chuyện này. Ta còn có việc.” Trác Phàm cắt ngang vội vàng quay người rời đi.

“Để ta đưa ngươi một đoạn.”

Thanh Minh cười khẽ sau đó phi tốc lao tới. Một tay trực tiếp nắm lấy bờ vai của Trác Phàm rồi đạp không bay đi. Thanh Vấn cũng đuổi sát phía sau.

Chỉ qua vài hơi thở, bọn họ đã thấy được Mạc Thiên Sinh đang cưỡi Tiểu Dạ phi nước đại ở phía trước. Lúc này, ngoài hắn ra còn có cả vài gương mặt quen thuộc.

Trương Hàn Thiết, Mục Trác Vân vừa mới nghe tin Mạc Thế Khải gặp nạn liền phi tốc tới đây. Đến khi nhìn thấy hơi thở thoi thóp của bằng hữu, lòng bọn họ lập tức như lửa đốt. Nhưng vì tình hình không được tốt nên bọn họ tạm gác Mạc gia lại một bên.

“Khốn kiếp. Không ngờ bọn chúng lại ra tay tàn độc đến mức này. Cả đời này e rằng Mạc lão đệ chỉ có thể nằm ở trên giường.” Trương Hàn Thiết sau khi xem thương thế của Mạc Thế Khải liền cắn răng nói.

Mục Trác Vân cũng trầm mặc, nén phẫn nộ trong lòng. Ông ta chỉ có bằng hữu là Mạc Thế Khải, còn đối với Mạc gia một chút cũng không.

Lúc này, Trác Phàm đã được sư huynh đệ Thanh Vấn đặt xuống. Hắn đi tới bên cạnh vỗ vai an ủi Mạc Thiên Sinh sau đó quan sát Mạc Thế Khải. Có lẽ đối với Trương Hàn Thiết, việc chữa trị cho Mạc Thế Khải là một việc khó khăn nhưng Trác Phàm thì không. Chỉ là hắn vẫn đang chần chừ đôi chút.



“Bị thương nặng quá. Nếu không dùng đan dược cao cấp sợ là chỉ giữ được mạng chứ không thể khôi phục được.” Đúng lúc ấy, Thanh Minh cũng đi tới, một tay sờ cằm bắt đầu đánh giá.

Còn không đợi mọi người phản ứng, hắn lại quanh sang Thanh Vấn: “Sư huynh.”

Như hiểu ý, Thanh Vấn mỉm cười đi tới, chỉ giới trên tay liền sáng lên. Lập tức, một chiếc bình ngọc hiện ra, cùng với đó là dược hương ngào ngạt. Chỉ ngửi thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.

Không chút do dự, Thanh Vấn liền trút nó ra để lộ một viên đan dược màu đỏ, phía trên có mười đường vân ẩn hiện xích quang nhàn nhạt. Vừa mới xuất hiện, ánh sáng của nó đã lập tức làm cho xung quanh trở nên mờ nhạt, ai nấy đều co rụt tròng mắt.

“Đan dược thập phẩm…”

Thân là một luyện đan sư, mà không, cho dù không phải luyện đan sư thì với mắt nhìn của người có hiểu biết thì Trương Hàn Thiết đương nhiên phải nhận ra thứ đồ tốt ấy có giá trị như thế nào. Ông nhận ra đó là Thanh Minh và Thanh Vấn nhưng cũng không nghĩ đối phương vừa mới ra tay đã có thể kinh thiên động địa đến như vậy.

Một viên đan dược thập phẩm ở hạ vực chính là thứ mà bất cứ ai cũng đều sứt đầu mẻ trán muốn có được. Vậy mà giờ đây, đối phương vừa mới xuất hiện đã tùy tiện đem ra.

Nương lấy đan dược rơi vào trong miệng, gương mặt trắng bệch của Mạc Thế Khải dần dần có đôi chút hồng nhuận, những vết thương ngoài da bằng mắt thường có thể thấy đang phi tốc khép lại.

“Dựng ngài ấy dậy.” Thanh Vấn nói.

“Được!”

Mạc Thiên Sinh rất nhanh làm theo. Chỉ thấy ngay khi Mạc Thế Khải ngồi thẳng, Thanh Vấn liền kết ấn, trên đầu ngón tay xuất hiện một tầng nguyên lực ngoại phóng. Từng chỉ từng chỉ thành thục điểm vào khắp các huyệt đạo trên người của Mạc Thế Khải giúp ông tiến hành khai thông.

“Đan dược thập phẩm có dược liệu vô cùng kinh người. Nếu như một người bình thường luyện hóa phải mất vài ba tháng, thậm chí là cả năm trời mới có thể luyện hóa hoàn toàn huống chi là phụ thân của ngươi đang bị trọng thương. Bất quá nếu như một cao thủ hỗ trợ, tiến hành thúc đẩy quá trình ấy thì lại là chuyện khác.” Trương Hàn Thiết đến bên cạnh Mạc Thiên Sinh lên tiếng giải thích.

Thanh Minh đứng ở bên cạnh chăm chú quan sát giống như đang hộ pháp cho bọn họ. Trên thực tế, thực lực của hắn đã có thể xem là đỉnh tiêm tại đại lục Chu Thiên này, trừ phi có kẻ ngu ngốc mới lựa chọn phá đám lúc này.

Rất nhanh hai canh giờ trôi qua, lúc này mặt trời đã gần lên thiên đỉnh. Thanh Vấn ngừng thao tác, đem nguyên lực thu vào đan điền, trên gương mặt thoáng chút mệt mỏi.

Hỗ trợ Mạc Thế Khải chữa thương không đáng bao nhiêu sức lực. Bất quá hắn phải cẩn thân đả thông kinh mạch, đem toàn bộ dược hiệu đi khắp cơ thể của đối phương. Quá trình này tiêu tốn rất nhiều tinh lực mới có thể hoàn hảo hoàn thành.

Mạc Thế Khải từ từ mở mắt, cơn đau đớn trong cơ thể vẫn còn khiến ông khẽ rên lên một tiếng. Bất quá nhìn lại bản thân đã có thể cử động bình thường khiến ông khó tránh khỏi kinh ngạc.

“Phụ thân…” Mạc Thiên Sinh đi tới ôm chầm lấy ông.



“Nhi tử ngoan…”

Đưa tay vỗ vai Mạc Thiên Sinh vài cái, ánh mắt ông dời sang sư huynh đệ Thanh Vấn sau đó đứng dậy cung kính ôm quyền: “Đa ta hai vị đã cứu mạng già này. Ta thật không biết phải cảm tạ thế nào cho phải.”

“Mạc lão bá đừng nói như vậy. Có ơn báo ơn chính là tôn chỉ của Kiếm Lai Tông chúng ta. Huống hồ ở Nhung Quốc, sư phụ của Thiên Sinh huynh đệ còn cứu chúng ta một mạng đây.” Thanh Vấn mỉm cười đáp lời, bộ dáng vân đạm phong khinh mà không hề có chút tự cao tự đại nào.

“Vốn dĩ lần này chúng ta tới đây là muốn tìm sư phụ của Thiên Sinh huynh đệ. Nhưng khi tới nơi lại phát hiện các vị gặp nạn liền vội vàng tới đây. Cũng may mọi chuyện không đến mức vô phương cứu vãng. Nhưng mà, nếu lúc nãy để ta ra tay thì…”

“Sư đệ…” Thanh Minh đang muốn nói tiếp thì bị Thanh Vấn cắt lời.

Vừa rồi, ngay khi gặp Tam Bộ Lão Quái muốn giết Trác Phàm, Thanh Minh vừa muốn ra tay nhưng lại bị Thanh Vấn cản lại. Những việc này xảy ra ở khắp nơi, bọn họ tốt nhất không nên can thiệp quá sâu cho nên chỉ âm thầm truyền âm cảnh cáo Tam Bộ Lão Quái. Chính vì thế mà vừa rồi lão ta mới lựa chọn bỏ đi chứ không tiếp tục ở lại.

Quay lại nhìn Mạc Thiên Sinh, Thanh Vấn lại lấy ra một thứ khác từ trong chỉ giới. Đó là một thanh ngọc kiếm nhỏ bằng ngón tay, bên trên khắc phù văn dày đặc. Điều đáng nói là những người khác khi nhìn chăm chú vào đó liền sẽ có cảm giác như đôi mắt bị mấy chục thanh kiếm đâm vào, đau nhức cực kỳ.

“Đây là một món linh bảo phòng hộ. Mang nó bên người, cho dù là cao thủ Hóa Hư dùng Thần Hồn Trùng Kích cũng khó lòng phá hủy nó trong một hai lần tấn công. Mặc khác, một khi bị tấn công trí mạng của cao thủ Hóa Hư trở xuống, nó sẽ chủ động gánh thay ngươi một lần trùng kích.”

Nghe thấy điều ấy, cho dù là Trương Hàn Thiết của Hoàng Dược Cốc cũng phải khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Món linh bảo kia hoàn toàn là một món chí bảo, phải biết nó có thể chịu được công kích của cao thủ Hóa Hư cả về tinh thần lẫn vật lý. Ngay cả các đệ tử nội môn thậm chí là các trưởng lão cũng chưa chắc sở hữu một món như vậy.

“Quả nhiên. Người của Thánh Vực luôn luôn hào phóng như vậy.” Trương Hàn Thiết thầm nhủ.

Tuy nhiên, nếu để Thanh Vấn và Thanh Minh nghe được thì họ sẽ xấu hổ lắc đầu trả lời ngay: “Những món đồ này ở Thánh Vực chẳng có lấy cái rắm dùng. Dù sao tu giả Hóa Hư ở đó cũng chỉ là tầng lớp cực thấp mà thôi.”

Bất quá, nếu đem món này cho Mạc Thiên Sinh thì cũng đủ để bảo mệnh cho hắn rồi.

“Thật ra. Ban đầu ta còn định đưa viên đan dược kia cho ngươi, nhưng mà tình hình của…” Thanh Vấn ngập ngừng nói.

Nghe vậy, Mạc Thiên Sinh cười nói: “Đạo trưởng đừng nói thế. Cho dù ngươi đưa nó cho ta thì ta cũng sẽ để phụ thân dùng nó mà thôi. Có điều, món đồ này thật sự quá quý giá, ta không thể nhận.”

“Ngươi không cần phải từ chối. Đối với chúng ta, thứ ấy chỉ là vật ngoài thân. Dù có đem ra mười cái cũng không đủ trả ơn cứu mạng của sư phụ ngươi với chúng ta.”

“Nhưng mà…”

“Thiên Sinh. Nếu hai vị đạo trưởng đã có lòng thì ngươi nên nhận đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play