Cho đến khi mọi người hoàn hồn thì chỉ thấy Trác Phàm từ từ buông tay ra, cơ thể không đầu của tên đệ tử xấu số rũ xuống như một bó rơm mục nát.

“Bịch!”

Một âm thanh tưởng chừng không thể bình thường hơn lại khiến cho ai nấy đều hoảng hồn. Trước cái chết thảm của đồng bọn, đám đệ tử Vạn Độc Môn ngơ ngác nhìn về phía Trác Phàm. Đây chẳng phải là kẻ mà trước đó bọn chúng đã truy đuổi hay sao? Không có tu vi, không có gì nổi bật vậy mà khi ra tay lại kinh khủng như thế.

Trác Phàm không đoái hoài gì tới chúng mà chỉ nhìn về phía Mạc Thiên Sinh cười khẽ: “Làm tốt lắm.”

Mạc Thiên Sinh cũng mỉm cười. Hắn biết trận chiến vừa rồi chính là một bài kiểm tra của sư phụ, điểm khác biệt là phải dùng mạng sống để thực hiện. Bất quá, hắn không oán giận gì Trác Phàm, có lẽ từ khi chứng kiến cảnh người chết ở thương hội đã làm hắn thay đổi suy nghĩ. Chỉ có trở nên cường đại thì người xung quanh hắn mới không phải chết.

“Gào!”

Tiểu Dạ cũng như hòa vào không khí ấy. Nó gào lên một tiếng như thể rất hưng phấn và rồi khuỵu chân xuống.

“Ngươi mệt rồi. Về nghỉ ngơi đi.”

Nếu Trác Phàm đã ra mặt, Mạc Thiên Sinh không cần thiết phải lo lắng gì nữa bèn đem Tiểu Dạ thu hồi. Hắn biết bao nhiêu đệ tử với tu vi Trúc cơ này còn chẳng đáng để Trác Phàm khởi động thân thể.

Thực tế đúng là như vậy, ngay khi Trác Phàm quay đầu, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng như thể bị một tầng băng sương bao phủ. Mỗi bước đi, đầu ngón tay của hắn lại nhiễu xuống vài giọt huyết dịch. Đó là máu tươi của tên đệ tử xấu số vừa rồi.

Cảnh này rơi vào mắt của những kẻ khác lại khiến cho Trác Phàm như trở thành Thần Chết đòi mạng, chúng không tự chủ lùi về phía sau nửa bước. Nhưng rồi một trong số đó dường như đột nhiên gan dạ hét lớn: “Hắn chỉ có một mình, xông lên giết hắn.”

Lời nói mang theo hàm ý cực kỳ thuyết phục. Trác Phàm chỉ có một mình lại không tồn tại ba động tu vi chứng tỏ hắn chỉ là một con người bình thường. Ít nhất thì đó là suy nghĩ của những kẻ còn lại. Và bọn chúng dường như đã bị ý nghĩ đó tẩy não.

“Đúng vậy. Chỉ có một mình hắn.”

Một tên dường như vẫn còn nhớ nhung Ám Kim Sư Hổ nên lập tức hưởng ứng. Vừa hô lên một tiếng, toàn thân hắn lập tức phóng đại quang mang, xung quanh độc khí tán khai hóa thành hắc thiểm dùng tốc độ nhanh nhất xông tới.

Những kẻ khác phản ứng chậm lại một nhịp nhưng không thua kém bao nhiêu. Cứ như thế, một nhóm lần lượt xông lên tấn công Trác Phàm so với trước đây còn dồn dập hơn mấy lần.

Nhưng xui rủi một điều, kẻ địch của bọn chúng lại là một Trác Phàm thân chinh bách chiến. Đứng trước sự bao vây bốn phía của kẻ thù, hắn không lùi lại mà hơi hạ thấp trọng tâm sau đó sử dụng chấn cước trực tiếp xông đến tên ở trước mặt.



Muốn phá trận phải nhằm vào điểm yếu nhất của trận. Không hề nghi ngờ, với số đông bọn chúng sẽ sử dụng chiến thuật đánh tiêu hao, càng kéo dài thời gian thì càng bất lời. Tuy nói đối với Trác Phàm thì không là cái gì nhưng hắn vẫn muốn nhanh chóng giải quyết.

Một quyền vừa ra trực tiếp chấn vỡ ngực của tên đệ tử ở trước mặt. Trác Phàm mặc kệ độc khí quanh quẩn liền xoay người, tay trái sử dụng đòn Cầm Nã Thủ bóp lấy yết hầu của tên sau lưng.

Chỉ hơi dùng lực liền làm cuống họng của hắn trực tiếp rơi ra. Máu tươi chảy ra như suối phun, khiến hắn vội vàng đưa tay bụm chặt lấy vết thương. Nhưng mà chỉ nhiêu đó là chưa đủ ngăn chặn động mạch chủ bị đứt quãng. Hắn ta nằm xuống đất liên tục co giật cho đến khi toàn thân ước đẫm huyết dịch.

Trác Phàm vẫn chưa chịu dừng tay, thân ảnh cứ như một tên ngạ quỷ lượn lờ qua lại giữa đám đông. Mỗi khi tiếp cận, hắn liền dùng một chiêu giết chết kẻ địch. Khi thì dùng trảo đánh gãy phần cổ, lúc lại một quyền chấn nát đan điền.

Đứng ở bên ngoài vòng chiến, Mạc Thiên Sinh quan sát hết thảy, trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trác Phàm ra tay nhưng mỗi lần chứng kiến thì lại mang tới cảm giác mới mẻ.

Lần trước ở Nhung Quốc, Trác Phàm một thân chống lại tên Nhân Sứ của Huyết Giáo. Chiêu thức hắn dùng có thể nói là kinh thiên động địa, sát phạt tứ phương, uy mãnh dị thường lại chứa bá khí như hồng.

Thế nhưng giờ đây, nhìn hắn tấn công đám đệ tử chỉ bằng nhục thân cường đại thì lại cho Mạc Thiên Sinh cảm giác như là một tên cuồng ma hiện thế. Sự điên cuồng cùng tàn nhẫn kia khiến cho Mạc Thiên Sinh không biết đâu mới là con người thật của Trác Phàm.

“Mặc kệ thế nào thì ngài ấy vẫn là sư phụ của ta, là ân nhân cứu mạng phụ thân của ta.” Mạc Thiên Sinh đè nén cảm xúc trong lòng, âm thầm tự nhủ.

Chỉ chưa đầy nửa khắc thời gian, toàn bộ đám đệ tử của Vạn Độc Môn đều bị Trác Phàm tiêu diệt gọn. Những chiếc chỉ giới lần lượt được thu vào nhưng trên gương mặt của hắn không thể hiện chút nào thoải mái, ngược lại còn mang đậm sự ngưng trọng.

Trác Phàm chạy tới nơi Mạc Thế Khải đang bất tỉnh sau đó hô lớn: “Đi thôi. Mau.”

Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền vội vã đuổi theo. Hai người mang theo Mạc Thế Khải dùng tốc độ nhanh nhất trở về thương hội Thiên Sinh.

Chạy thêm một đoạn nữa, Trác Phàm đột nhiên dừng lại. Hắn đem Mạc Thế Khải đưa cho Mạc Thiên Sinh.

“Sư phụ?”

“Mang phụ thân ngươi trở về trước.”

Trác Phàm không nhìn Mạc Thiên Sinh mà trầm giọng nói. Sau đó, hắn quay đầu trở lại vị trí cũ đồng thời Túi Càn Khôn bên hông phát ra ánh sáng nhàn nhạt.



Mạc Thiên Sinh nhìn Trác Phàm lôi Hắc Côn ra liền biết gặp phải cường địch. Thế là hắn cắn răng đem Tiểu Dạ triệu hồi.

“Đi!”

Mạc Thiên Sinh nhảy lên lưng Tiểu Dạ rồi đặt Mạc Thế Khải ở phía trước. Hắn thúc dục Tiểu Dạ dùng toàn lực phi nước đại trở về.

Mà Mạc Thiên Sinh rời đi không lâu, trước mặt Trác Phàm liền xuất hiện phong áp. Một đạo thân ảnh lao tới như tên bắn, tốc độ cực kì nhanh đến mức hóa thành thiểm quang phá không mà đi.

Nhìn thấy Trác Phàm cầm hắc côn đợi sẵn, Tam Bộ Lão Quái hơi nhíu mày nhưng cũng dừng thân ở giữa không trung. Lão quan sát một chút rồi bắt đầu đánh giá hắn một lượt.

“Quả nhiên không chút ba động nhưng lại dễ dàng hạ gục đệ tử của bổn môn.” Tam Bộ Lão Quái lạnh lùng lên tiếng.

Trác Phàm không quá kì lạ khi nghe đối phương nói ra lời ấy. Trên thực tế, ngay khi ra tay hắn đã phát hiện từ xa có một luồng ý niệm hướng tới. Chính vì vậy mà vừa rồi hắn muốn nhanh chóng giải quyết rồi để Mạc Thiên Sinh đi trước. Với thực lực của hắn hiện tại, muốn vừa lo cho đệ tử vừa đối phó với cường địch thì còn khó hơn lên trời.

Đứng ở không trung, Tam Bộ Lão Quái không hề che giấu khí thế bàn bạt như trường giang đại hải. Uy áp bát phương oanh minh khiến xung quanh nổi lên từng đợt gió lớn, cây cối lần lượt đổ rạp.

Thế nhưng mà, Trác Phàm đứng ở bên dưới không hề lay chuyển dù chỉ một chút, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ cùng thần sắc bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên. Như đã nói lúc trước, mặt dù mất đi tu vi nhưng nếu đối phương có ý định dùng khí thế tinh thần để uy hiếp hắn chẳng khác nào gió thổi tường đồng vách sắt cả.

Mà Tam Bộ Lão Quái sau một hồi phát hiện uy áp không có tác dụng với Trác Phàm, gương mặt không chút biểu cảm mà trầm giọng lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi tên là gì?”

“Trác Phàm.”

“Ta sẽ nhớ kĩ cái tên này.” Nói rồi, Tam Bộ Lão Quái liền quay người bỏ đi.

Trác Phàm nhìn theo bóng dáng ấy không khỏi kinh ngạc. Sau lưng hắn, một cái trận bàn đã được lấy ra sẵn sàng, chỉ đợi đối phương xuất thủ liền lập tức phát động. Thế mà Tam Bộ Lão Quái lại lựa chọn bỏ đi, như này không giống phong thái của một tên tu giả Ma Đạo gì cả.

Thế nhưng, ngay sau đó Trác Phàm liền nhìn ra nguyên nhân. Chỉ thấy cách đó vài chục thước, không gian dần dần vặn vẹo, từ bên trong có hai đạo thân ảnh bước ra.

Người đi trước mày như kiếm, mắt sáng như sao, toàn thân trên dưới ẩn ẩn kiếm mang ngưng tụ. Người ở sau cao hơn đôi chút, đạo bào phất phới, bước đi ổn trọng. Cả hai đều mang theo trường kiếm bên hông, bộ pháp vững vàng không nhanh không chậm đi tới. Chính là Thanh Minh và Thanh Vấn của Thánh Vực Kiếm Lai Tông.

“May mà đến kịp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play