Ái Ly có vẻ lo lắng cho Vân Hàn, cô đã mang nến thơm đến thắp lên, còn mang chăn bông, thả rèm cửa rồi đóng cửa sổ lại chỉ vì sợ anh lạnh.
Nhưng dường như, lòng bàn tay anh không có thích ứng gì, vẫn lạnh như vậy.
Ái Ly mím môi, vén chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh, gác tay anh lên rồi tự chui vào lòng anh.
Chiếc giường này là của phòng chăm sóc đặc biệt, là phòng riêng mà Lãnh Trác đã cho người chuẩn bị cho Vân Hàn.
Nó khá rộng, mà Ái Ly nằm lên cũng không chiếm nhiều diện tích nên vẫn đủ cho hai người.
Cô cảm nhận được tim Vân Hàn đang đập, những nhịp đập ấy càng khiến cô có thêm hi vọng rằng anh sẽ tỉnh lại.
Cô thấy dường như Vân Hàn đang ôm mình, vòng tay ấy rất ấm, không lạnh như lúc nãy cô nắm, ôm chặt lấy cô.
Một luồng cảm xúc mạnh mẽ ùa tới khiến Ái Ly cảm thấy tủi thân, co rút trong cơ thể lạnh lẽo của Vân Hàn.
Cô không gồng mình được nữa, nước mắt trào ra làm ướt ngực áo anh, nức nở.
"Hàn.
Sao anh ngủ...!lâu như thế? Anh không cần em nữa sao?"
Không ai trả lời, vòng tay ấy vốn dĩ không còn ôm lấy Ái Ly, mà cứ duỗi thẳng ra rồi cứng đờ như thế.
Trong căn phòng im lặng đến mức ngột ngạt, chỉ có tiếng nức nở của cô, càng lúc càng nhiều.
Vân Hàn vẫn chưa tỉnh lại, mà Ái Ly lại đang mang thai, tạm thời Lãnh Trác vẫn chưa thể cho người manh động với Khâm Dục.
Ông ta bây giờ mới bắt đầu lộ mặt, là một con cáo già nham hiểm thật sự.
Nếu như chuyện đi xa hơn, chỉ sợ người chịu thiệt thòi và nguy hiểm nhiều nhất chính là cô.
Sau khi giải quyết xong công việc ở bên ngoài, Lãnh Trác lại tranh thủ vào viện thăm anh mình.
Còn Ái Ly, cô hầu như dành cả thời gian của mình ở phòng bệnh này, ngủ cũng ngủ ở đây.
Khi Lãnh Trác đẩy cửa đi vào, thấy Ái Ly đang nằm bên cạnh Vân Hàn, ngủ thiếp đi.
Anh ta đóng cửa rất khẽ, nhẹ nhàng đi đến đặt thức ăn trên bàn rồi đến gần chỗ cô.
Chiếc chăn bông ấm áp ấy, Ái Ly chỉ đắp cho mỗi mình Vân Hàn, còn mình thì nằm bên cạnh ôm chặt anh, mi mắt vẫn còn ướt.
Lãnh Trác xót xa, nhẹ nhàng kéo chăn ra rồi đắp luôn cho cô, đưa ngón tay lên lau nhẹ nơi khoé mắt.
"Vân Hàn.
Đừng đi.
Làm ơn đừng đi."
Không đêm nào Ái Ly ngủ yên giấc, ngay cả khi nằm cạnh anh như bây giờ, ác mộng vẫn không ngừng bủa vây cô.
Lãnh Trác thấy trán cô đang toát mồ hôi lạnh, vội vàng lay người, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng kia.
"Ái Ly?"
Cô giật mình mở choàng mắt, tim đập loạn xạ.
Vân Hàn vẫn nằm bên cạnh cô, hệt như đang ngủ, nhưng giấc ngủ này rõ ràng quá dài.
Gượng người ngồi dậy, thấy Lãnh Trác đang đứng bên cạnh mình, Ái Ly đưa hai tay lên vuốt mặt, giống như đang che giấu thật tốt cảm xúc của mình.
"Đến rồi à?"
Lãnh Trác gật đầu, đi đến chỗ để thức ăn.
"Ừ.
Qua đây ăn đi."
Ái Ly xuống giường rồi đến ngồi bên bàn cùng anh ta, nhìn các món ăn trên bàn, chỉ càng nhớ đến gian bếp mà Vân Hàn loay hoay trong đấy, nấu mấy món dinh dưỡng cho cô.
Lãnh Trác liếc mắt nhìn, thấy cô như vậy thì nhận ra hình như mình hơi sơ ý, vội nói.
"Nếu cô không thích thì tôi gọi món khác."
"Không cần đâu."
Ái Ly giữ lại hộp thức ăn trên bàn, cầm thìa lên cho vào miệng, cố nuốt trôi chúng.
Cô có thể không ăn, không uống, nhưng cô không thể để con của cô và Vân Hàn cũng như vậy.
Cô không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại, nhưng đứa trẻ này nhất định phải bình an được sinh ra.
Vì nó, là quả ngọt tình yêu của hai người, mặc dù trong giai đoạn ấy đắng cay không ít.
Nhưng cô tin, Vân Hàn sẽ tỉnh, sẽ cùng cô hoá giải hết mọi hiểu lầm, sống bình yên bên cạnh nhau.
Cầm thìa ghim nhẹ vào mớ cơm trắng, Ái Ly cười nhàn nhạt.
"Tôi vô dụng thật.
Cả tuần rồi cũng chỉ biết khóc thôi, không giúp gì được cho Vân Hàn, cũng không giúp được cho anh."
Lãnh Trác uống một ngụm nước suối cho thông giọng, nhìn Vân Hàn nằm bên giường một cái rồi lại nhìn cô.
"Đừng nói vậy.
Cô đang mang thai, nghỉ ngơi cho tốt đừng tự hành hạ mình là được.
Chuyện của Khâm Dục đừng nhúng tay vào."
Ái Ly đưa mắt nhìn anh ta, cái tên này bây giờ đã ăn sâu vào máu thịt cô, khiến cô chỉ muốn nghiền ông ta ra thành trăm mảnh.
Tay cầm thìa siết chặt đến mức ửng đỏ cả lên, giọng cô chứa đầy sự hận thù.
"Tôi nhất định sẽ đích thân giết chết ông ta."
Lãnh Trác khẽ thở dài, anh ta cũng hận, nhưng có lẽ không nhiều như cô.
Vì Khâm Dục không chỉ hại chết cha mẹ cô, khiến cô và Vân Hàn hiểu lầm, còn biến anh thành ra bộ dạng này.
Cuộc đời của cô, chính là vì ông ta mà trở thành một tấn bi kịch, không ngày nào thật sự được vui vẻ và hạnh phúc.
Đặt nhẹ tay mình lên bàn tay đang siết chặt ấy, mi tâm Lãnh Trác khẽ cau lại.
"Đừng kích động.
Nếu cô yêu anh tôi, thì hãy vì anh ấy và vì bản thân mình, còn có đứa nhỏ trong bụng, đừng động vào ông ta trong lúc này."
Tay Ái Ly nới lỏng ra, bất ngờ rụt lại, làm Lãnh Trác nhận ra hình như mình vừa chạm vào tay cô, còn rất dịu dàng.
Cô cũng từ từ bình tĩnh mà suy nghĩ, lời anh ta nói là hoàn toàn đúng chứ không sai.
Thế lực của Vân Hàn không nhỏ, nhưng anh của bây giờ thật sự không thể làm gì, cô lại mang thai, Lãnh Trác thì quyền hành không nhiều.
Đàn em của Sói bây giờ giống như rắn mất đầu, liều lĩnh thì chỉ có tự tìm đường chết.
Cô khẽ thở dài, lại một ngày nữa lại trôi qua.
Và Vân Hàn, vẫn chưa chịu tỉnh lại.....