Quy mô trung tâm mua sắm gần cơ sở điện ảnh và truyền hình Giản Xương Minh cũng không lớn, mức giá không đồng đều, Cố Tuyết Nghi chọn cửa hàng ở gần cửa ra vào trung tâm, không đi về phía trước nữa.   

Người mẫu mặc một chiếc váy dài màu bánh gừng, cổ áo được bao quanh bởi một vòng cổ sóng màu tím.   

Cố Tuyết Nghi giơ tay sờ một cái.   

Vải rất mềm.   

Cô quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Chính là cái này, gói lại đi."

Nhân viên bán hàng sững sờ đứng ở đó.   

Lần đầu tiên cô ấy gặp một người mang theo nhiều người như vậy đến đây để mua quần áo.   

Đúng vậy, mặc dù cô ấy biết bên cạnh chỗ này là phim trường. Nhưng người mang được nhiều trợ lý vệ sĩ như vậy, căn bản không đến nơi này để dạo qua. Bọn họ đều tình nguyện tự lái xe mấy chục cây số để đi đến chỗ khác còn hơn.

"Không thể bán sao?"   

“...... Có thể, có thể!"  

Cố Tuyết Nghi vừa học được cách quẹt thẻ, rút tiền mặt từ thẻ ngân hàng, để có thể thuần thục sử dụng những kỹ năng này, cô quay đầu lại hỏi: "Có thể quẹt thẻ không?"   

"Có thể."   

Cố Tuyết Nghi cũng không hỏi giá tiền, nhanh chóng hoàn thành thanh toán quẹt thẻ, ký tên, sau đó mang theo quần áo mới mua cùng đồ lót dùng một lần đi đến khách sạn nhỏ bên cạnh.   

Chờ tắm nước ấm, thay quần áo ướt sũng trên người ra, lúc này Cố Tuyết Nghi mới cảm thấy thoải mái.   

Xem ra lần sau không thể nhảy nước quá nhanh, quần áo ướt đẫm sẽ khó chịu.   

Cố Tuyết Nghi nhíu mày đi ra ngoài.   

Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đi bộ trên đường phố kể từ khi cô đến thời đại này.   

Cô im lặng nhìn hết tất cả xung quanh vào đáy mắt, hấp thu tri thức thuộc về thời đại này. Một đường đi qua … lẩu cay Lý Ký , Cửa hàng tiện lợi 72, mì chua cay, Kem Ý...   

Ở nửa còn lại của trái đất xa xôi.   

Điện thoại di động liên tục rung, tin nhắn văn bản mới liên tục nhảy ra.   

"Số đuôi của bạn **** thẻ vào ngày 12 tháng 10 lúc 15:30 thanh toán nhanh chóng chi phí 12,00 nhân dân tệ ..."   

"Số đuôi của bạn **** thẻ ngày 12 tháng 10 lúc 15:33 thanh toán nhanh chóng chi phí 4,00 nhân dân tệ ..."   

“...... Thanh toán nhanh chóng chi phí $ 33,00."

Một loạt các con số rải rác.   

Trong môi trường tối tăm, ánh sáng điện thoại di động chiếu sáng hết lần này đến lần khác.  

Người đàn ông cạo trọc đầu mặc áo chống đạn, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động cẩn thận phân biệt: "... Bị trộm?"   

Bên cạnh có người đạp anh ta một cái: "Mày đánh rắm sao. Ai có thể đánh cắp thẻ của lão đại?"

"Vậy nếu không thì là cái gì?"

"..... Mẹ nó ai biết được."

Một bàn tay nghiêng nghiêng từ phía sau tấm rèm đơn sơ vươn ra, bàn tay kia hết sức gầy gò, cổ tay trắng nõn, có thể thấy được rõ ràng gân xanh phía trên.  

Anh cầm lấy điện thoại di động, yên lặng không một tiếng động nhìn qua một lần, sau đó tiện tay ném sang một bên.   

Nửa tiếng sau, Cố Tuyết Nghi đi hết con phố này.   

Cô cảm thấy thực sự thú vị, sau này có thể đi ra ngoài nhiều hơn một chút. Càng ngày cô càng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này.   

Người đi theo phía sau cô, ngược lại có chút hoảng hốt nhìn kem ốc quế trong tay cô.   

Thời điểm Cố Tuyết Nghi cúi đầu cắn, cổ áo bị gió thổi bay lên, tóc liên tiếp bay lên. Trong nháy mắt khí thế sấm rền gió cuốn trên người cô rút đi, phảng phất giống như một thiếu nữ.   

Thời điểm Yến Văn Gia thay trang phục đi ra ngoài, nhìn thấy chính là một màn như vậy.   

Cô vẫn chưa đi?   

Bước chân của Yến Văn Gia dừng lại.   

Cố Tuyết Nghi mơ hồ có chút phát hiện.   

Cô quá nhạy cảm đối với ánh mắt của người xung quanh.   

Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu đón ánh mắt Yến Văn Gia: "Hôm nay quay xong chưa?"   

"Quay xong rồi!" Lý Đạo ở bên cạnh vội vàng nói.   

Nếu mỗi ngày Yến Văn Gia đều có thể phối hợp như vậy, khẳng định tiến độ của bộ phim có thể tiến nhanh!   

Yến Văn Gia giật giật môi.   

Anh ta quay xong, nhưng thậm chí cô còn không thèm liếc mắt một cái. Yến Văn Gia chưa từng ra sức như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là ra sức cho người mù xem.   

"Vậy thì lên xe." Cố Tuyết Nghi không dừng lại chút nào.   

Yến Văn Gia cũng không phản bác lại, sải bước đi về phía chiếc Cadillac đang đậu bên ngoài trường quay, sau đó mở cửa xe, ngồi vào.   

Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.   

Cố Tuyết Nghi đi tới hiện trường ... Ban đầu bọn họ cho rằng là tới tìm Tưởng Mộng gây phiền toái, kết quả không phải như vậy mà là tới tìm Nguyên Văn Gia! Như vậy vấn đề đặt ra, rốt cuộc là Cố Tuyết Nghi và Nguyên Văn Gia có quan hệ gì?   

Thời điểm mới tìm người trở về, trên người hai người đều ướt đẫm.   

Sẽ không phải là Nguyên Văn Gia là em trai của Cố Tuyết Nghi chứ?   

Không giống, hoàn toàn không giống.  

Bọn họ âm thầm líu lưỡi.   

Yến phu nhân này, không phải là đội mũ xanh cho Yến tổng chứ?   

Cố Tuyết Nghi muốn hiểu thêm về Yến Văn Gia, mà Yến Văn Gia cũng muốn biết Yến gia đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại đến phiên Cố Tuyết Nghi tới tìm anh ta? Hơn nữa Cố Tuyết Nghi còn thay đổi bộ dáng...   

Hai người đều mang tâm tư, xuất phát điểm bất đồng nhưng đích đến giống nhau, một đường bình yên vô sự về đến Yến gia.   

Mà Cố Tuyết Nghi đi nửa ngày, biệt thự Yến gia lại bắt đầu bận rộn.   

"Giản tiên sinh về thủ đô." Người giúp việc khom người nói.   

Giản tiên sinh?   

Giản tiên sinh gì?   

Cố Tuyết Nghi cũng không thể tìm được tin tức chi tiết có liên quan gì từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Ngay cả khi nhớ lại cuốn sách, dường như cốt truyện trong cuốn sách hiếm khi đề cập đến nhân vật này.   

Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn về phía Yến Văn Gia.   

Yến Văn Gia tránh đi ánh mắt của cô một chút, thản nhiên nói: "Hình như là bạn của anh trai tôi."   

Cố Tuyết Nghi gật đầu, đáy lòng có nhận thức nhất định về vị trí của người này.

Tuy rằng rất ít khi Yến Văn Gia về nhà, nhưng phòng của anh ta vẫn luôn ở đó. Anh ta đi thẳng lên lầu.   

Cố Tuyết Nghi nhìn lướt qua, cũng không lên tiếng ngăn cản.   

Rất nhanh đã có điện thoại gọi tới biệt thự Yến gia.   

Cố Tuyết Nghi nhận lấy, bên kia truyền ra một giọng nữ lễ phép: "Xin chào, tôi là Tuyết Lâm, thư ký của Giản Xương Minh tiên sinh, tối mai Giản tiên sinh sẽ dẫn Giản Nhuế phu nhân đến Yến gia chào hỏi, ngài xem có thuận tiện không?"   

Cố Tuyết Nghi chần chờ một chút, nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Thuận tiện."   

Đầu kia.   

Giang Việt bấm số gọi.   

...... Số máy bận.   

Quay số một lần nữa, vẫn là bận.   

Mà sau khi Cố Tuyết Nghi vừa cúp điện thoại đến từ Giản Xương Minh, rất nhanh đã nhận được một cuộc điện thoại mới.   

"Yến phu nhân, xin chào. Tôi là thư ký của Yến tổng, tôi nhận được tin tức tối mai Giản tiên sinh đến Yến gia chào hỏi. Nếu thuận tiện, nhờ phu nhân mang theo tôi."

Cố Tuyết Nghi lập tức ý thức rõ ràng rằng thân phận của vị Giản Xương Minh tiên sinh này không tầm thường.   

Dù sao hiểu biết của cô về thế giới này cũng chưa đủ, Cố Tuyết Nghi cũng không có ý định làm liều, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của thư ký.  

Nhưng dường như hai cuộc điện thoại này chỉ là khởi đầu. Vừa mới buông điện thoại xuống, ngay sau đó lại vang lên.   

"Tuyết Nghi." Lúc này đây đầu dây bên kia truyền ra giọng nữ ôn hòa, tuổi hẳn là khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Người ở đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói, "Là mẹ đây."   

Thì ra nguyên chủ có ba mẹ.   

Lúc này Cố Tuyết Nghi mới gian nan kéo ra một đoạn giới thiệu cực kỳ ngắn gọn về ba mẹ của nữ phụ này từ trong trí nhớ ——

Cố Học Dân, khởi nghiệp từ việc buôn bán tài liệu học tập, sau đó mở phân xưởng phụ trách kinh doanh xuất khẩu quần áo nữ, sau đó thành lập thương hiệu của riêng mình. Cuối cùng Cố gia cũng lọt vào hàng ngũ "có tiền".   

Trương Hân, vợ hai của Cố Học Dân, sau khi tốt nghiệp đại học liền gả cho Cố Học Dân. Thất nghiệp.   

Cố Tuyết Nghi yên lặng tiêu hóa tin tức này, vừa đáp lời người ở đầu dây bên kia: "Ừm."   

Nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi, dường như người ở đầu dây bên kia nhận được sự cổ vũ nào đó, lập tức nhu hòa cười, hỏi: "Ngày mai Giản tiên sinh muốn tới nhà phải không? Bây giờ con đang ở Yến gia một mình. Ba con lo lắng con không chống đỡ nổi, cho nên mới bảo ta gọi điện thoại tới hỏi con, nếu cần, ba mẹ sẽ đến, ở bên cạnh con, như vậy con cũng không cần lo lắng..."   

"Không cần."   

Đầu dây bên kia còn chưa nói hết, cứ như vậy bị nghẹn lại.  

"Con không cần tùy hứng, làm sao có thể không cần chứ?   

"Chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói lời hai nhà?"   

"Có phải thư ký của Yến tiên sinh cũng đã liên lạc với con không? Ta thấy chúng ta đến là được rồi. Vị thư ký kia cũng không cần tới nữa. Gần đây Yến tiên sinh mất tích, thư ký của cậu ấy cũng rất bận rộn..."

Bọn họ ở trong điện thoại, ngay cả gọi thẳng tên của Yến Triều cũng không dám.   

"..." Cố Tuyết Nghi trực tiếp cúp điện thoại.   

Cô xuất thân tướng môn, thuở nhỏ được giáo dưỡng, khác biệt với các tiểu thư cao môn khác. Phụ mẫu thúc bá cô, yêu cầu con cái dòng chính của gia tộc, cho dù là nam hay nữ, đều phải có năng lực chấp hành quả quyết dứt khoát, có ý chí kiên định không dao động, có suy nghĩ của riêng mình...   

Bởi vì một khi mất đi những thứ này, nếu như tương lai thật sự có một ngày ra chiến trường, sẽ dao động lòng quân, sẽ bại trận, sẽ ném thành trì, sẽ tổn hại dân chúng...   

Mà hiện tại, Cố Tuyết Nghi cũng không chuẩn bị lãng phí thời gian đánh nước miếng cùng ba mẹ nguyên chủ.   

Cúp máy vô cùng ngắn gọn dứt khoát.   

Sau đó mẹ Cố không từ bỏ ý định mà gọi mấy cuộc điện thoại tới nhưng đều bị Cố Tuyết Nghi cúp máy.   

Vừa lúc này, giọng nói của người giúp việc ngoài cửa vang lên: "Tứ thiếu đã về."   

Cố Tuyết Nghi đẩy điện thoại ra, không để ý tới nữa.   

Nữ giúp việc ở một bên hiểu ý, tự giác thay thế Cố Tuyết Nghi, phụ trách cúp điện thoại "không cần thiết".   

Sắc mặt Yến Văn Bách khó phân biệt vui giận, cậu ta chậm rãi đi vào, trong tay còn mang theo hộp giữ nhiệt kia. Vừa giương mắt lên, thoáng nhìn thấy bộ dáng Cố Tuyết Nghi, bước chân liền dừng lại.   

Cô ăn mặc như vậy, trên người càng thêm một tia hương vị ôn nhu của thiếu nữ, phảng phất như vừa mới từ trong tranh sơn dầu đi ra.  

Giống như hoàn toàn không phải là một người xách thắt lưng mấy ngày trước. ......

Nhưng cùng với người đưa đồ ăn cho cậu ta, lại là cùng một người.   

Yến Văn Bách liếm liếm môi, đè nén bản năng nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần nữa.   

Cậu ta nôn nóng quay đầu, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra không khí trong biệt thự không giống như bình thường: "Xảy ra chuyện gì sao?"   

Cố Tuyết Nghi không trả lời câu hỏi này của cậu ta mà hỏi ngược lại: "Ăn hết chưa?"   

Yến Văn Bách: "..."   

Ngón tay của Yến Văn Bách càng siết chặt hơn: "Không có."   

Cố Tuyết Nghi: "Ồ … Vậy lần sau để cho đầu bếp làm ít hơn."

Cuộc đối thoại giữa hai người có vẻ bình tĩnh như nói chuyện thường ngày, giống như thật sự chỉ là vấn đề quan tâm đến nhau không thể bình thường hơn giữa các thành viên trong gia đình.   

Thoáng cái vẻ nghịch đảo trên người Yến Văn Bách đã bị xoa dịu.   

Ngay cả nỗi lo lắng vô hình kia cũng được giảm bớt.   

Yến Văn Bách theo bản năng cầm hộp giữ nhiệt đi lên lầu, chờ bước lên bậc thang được vài bước, cậu ta mới căng mặt, ngón tay siết chặt, nói: "…Đầu sư tử lạnh."

"Cảm ơn." Một tiếng nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy.   

Cố Tuyết Nghi cũng không cảm thấy động tác như vậy có cái gì đặc biệt.   

Nếu như Yến Văn Gia cũng đang đi học, cô cũng sẽ giao đồ ăn.   

Cho dù là Cố gia hay Thịnh gia thì cũng đều có quy củ. Bọn họ đối đãi với việc học tập của con cháu trong gia tộc đều yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng cũng không có nghĩa là trong đại gia tộc như vậy, lúc nào cũng là lãnh huyết vô tình, một chút ôn nhu cũng không có. Thay vào đó, bọn họ cực kỳ ôn nhu.   

Tổ phụ của Cố Tuyết Nghi từng nói qua, nếu ngay cả thân tình gia tộc mà con cháu trong tộc cũng không để ý, tương lai nói về đại trung đại nghĩa? Lên chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ là một kẻ đào binh ngu xuẩn ích kỷ, máu lạnh bạc tình.

Vì thế, cả Cố gia lẫn Thịnh gia, đều bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, để cho con cháu trong tộc cảm nhận được sự quan tâm chiếu cố của gia đình.   

Cố Tuyết Nghi thuận miệng hỏi một người giúp việc: "Yến Văn Gia ở phòng nào?"   

"Lầu hai, rẽ trái, phòng cuối cùng."   

Cố Tuyết Nghi gật đầu, ghi nhớ trong lòng, sau đó chậm rãi đi lên lầu.   

Ngày hôm sau, Giản Xương Minh đáp máy bay hạ cánh xuống sân bay.   

Tào Gia Diệp, Giản Nhuế đều đứng ở sân bay đón.   

"Chú nhỏ muốn đi Yến gia? Có phải vì chuyện Yến Văn Gia mất tích không?" Giản Nhuế chủ động tiến lên nhận lấy hành lý.   

"Yến Văn Gia không mất tích." Giản Xương Minh thản nhiên nói.   

Giản Nhuế: "Hả? Phải không? Không phải là trong đoàn làm phim náo loạn rất lợi hại sao?"   

Giản Xương Minh không có ý muốn giải thích thêm.   

Giản Nhuế đã quen với tính tình của anh ta, cũng không hỏi nhiều.   

Chỉ là ngược lại nói đến một đề tài khác: "Lại nói tiếp, hình như con còn chưa từng gặp Qua Cố Tuyết Nghi."   

Giản Xương Minh thản nhiên nói: "Không phải là người tốt đẹp gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play