Cố Tuyết Nghi đã chết. Một ngày trước, nàng vừa mới được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, nàng đã ngồi trước một cái bàn màu trắng, trong tay bày một cái chén tạo hình đơn sơ kỳ lạ, bên cạnh đó còn còn một cuốn sách thiết kế kỳ quái...
Trên trang sách dùng văn tự thiếu tay thiếu chân viết năm chữ "Cường sủng cục cưng thê."
Năm chữ kia đâm thật sâu vào đáy mắt cô, mạnh mẽ đem toàn bộ ký ức từ sâu trong đầu kéo ra.
Cô tên là Cố Tuyết Nghi, nhưng đã không còn là chủ mẫu Cố Tuyết Nghi của Thịnh gia như Đại Tấn nữa, mà là đại tiểu thư cố Tuyết Nghi của tập đoàn Hân Nguyên.
Năm cô hai mươi bốn tuổi, yêu tổng giám đốc Yến thị ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế sử dụng thủ đoạn trốn vào phòng trong khách sạn của Yến Triều, lại tiêu tiền mời truyền thông đến "bắt gian."
Truyền thông chụp được hình ảnh bọn họ lần lượt ra vào phòng khách sạn, rất nhanh đã vinh dự được đăng lên trang nhất.
Nửa tháng sau, hai người kết hôn. ...... Cố Tuyết Nghi gian nan tiêu hóa những hình ảnh và từ vựng xa lạ kia, đột nhiên cô ý thức được, chính mình có thể sống lại, chẳng qua là sống trong thân thể người phụ nữ cùng họ cùng tên với cô.
"Bang bang bang——" Một trận tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên.
Đây chính là một gia đình không có quy củ.
Trong lòng Cố Tuyết Nghi âm thầm nhíu mày.
"Ai?" Cố Tuyết Nghi lạnh lùng hỏi.
Tiếng gõ cửa dừng lại, bên ngoài lập tức vang lên một giọng nữ: "Phu nhân ... Cô mau ra ngoài xem một chút đi, Tưởng tiểu thư ở dưới lầu chờ cô đã lâu, lúc này cũng đã nổi giận."
Tưởng tiểu thư là ai?
Đến nhà người khác mà còn phát hỏa? Uy phong cũng thật lớn.
Ngược lại đã rất nhiều năm Cố Tuyết Nghi chưa từng gặp qua có người dám làm như vậy trước mặt cô.
"Phu nhân..."
"Phu nhân, bây giờ tiên sinh không có ở nhà. Ngài không thể tùy hứng."
"Phu nhân, trong bụng Tưởng tiểu thư còn có đứa nhỏ của tiên sinh nữa..."
Người bên ngoài thúc giục, một tiếng lại một tiếng càng dồn dập hơn.
Cố Tuyết Nghi suy nghĩ, có lẽ người phụ nữ bên ngoài là hạ nhân của gia đình này, nhưng nhà ai mà có đạo lý hạ nhân đến chỉ huy chủ nhân?
Người bên ngoài thúc giục càng gấp, ngược lại Cố Tuyết Nghi càng không sốt ruột.
Cô nhẹ nhàng véo mình một phen.
Đau.
Như vậy không phải là mơ.
Hiện tại việc đầu tiên phải làm chính là nhanh chóng quen thuộc với địa phương xa lạ này, sống sót, còn phải sống không hổ thẹn với phong thái nữ nhi Cố gia.
"Phu nhân!" Nữ giúp việc Vương Nguyệt đứng ngoài cửa nặng nề gõ cửa vài cái, vẫn không thấy có động tĩnh, trong lòng cô ta nhịn không được nói thầm.
Thật là kỳ quái.
Tưởng tiểu thư này cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, hai lần trước đến, Cố Tuyết Nghi vừa nghe tên đã tức giận đập đồ vật... Như thế nào hôm nay lại im lặng?
Đáy lòng Vương Nguyệt có chút nôn nóng.
Nếu không phải Cố Tuyết Nghi có tên tuổi phu nhân Yến gia, dựa theo quy củ của Yến gia, tiên sinh không có ở đây, mọi chuyện đều phải bẩm báo với cô, Vương Nguyệt cũng không muốn đến chạm vào cái xui xẻo này.
Tưởng tiểu thư kia cũng không dễ chọc... Dù sao cũng phải có người đi xử lý chuyện này!
"Phu nhân..." Vương Nguyệt kêu một tiếng, vừa quay đầu đã thấy vị Tưởng tiểu thư kia bước lên cầu thang đi tới.
Vị Tưởng tiểu thư này là người nổi tiếng, là tiểu hoa hàng đầu trong giới giải trí, ba năm trước bởi vì đóng vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang mà nổi tiếng. Một bộ tóc xoăn đang hot hiện nay, ngũ quan mang theo chút hương vị hỗn hợp, nhìn có chút tây, đôi môi đỏ mọng mím lại, còn có chút phong tình.
Một tay của Tưởng tiểu thư bảo vệ trước bụng nhỏ, lông mày hơi nhíu lại, mở miệng hỏi: "Yến phu nhân còn không chịu gặp tôi sao?"
Tưởng Mộng có chút sốt ruột.
Nếu như không gấp, cô ta cũng sẽ không năm lần bảy lượt đến Yến gia. Yến gia là cơ hội cuối cùng của cô ta...
Nếu như không phải nghe đồn Yến Triều mất tích, cô ta cũng không dám đến.
Cố Tuyết Nghi chính là một người ngu xuẩn, nhất định cô ta có thể lừa gạt cô...
Trong lòng Tưởng Mộng âm thầm cổ động chính mình, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc u buồn đáng thương.
Vương Nguyệt lộ vẻ xấu hổ, thật cẩn thận nói: "Tưởng tiểu thư, có thể phu nhân còn đang ngủ..."
Cố Tuyết Nghi cũng không được tiên sinh thích, sở dĩ năm đó kết hôn với tiên sinh cũng đều là dựa vào chút thủ đoạn kia mà ra. Mà vị Tưởng tiểu thư này thì khác, trong bụng cô ta chính là đứa nhỏ của tiên sinh, hiện tại tiên sinh lại mất tích...
Làm không tốt, đây chính là huyết mạch duy nhất của tiên sinh... Tưởng Mộng nhìn về phía cánh cửa trước mặt.
Là bút tích của nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp Christian Liaigre.
Đâu chỉ cánh cửa này?......
Từ khi cô ta bước vào nơi này, nơi nào cũng là một đống tiền.
Yến gia thật sự có đủ tiền, cũng đủ thế. Nhưng cố tình lại bị người phụ nữ như Cố Tuyết Nghi chiếm tiện nghi. Đáy lòng Tưởng Mộng vừa mới sinh ra một tia hâm mộ, nhưng rất nhanh đã bị cô ta đè xuống.
Yến triều, Yến gia, là thứ mà cô ta nhìn thấy nhưng không bắt được, cô ta chỉ cần bắt được thứ mình có thể bắt được là đủ rồi. Chỉ cần vượt qua cửa ải này, tuy rằng kém hơn với Yến gia, nhưng cô ta cũng có thể sống cuộc sống mà vô số người cố gắng cả đời cũng không sống được...
Nghĩ tới đây, Tưởng Mộng tiến lên một bước, tự mình gõ cửa. "Yến phu nhân, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút."
Sốt ruột chính là đối phương, đương nhiên cô sẽ không hạ mình đi để ý tới vị Tưởng tiểu thư kia.
Cố Tuyết Nghi mắt điếc tai ngơ đối với âm thanh bên ngoài, cô ngẩng đầu, chuyên tâm đánh giá hoàn cảnh chung quanh ...
Đây là một nơi khá đơn sơ, giường kỳ quái, đèn kỳ quái, cửa sổ kỳ quái,... Ngoài ra còn có rất nhiều đồ trang trí vừa kỳ quái lại rẻ tiền ... Trên tường đối diện còn có một tấm gương thủy ngân lớn, mặt gương đối diện với cô cùng chiếc giường phía sau.
Người nhà này thật kỳ quái, ngay cả đạo lý không thể đặt gương đối diện với giường cũng không hiểu sao?
Cố Tuyết Nghi chậm rãi đến gần chiếc gương lớn kia. Trong gương, cô mặc một chiếc váy làm bằng lụa màu xanh lam nhạt, dựa vào hai dây đeo tinh tế treo trên vai, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh và xương quai xanh xinh đẹp. Váy dài đến đầu gối, phía dưới là một đôi chân thẳng tắp.
Người phụ nữ trong gương có dung mạo tương tự với cô, chỉ là bị lớp trang điểm quái dị làm mờ đi mặt mày, nhìn qua lộ ra bộ mặt hung ác, lại diễm tục không lý do, thoáng cái tuổi tác đã bị kéo cao mấy tuổi.
Cố Tuyết Nghi căn cứ vào trí nhớ của thân thể, tìm được "phòng tắm", lại mò mẫm tìm được khăn giấy, gian nan vặn vòi nước, vươn đầu ngón tay ra, thăm dò cảm thụ độ ấm của nước ...
Ấm áp.
Thế giới này thật kỳ quái, hạ nhân không có quy củ, bài trí trong phòng không có mỹ cảm, nhưng ngược lại những kỳ kỹ dâm xảo này lại có vài phần ý tứ, mang đến không ít tiện nghi.
Cố Tuyết Nghi dùng khăn giấy nhúng vào nước ấm, lau sạch lớp trang điểm trên mặt. Nhưng những lớp trang điểm này rất khó lau sạch.
Cố Tuyết Nghi cũng không vội, chậm rãi lau từng chút một, vừa lau, một bên tiếp tục tiêu hóa ký ức về thế giới xa lạ này...
Tưởng Mộng đứng ở ngoài cửa đã chờ đến vô cùng lo lắng.
Vì sao hôm nay Cố Tuyết Nghi lại bình tĩnh như vậy?
Tưởng Mộng cắn cắn môi, dứt khoát nhăn mày lại, phát huy kỹ thuật diễn xuất 100% của mình, ôm bụng, khó khăn nói: "Bụng của tôi... Hình như có chút đau..."
"Yến phu nhân! Bụng tôi đau...."
Vương Nguyệt thoáng cái hoảng hốt, một bên đỡ lấy Tưởng Mộng, một bên lớn tiếng hô: "Người đâu! Mau đi gọi bác sĩ gia đình!"
Một bên lại hét lên: "Phu nhân! Không tốt lắm! Phu nhân, ngài mau ra ngoài ..."
Mà bên trong cánh cửa.
Cuối cùng Cố Tuyết Nghi cũng tìm được một loại đồ vật tên là "nước tẩy trang", cuối cùng cũng lau đi hơn phân nửa lớp trang điểm. Lúc này khuôn mặt phía dưới mới lộ ra rõ ràng.
Đúng lúc này, đột nhiên một đoạn âm thanh ồn ào vang lên trong phòng ngủ. Là một đoạn ngôn ngữ nghe không hiểu, chỉ mơ hồ có thể nghe ra hình như là nhạc khúc...
Cố Tuyết Nghi đi ra ngoài, tìm được khối vuông nhỏ phát ra âm thanh kia. Đây là "điện thoại di động".
Ký ức của cô nói với cô như vậy.
Cố Tuyết Nghi tìm kiếm trí nhớ, động tác trúc trắc mà nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói vừa xấu hổ lại vừa cẩn thận của một người đàn ông: "Là, là Yến phu nhân sao? Hiện tại Yến tứ thiếu đang ở cục cảnh sát, cậu ấy đánh nhau cùng với tam thiếu của Giang gia... Ngài xem, ngài có thể tới đón người một chút không?"
Yến tứ thiếu?
Hẳn là em trai của vị Yến Triều tiên sinh kia.
Đánh nhau với tam thiếu của Giang gia? Ở cục cảnh sát?
Cục cảnh sát? Cố Tuyết Nghi lại nhanh chóng tìm được định nghĩa của cục cảnh sát từ trong trí nhớ.
Ước chừng chính là tương tự như nha môn, hoặc là một loại tồn tại giống đại lý tự. Đường đường là con cháu đại gia, vậy mà lại bởi vì đánh nhau ẩu đả ở phố phường rồi nháo đến nha môn, còn muốn để cho chủ mẫu đi đón người!
(phần này suy nghĩ của nữ chính vẫn là thiên hướng cổ đại nên mình vẫn dịch theo từ ngữ cổ đại nha)
Quả thực là vừa đáng xấu hổ lại buồn cười!
Sắc mặt Cố Tuyết Nghi trầm xuống, nhìn quanh một vòng ở trong phòng, cuối cùng chọn một món đồ vật tiện tay, cầm lên.
Lúc này ánh mắt cô dừng lại trước một đồ vật, không đúng, cái này gọi là "ảnh chụp."
Hình ảnh trên đó vô cùng rõ ràng.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao ngất, người đàn ông lớn lên vô cùng tuấn mỹ, *tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.
*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy: Dịch là Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh
[Trích nhạc phủ thi tập, quyển 47].
Trên người anh ta mặc trang phục màu đen, để tóc ngắn, trên mặt lộ ra một chút tươi cười nhàn nhạt, mặt mày lại hết sức lạnh nhạt.
Cả người của người đàn ông này đều lộ ra một cỗ hương vị không giận tự uy. Chỉ cần thông qua "ảnh chụp" cũng có thể cảm nhận được sự áp bức vô hình mà anh ta truyền tới.
Cố Tuyết Nghi lập tức nhìn ra, người đàn ông đã này đã dính qua máu.
Người đàn ông này bề ngoài khiêm tốn quân tử, nhưng thực tế trên người lại che giấu huyết khí, so với bình thường còn muốn khiếp người hung lệ hơn.
Đó chính là Yến triều?
Người đàn ông như vậy làm sao có thể dễ dàng đáp ứng kết hôn với nguyên chủ của thân thể này? Nhìn qua cũng sẽ không giống như người bị người khác ép buộc.
Nhưng mà, liên quan rắm gì đến cô.
Cố Tuyết Nghi không thương tiếc trở tay gập tấm ảnh lại.
Nửa phút sau, cô đi ra mở cửa.
Vương Nguyệt đang hô to ngoài cửa, còn có Tưởng Mộng ra sức biểu diễn, đều ngây ngẩn cả người, mắt thấy cánh cửa kia mở ra, Cố Tuyết Nghi đứng bên trong mặc áo ngủ, bên ngoài tùy ý khoác một cái áo gió màu đỏ, mái tóc dài màu đen xõa tung trên vai, mặt mày trong trẻo sắc bén, trong nháy mắt lại có loại tư vị xinh đẹp, đè ép khiến người ta không thở nổi...
Trong phút chốc Vương Nguyệt cùng Tưởng Mộng còn có loại cảm giác mình giống như chú hề diễn xiếc, đang ra sức biểu diễn nhưng lại không chiếm được một đồng xu nào.
Vương Nguyệt lắp bắp một chút: "Phu, phu nhân, ngài ra rồi, cuối cùng cũng đi ra... Tưởng tiểu thư, cô..."
Tưởng Mộng lập tức nheo mắt lại, nhu nhược vô lực tựa vào vai Vương Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tuyết Nghi: "Yến phu nhân, mong cô không cần tùy ý làm việc, tôi cũng không muốn cướp đi vị trí của Yến phu nhân, tôi chỉ muốn cùng cô nói chuyện một chút về đứa nhỏ này..."
Cố Tuyết Nghi thản nhiên đảo mắt qua cô ta, không nói một lời.
Tưởng Mộng lập tức có loại cảm giác quẫn bách bị cô đánh giá từ đầu đến chân, giống như đánh giá một loại hàng hóa nào đó.
Kỳ quái, cô ta điên rồi sao?
Làm sao cô ta lại có thể có cảm giác như vậy?
Tưởng Mộng cắn răng.
Cố Tuyết Nghi cũng không để ý tới bọn họ, sải bước đi xuống dưới lầu.
Vương Nguyệt trợn tròn mắt.
Tưởng Mộng cũng trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ không phải là Cố Tuyết Nghi đi ra để gặp cô ta sao?
Vương Nguyệt vội vàng buông tay ra, không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng muốn đi ngăn cản Cố Tuyết Nghi, trong miệng còn một bên hô: "Phu nhân, cô đừng đi ..."
Bên kia đột nhiên bị hất văng ra, thiếu chút nữa Tưởng Mộng đã ngã xuống đất, cả kinh kêu một tiếng.
Vương Nguyệt đành phải cuống quít quay đầu lại đỡ Tưởng Mộng: "Phu nhân, cô đây là muốn đi làm gì?"
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới dừng bước, nói: "Tôi đi đón Yến Tứ."
Yến Tứ?
Vương Nguyệt sửng sốt một chút mới phản ứng lại, là Tứ thiếu Yến Văn Bách.
"Đón, đón tứ thiếu?" Vương Nguyệt càng nghi hoặc.
Trên dưới Yến gia, không có ai là nể mặt với Cố Tuyết Nghi, đặc biệt là tứ thiếu, tuổi trẻ khí thịnh, không ít lần khiến cho Cố Tuyết Nghi mất hết mặt mũi. Cho nên mặc kệ Tứ thiếu làm sao cũng sẽ không tới phiên Cố Tuyết Nghi đi đón!
Không đợi Vương Nguyệt suy nghĩ rõ ràng, Cố Tuyết Nghi đã lắc lắc đồ vật trong tay: "Ừm, thuận tiện đánh cho một trận."
Lúc này Vương Nguyệt mới thấy rõ ràng, trong tay Cố Tuyết Nghi là một cái thắt lưng Gucci, so với đầu ngón tay còn thô hơn.
Vương Nguyệt: ???
Tưởng Mộng: ???
Cô ... Cô muốn đánh Yến tứ thiếu? Cô dám sao?
Điên rồi, thật là điên rồi!
Phu nhân điên rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT