Yến Văn Bách đi lên lầu, đột nhiên cánh cửa đang đóng chặt của phòng Yến Văn Gia mở ra.
Hai người liếc nhau một cái, đáy mắt đều là vẻ hờ hững.
Ánh mắt của Yến Văn Gia di chuyển xuống, rơi xuống hộp giữ nhiệt kia.
"Cô ta đưa cho em?"
Yến Văn Bách lãnh đạm đáp: "Ừm."
"Hiện tại mới tới lấy lòng người Yến gia, cô ta không cảm thấy quá muộn sao?" Trong lời nói của Yến Văn Gia không có ý tứ trào phúng, tựa hồ thật sự chỉ đơn thuần cảm giác được hoang mang, tò mò.
Yến Văn Bách không trả lời được câu hỏi này.
Vốn dĩ bọn họ không hiểu biết nhiều lắm về cô...
Yến Văn Bách mím môi, cảm thấy mình còn cầm hộp giữ nhiệt trong tay nữa thì sẽ có chút ngốc. Cậu ta chuyển hướng đi đến phòng bếp dưới lầu, một bên không kiên nhẫn nói: "À, có thể là quỷ nhập thân đi."
Yến Văn Gia lẳng lặng nhìn cậu ta đi xa, sau đó mới đóng cửa phòng ngủ lại.
Yến Văn Gia lười biếng nghiêng người dựa trên sô pha, đầu tiên là lật tạp chí một lát, sau đó chơi ba ván trò chơi, lại lướt Weibo, thưởng thức một chút lời nói ngây ngô hôm nay... Thậm chí còn xem một bộ phim.
Anh ta vẫn không thể đợi được Cố Tuyết Nghi tới cửa.
Yến Văn Gia mím chặt môi.
...... Như vậy liền xong rồi?
Anh ta cho rằng cô muốn mượn cơ hội phát tác trắng trợn, bưng lên cái giá "chị dâu", rót canh gà với anh ta, giảng đạo lý lớn, thậm chí là trực tiếp chửi ầm lên ... Hận không thể xé tay anh ta.
Nhưng ... Tất cả đều không có.
Giao điểm của họ bắt đầu khi cô ấn anh ta xuống nước, cũng kết thúc luôn từ lúc đó.
Dường như anh ta chỉ là một con kiến tầm thường ở dưới mí mắt cô.
Với lòng từ bi, cô nhặt con kiến lên rồi đặt nó sang một bên. Sau đó ... Sau đó, không có sau đó.
Trong đoàn làm phim, cô không nói chuyện với anh ta nữa, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không chia cho anh ta.
Trở lại Yến gia cũng giống như vậy... Ánh mắt mà cô phân cho anh ta, thậm chí còn không chú ý nhiều hơn cho Yến Văn Bách.
Yến Văn Gia mạnh mẽ bóp tai nghe trong tay khiến cho nó biến dạng, sau đó đứng dậy đi lên giường.
Nhìn lên trần nhà...
Dường như lại là một ngày gian nan, không biết bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào.
Yến Văn Gia đè xuống nôn nóng trong lòng, nhắm mắt lại.
Mà Cố Tuyết Nghi thật sự bị quỷ nhập thân đang ngồi ở trong phòng ngủ, dựa theo trí nhớ cùng tin tức đọc được trên mạng, chậm rãi chăm sóc làn da của mình.
Không rườm rà như thời đại của cô, nhưng hiệu quả hơn.
Chờ làm xong những thứ này, cô lại chậm rãi thưởng thức bữa tối cùng với hoa quả sau bữa ăn, lại tắm nước nóng một lần nữa, lúc này mới đi ngủ.
Chiếc váy nhỏ mua từ trung tâm thương mại kia, Cố Tuyết Nghi cũng không có vứt đi, mà treo vào tủ quần áo.
Cho dù có giàu có đến đâu, cũng không nên tạo thành thói quen lãng phí không cần thiết.
Người Yến gia cũng đã không còn non nớt, bọn họ dưỡng thành tính tình như ngày hôm nay, đương nhiên không phải công lao ngày một ngày hai. Để sửa chữa, không phải là một ngày là có thể làm xong. Trước tiên phải làm từng thứ một...
Cái gì Yến Triều, Yến Văn Bách, Yến Văn Gia ... Một loạt tên đều chậm rãi lui ra khỏi đầu Cố Tuyết Nghi, cô ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Nghi cũng giống như lúc trước, rời giường, rửa mặt, ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Biệt thự cực kỳ yên tĩnh.
"Tứ thiếu đi học rồi."
"Nhị thiếu … Nhị thiếu còn chưa có động tĩnh." Có lẽ là sợ Cố Tuyết Nghi làm bậy, nữ giúp việc vội vàng bổ sung thêm một câu: "Thời điểm nhị thiếu nghỉ ngơi không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, cho nên buổi sáng hẳn là sẽ không xuống."
"Ừm, tôi biết rồi." Cố Tuyết Nghi thản nhiên đáp một tiếng.
Nữ giúp việc cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, xác nhận vài lần, thế nhưng Cố Tuyết Nghi thật sự không có tức giận, lúc này mới yên tâm bỏ đi.
Ước chừng là bởi vì lúc trước Giang Nhị tới cửa, Cố Tuyết Nghi vẫn có thể bình tĩnh ứng xử, Yến gia không bị náo loạn. Cho dù biết được Giản Xương Minh sắp tới, trên dưới Yến gia cũng đều vận chuyển một cách có trật tự...
Không đợi đến buổi chiều, Giản Xương Minh còn chưa tới, ngược lại vợ chồng Cố Học Dân đã tới cửa trước.
Cố Tuyết Nghi muốn biết thêm thông tin nên quay đầu hỏi người giúp việc: "Lần trước bọn họ đến Yến gia, là khi nào?"
Người giúp việc ngây dại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới gian nan lên tiếng: "Hình như, hình như là năm ngoái, ngày mà cô và tiên sinh kết hôn?"
Cố Tuyết Nghi: ...
Cũng thật là đủ lâu.
Lúc trước Giang Nhị tới cửa, cũng không thấy bọn họ gọi điện thoại tới, càng không thấy người đến thăm.
Bây giờ rõ ràng là vì ...
Vì Giản Xương Minh?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ giữa cô ấy và ba mẹ không tệ, dù sao cô ấy có thể cùng Yến Triều kết hôn, vợ chồng Cố Học Dân đã xuất ra khí lực lớn, đặt cược lớn. Mà năm xưa, vì có thể gả con gái vào gia đình có địa vị cao hơn trong xã hội thượng lưu, vợ chồng Cố Học Dân cũng tiêu tiền trên người nguyên chủ không ít lần.
Chỉ tiếc, chỉ dùng tiền tài để đạt được lợi ích, nguyên chủ là loại mặt hàng gì ... Vừa xem liền biết.
Nghĩ cũng biết, vợ chồng Cố Học Dân không khá hơn là bao.
Trước mắt Cố Tuyết Nghi cũng không muốn dây dưa nhiều với những chuyện khác ngoài Yến gia, cô cũng không sợ hãi chuyện bị chỉ trích chút nào...
"Tiếp tục chống đỡ đi." Cố Tuyết Nghi nói.
"A?" Nữ giúp việc sửng sốt một chút, nói chuyện đều lắp bắp: "Ngăn cản, ngăn cản?"
Ánh mắt nữ giúp việc tiếp xúc với sắc mặt của Cố Tuyết Nghi, lúc này mới ý thức được không phải là cô đang nói đùa.
"Nhưng mà, nếu như bọn họ vẫn không đi..."
"Vậy để cho bọn họ chờ ở ngoài cửa." Xem ai không thể chịu đựng được trước.
"Nếu như bên ngoài chỉ trích Yến gia mà nói..."
"Tính cách của tôi điêu ngoa cổ quái, tính tình nóng nảy, làm ra chuyện như vậy không phải rất bình thường sao?" Cố Tuyết Nghi bình tĩnh hỏi ngược lại.
"..." Có chút đạo lý.
Nữ giúp việc nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của cô, đột nhiên sinh ra cảm giác giống như đã trải qua một đời.
Nếu không phải như vậy, làm sao phu nhân có thể giống như đã thay đổi thành một người khác?
Cô không thèm để ý đến sự đánh giá của người ngoài đối với mình, cứ nói ra những lời như vậy từ trong miệng. Nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta khó có thể đem những từ vựng tiêu cực này có liên quan với cô.
Từ sau khi Cố Tuyết Nghi và Yến Triều kết hôn, vợ chồng Cố Học Dân vẫn luôn muốn nhận được chỗ tốt từ Yến gia. Đúng vậy, là có người nể mặt Yến gia, cũng không cần Yến gia đánh tiếng chào hỏi, đã tự động cung cấp cho bọn họ một ít lợi ích…
Nhưng rất nhanh, bọn họ không hưởng được loại lợi ích này.
Hơn nữa, những loại lợi ích khác, bọn họ cũng không được một chút nào.
Nhưng làm sao vợ chồng Cố Học Dân có thể cam tâm?
Bọn họ chờ đợi, đợi đến bây giờ, kết quả Yến Triều mất tích.
Mắt thấy nước cờ này là đi sai, có thể Yến gia sẽ phải xuống dốc ..... Giản Xương Minh là bạn tốt của Yến Triều, lại tự mình tới cửa chào hỏi. Có phải nói rõ, chuyện của Yến Triều đã có chuyển biến hay không? Càng có lẽ, bọn họ còn có thể nhân cơ hội này mà kết giao với Giản Xương Minh!
Vợ chồng Cố Học Dân chờ lâu như vậy nên đương nhiên không chịu rời đi, cứ như vậy chờ ở ngoài cửa.
Bọn họ không đợi được Cố Tuyết Nghi mở cửa, lại đợi được thư ký của Yến Triều.
Thư ký của Yến Triều họ Trần, tên là Trần Vu Cẩn, thừa hưởng phong thái của Yến Triều, chính là một con hổ mặt cười.
Mấy năm trước Cố Học Dân từng chứng kiến một ông trùm trong ngành chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Trần Vu Cẩn.
Cố Học Dân tận mắt chứng kiến nên cũng có chút bóng ma.
Cho dù không nhìn thấy Yến Triều, nhưng lúc này cửa sổ xe hạ thấp, chỉ lộ ra khuôn mặt cười tủm tỉm của Trần Vu Cẩn, Cố Học Dân theo bản năng rụt cổ lại.
"Trần tổng." Cố Học Dân chào hỏi.
Quả nhiên Giản Xương Minh sắp tới!
Bằng không Trần Vu Cẩn cũng sẽ không đến!
Nghĩ đến Giản Xương Minh trong chốc lát, Cố Học Dân cũng lớn mật: "Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có thể là Tuyết Nghi còn chưa rời giường. Giúp việc trong biệt thự này cũng không biết thông minh một chút, thế nhưng vẫn không mở cửa cho chúng tôi vào..."
Trần Vu Cẩn cười cười: "Tôi vào trước xem là xảy ra chuyện gì."
Cố Học Dân vừa định nói "Được", kết quả radar trong đầu vang lên, đột nhiên phản ứng lại, Trần Vu Cẩn đi trước, vậy không phải là bọn họ vẫn không vào được sao? Trần Vu Cẩn cũng sẽ không quay đầu lại quản bọn họ!
Trên dưới Yến gia này, ngay cả cấp dưới của Yến Triều cũng không để Cố gia bọn họ vào mắt!
"Vậy tôi và Trần tổng cùng đi vào." Cố Học Dân mở cửa xe, tiến lại gần: "Tôi cũng nhìn xem Trần tổng gọi người mở cửa như thế nào."
Trong lòng Trần Vu Cẩn có chút phiền.
Quay đầu lại để cho người lái xe nhấn ga.
Cửa biệt thự Yến gia nhanh chóng mở ra.
Xe của Trần Vu Cẩn đi vào cửa.
Cố Học Dân vừa định cất bước đi vào, nhưng nghĩ đến bên trong rất rộng, còn phải đi thêm một đoạn đường, vừa định quay đầu chuẩn bị lái xe. Kết quả là ông ta vừa ngồi trở lại trong xe, cánh cửa đã đóng lại.
Sắc mặt Cố Học Dân trầm xuống, nhịn không được mắng một câu thô tục ở dưới đáy lòng.
Cái này mẹ nó, tất cả đều chướng mắt ông ta sao!
Rất nhanh Trần Vu Cẩn đã vào cửa.
Người giúp việc nói: "Phu nhân đang đọc sách trên tầng hai."
Đọc sách gì?
Trần Vu Cẩn buồn cười nghĩ.
Chẳng lẽ là đang xem cái gì mà "Làm thế nào để nắm bắt trái tim của một người đàn ông", hoặc "Làm thế nào để được chia tài sản nhiều hơn sau khi ly hôn"?
Trong lòng Trần Vu Cẩn buồn cười, trên mặt cũng thật sự lộ ra chút ý cười, chẳng qua nhìn qua là lễ phép cười.
Lên tầng hai.
Cố Tuyết Nghi vừa vặn đứng dậy từ trên sô pha, đi chân trần giẫm lên mặt đất trải thảm lông thật dày. Không biết vì sao bên cạnh sô pha lại bày một cái tủ lạnh nhỏ, Cố Tuyết Nghi đang ngồi xổm xuống, lấy đồ từ trong tủ lạnh ra ngoài...
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm quay đầu lại.
"Uống trà chiều không?" Cố Tuyết Nghi hỏi.
Không giống với Giang Nhị.
Người tới là thư ký của Yến Triều, xem như là "người của mình."
Cô để mặt mộc, mặc quần áo ở nhà mềm mại màu xanh ngọc, chất liệu satanh, càng làm nổi bật thân hình thon dài của cô.
Màu sắc thâm trầm nhưng cũng không già nua, ngược lại còn có loại quý khí khác, hơn nữa càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
Ánh sáng từ cửa sổ sau lưng cô xuyên qua, vì cô mà phủ lên một tầng ánh sáng, càng thêm đẹp không gì sánh được.
Trong biệt thự Yến gia cực kỳ yên tĩnh.
Đám người Yến Văn Gia đều không có ở đây, không hề muốn giải vây cho người chị dâu này, gánh vác chuyện gặp Giản Xương Minh. Nhưng mà cho dù là bọn họ ra mặt thì cũng vô dụng.
Trần Vu Cẩn cũng không ngoài ý muốn đối với kết quả này.
Nhưng làm cho anh ta ngoài ý muốn chính là Cố Tuyết Nghi.
Là Cố Tuyết Nghi, nhưng lại không giống Cố Tuyết Nghi.
Cô xoay người ngồi trở lại sô pha, hơi cong lưng, vươn ngón tay thon dài, đẩy đĩa hoa quả trước mặt: "Muốn ăn không?"
Tư thế vô cùng bình thản.
Trong phút chốc, Trần Vu Cẩn cho rằng mình đã nhìn thấy một Yến Triều khác.
Dưới lầu.
Một chiếc xe khác đi đến Yến gia.
Cuối cùng Cố Học Dân cũng chờ được chiếc xe mà ông ta muốn chờ.
Nhưng cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lộ ra từ bên trong cũng không phải là Giản Xương Minh, mà là gương mặt của một người phụ nữ khác khoảng ba mươi tuổi.
"Tôi là Giản Nhuế, đến đây chào hỏi Yến phu nhân."
"Chú nhỏ của tôi đã ở Yến thị chờ Trần tổng."
Giản Xương Minh cảm thấy đi Yến gia một chuyến cũng rất không cần thiết, anh ta trở về thủ đô là vì chuyện của Yến Triều. Chuyện của Yến triều tìm Trần Vu Cẩn là đủ rồi. Về phần trấn an gia quyến của Yến Triều, giao cho Giản Nhuế là được rồi.
Mà lúc này Trần Vu Cẩn đang ngồi đối diện với Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi đã đổi sang một cuốn sách, trong tay cô bày một cuốn sách đã lật được một nửa, trên bìa ngoài viết —— "Ghế nhân gian".
Ánh mắt Trần Vu Cẩn chậm lại.
Là một cuốn sách mà anh ta khá thích.