Hôm nay Yến Văn Bách nên đi học, nhưng vừa nghĩ đến Giang Nhị tìm đến cửa, cậu ta liền không chút do dự gọi điện thoại xin nghỉ.
Cố Tuyết Nghi ăn sáng xong, cũng không ra ngoài quét hàng như thường lệ.
Cô ngồi trên sô pha, sau lưng dựa vào một cái gối dựa, trong tay cầm một cuốn sách, nghiêm túc đọc.
Yến Văn Bách nhìn kỹ, trên bìa có in "Tuyển tập Mao Trạch Đông."
Yến Văn Bách:?
Như thế nào đột nhiên Cố Tuyết Nghi lại xem cái này?
Phong cách này, nhìn như thế nào cũng đều không hợp với Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi nhận thấy được ánh mắt của cậu ta, hơi hơi ngẩng đầu, nhưng rất nhanh lại cúi xuống, tiếp tục chuyên chú vào sách trong tay.
"Sách tương đối xuất sắc." Cố Tuyết Nghi nói.
Tuy rằng có một số thứ mâu thuẫn với triều đại mà cô từng sống.
Nhưng Cố Tuyết Nghi cũng không thể không thán phục sự xuất sắc của nó.
Như vậy sau khi đọc xong, sẽ càng thêm hiểu biết chi tiết về thế giới này.
Yến Văn Bách chưa từng xem qua thứ này, nghe thấy Cố Tuyết Nghi nói như vậy, cậu ta nhịn không được nhìn thêm hai lần .... Hôm nào chính mình cũng thử nhìn xem.
Rất nhanh trong phòng khách lại trở về yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng âm thanh lật trang sách.
Yến Văn Bách có chút ngồi không yên, vì thế lặng lẽ đánh giá Cố Tuyết Nghi.
Trong quá khứ cậu ta, không, không chỉ mình cậu ta, mà là trên dưới Yến gia đều không thích Cố Tuyết Nghi. Bọn họ chưa từng nghiêm túc nhìn Cố Tuyết Nghi.
Cho đến giờ khắc này ——
Cố Tuyết Nghi lớn lên rất đẹp.
Hơn nữa cậu ta luôn cảm thấy, cô và quá khứ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ khí chất thay đổi mà ngay cả dung mạo cũng thay đổi.
Một tay cô giữ trang sách, tư thế ngồi tao nhã.
Váy dài màu trắng trên người phác họa thân hình hoàn mỹ của cô.
Từ góc độ này của cậu ta, vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi thật dài của cô, đường cằm xinh đẹp, đôi môi hơi mím lại...
Một chút ánh nắng mặt trời chiếu vào, rắc một ít trên tóc, đầu vai, phảng phất vì cô mà khoác lên một tầng áo choàng màu vàng. Có một loại quý phái cùng mỹ lệ không thể diễn tả.
Yến Văn Bách dừng suy nghĩ.
Dứt khoát lấy điện thoại di động ra, khi thì chơi game, khi thì lướt Weibo, khi thì lại đọc thuộc lòng từ vựng trên App ... Nhưng bởi vì đáy lòng ẩn chứa nôn nóng, mặc kệ làm cái gì cũng đều cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhịn không được liên tiếp chuyển sang app khác.
Hơn mười phút trôi qua, cậu ta cũng không biết chính mình đã làm gì.
Khoảng thời gian ở một mình với Cố Tuyết Nghi, cũng đều là 'gian nan' nhưng lại không giống như trước đây.
Yến Văn Bách tiện tay mở một bộ phim truyền hình đang phát sóng, tự động phát. Hoàn cảnh yên tĩnh thoáng cái trở nên ồn ào, lúc này Yến Văn Bách mới cảm thấy không nôn nóng như vậy.
"Hầu gia, Diên Nhi nguyện vì Hầu gia mà dâng tánh mạng..."
Cố Tuyết Nghi đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua.
Cô biết Yến Văn Bách đang dùng "điện thoại di động" để xem "phim truyền hình". Lời thoại trong phim truyền hình làm cho cô cảm thấy quen thuộc.
Cô lập tức tò mò, phim truyền hình của thế giới này, làm sao có thể tái hiện được thế giới của cô?
Cố Tuyết Nghi buông sách xuống. "Tôi có thể xem không?" Yến Văn Bách chợt nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi.
“...... Có thể. "Yến Văn Bách cứng ngắc dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Cố Tuyết Nghi một chút.
Cố Tuyết Nghi ngồi gần một chút, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động trong tay cậu ta.
Mặc dù mấy ngày nay Cố Tuyết Nghi đã có hiểu biết nhất định về thế giới này, nhưng giờ khắc này cô vẫn nhịn không được cảm thán trong lòng.
Thế giới này thật sự quá thần kỳ.
Phương thức giải trí vừa nhiều vừa mới lạ, cuộc sống của người dân cũng cực kỳ thuận tiện...
Cho dù nhìn cái gì Cố Tuyết Nghi cũng cực kỳ nghiêm túc, đây là thói quen chuyên chú mà cô đã bồi dưỡng qua nhiều năm.
Nhưng cho dù thế nào Yến Văn Bách cũng không tập trung được, quanh quẩn như chóp mũi cậu ta đều là mùi hương truyền tới từ trên người Cố Tuyết Nghi. Không còn là mùi hương Paris mà cô từng thích, mà là một mùi dầu gội nhàn nhạt ... Hình như là chanh.
Trong đầu Yến Văn Bách suy nghĩ lung tung.
Một người nhìn rất nghiêm túc, một người thất thần, thế nhưng cũng khó có được hài hòa cùng chung sống, không biết làm kinh hãi bao nhiêu tròng mắt của người giúp việc trong biệt thự.
Hai người cứ như vậy cùng nhau xem hết tám tập phim cổ trang, đảo mắt đã đến giờ ăn trưa.
“...... Không đẹp lắm." Cố Tuyết Nghi đánh giá.
Căn bản Yến Văn Bách cũng không xem được tình tiết gì, nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi, lúc này mới quét mắt nhìn màn hình. Sau đó vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ngũ quan của gương mặt kia tinh tế đến gần như có thể dùng hai chữ "Hoa lệ" để đánh giá.
Người đàn ông đầu đội ngọc quan, mặc cẩm y hoa phục, khi ống kính quét qua, anh ta liền trở thành một tồn tại chói mắt nhất.
Yến Văn Bách nói: "Rất khó coi."
Cố Tuyết Nghi mất đi hứng thú, cũng không có chú ý tới gương mặt đặc biệt xuất sắc kia.
Đứng dậy đi về phía phòng ăn, người giúp việc đã đặt đồ ăn lên bàn. Cố Tuyết Nghi quét một vòng, ngoại trừ bữa chính, còn có salad rau, trái cây tươi phối hợp cùng
Điểm này ngược lại làm cho Cố Tuyết Nghi rất hài lòng.
Hiện đại có một từ được gọi là "khoa học công nghệ", sự phát triển của khoa học công nghệ có thể khiến cho người dân của thời đại này tận hưởng được trái cây tươi đa dạng.
Đây chính là thứ mà Cố Tuyết Nghi yêu thích.
Yến Văn Bách cứ như vậy trơ mắt nhìn Cố Tuyết Nghi chậm rãi ăn xong bữa sáng, ăn trưa, giữa chừng lại đọc sách, xem phim ... Hoàn toàn không coi Giang Nhị tới cửa như là một chuyện đáng để bận tâm.
"Cái này rất ngon." Đột nhiên Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu, chỉ chỉ đĩa dâu tây trước mặt.
Nữ giúp việc vội vàng nói: "Vậy lại rửa thêm một đĩa cho phu nhân?"
"Ừm." Cố Tuyết Nghi gật đầu.
Đúng lúc này, Giang Nhị tới cửa.
Giang Nhị cũng không tên là Giang Nhị, mà là Giang Việt. Chỉ là anh ta xếp thứ hai ở Giang gia, khi còn bé, Giang Nhị lại giống như một que tăm, mọi người cũng quen gọi anh ta là "Giang Nhị" để trêu ghẹo, chờ gọi đến bây giờ, dĩ nhiên xưng hô này đã trở thành một biểu tượng không thể khinh thường.
Anh ta cùng thư ký đi vào, vệ sĩ đứng ngoài cửa.
"Yến phu nhân." Giang Việt vừa mới vào cửa đã lễ phép xưng hô một tiếng, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên sô pha.
Yến Văn Bách ngồi bên cạnh cô.
Trước kia Yến Văn Bách luôn luôn là người phấn chấn đến từng sợi lông, tính tình kiệt ngạo, lúc này lại ngồi có chút đoan chính, đoan chính đến mức có chút ... Ngoan ngoãn?
Mà người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng, dáng người thướt tha, một tay giữ trang sách, tay kia dừng ở giữa không trung, nhìn kỹ, có thể thoáng nhìn thấy chút nước còn sót lại trên đầu ngón tay cô.
Đúng lúc này nữ giúp việc lại bưng một đĩa dâu tây đi ra, cung kính đặt ở trước mặt Cố Tuyết Nghi. Giang Việt nhìn thoáng qua dâu tây, sau đó mới nhìn về phía khuôn mặt Cố Tuyết Nghi.
Mi như núi xa, mắt như hàn tinh. Mặt mày của cô như mực nhạt vẽ từng nét một, có một loại vẻ đẹp cổ điển của Hoa quốc. Vẻ đẹp này kết hợp với vẻ mặt lạnh nhạt của cô, tạo thành một vẻ đẹp độc đáo, sắc bén bức người.
Hóa ra vợ của Yến Triều lại đẹp như vậy?
"Giang tiên sinh." Đối phương nhẹ nhàng mở miệng, không nóng không lạnh chào hỏi anh ta.
Lúc này Giang Việt mới nhìn thấy, trên cánh môi cô dính một chút nước dâu tây, đỏ thẫm, trong suốt, càng làm nổi bật đôi môi đầy đặn mềm mại.
Nhưng cố tình vẻ mặt của cô lại vô cùng lãnh đạm.
Giang Việt bất giác nắm chặt ngón tay, lúc này mới đi về phía trước hai bước, cười nói: "Yến phu nhân đây là đang dùng trà chiều?"
Chờ giọng nói rơi xuống, lúc này Giang Việt mới nhớ tới, thời điểm anh ta chuẩn bị tới, hình như cũng không có ý định lộ ra ý cười đối với Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi lên tiếng: "Đúng vậy. Đáng tiếc là không có chuẩn bị cho Giang tiên sinh."
Nói xong, cô khom người đi lấy khăn giấy trên bàn.
Bởi vì động tác này, thân hình của cô bị kéo dài, từ cổ đến sống lưng tạo một đường cong xinh đẹp. Mái tóc màu đen trượt xuống bên gáy, lộ ra một chút cần cổ trắng nõn.
Giang Việt theo bản năng khom lưng đi lấy khăn giấy.
Nhưng động tác của Yến Văn Bách nhanh hơn, cũng cách Cố Tuyết Nghi càng gần. Chờ đến lúc phản ứng lại, Yến Văn Bách đã đưa khăn giấy cho Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi nhận lấy, từ từ lau đi nước dính trên đầu ngón tay.
Giang Việt chợt hoàn hồn.
Anh ta phát hiện, thế nhưng Cố Tuyết Nghi không sợ mình?
Không chỉ không sợ mà thậm chí còn có chút nhàn nhã, đã chuẩn bị dâu tây cho trà chiều nhưng lại không có ý định chuẩn bị để tiếp đãi anh ta.
"Giang tiên sinh ngồi đi." Chờ lau sạch ngón tay, Cố Tuyết Nghi mới ngẩng đầu nhìn anh ta, cô nói: "Giang tiên sinh đứng phạt ở chỗ này làm cái gì?"
Giang Việt dừng một chút, cười cười lui ra sau vài bước, ngồi xuống sô pha.
Hiện tại Cố Tuyết Nghi đã biết vì sao Yến Văn Bách lại nói, cô sẽ sợ Giang Nhị.
Vóc người Giang Nhị này cao lớn, màu da ngăm đen, thoạt nhìn đâu giống như là người làm ăn? Ngược lại càng giống như sơn tặc. A không, theo lời của thời đại này mà nói, giống như là người da đen. Cho dù âu phục khoác lên người, nhưng đứng ở nơi đó, cũng làm cho người ta không nhìn ra được một chút nho nhã nào.
Nhưng như này cũng đủ đáng sợ sao?
Cố Tuyết Nghi chậm rãi chớp chớp mắt, đem bộ dáng hoàn chỉnh của người đàn ông này thu vào đáy mắt.
Người của thời đại này, làm sao có thể so sánh với những đại tướng quân chân chính từ trong đao quang huyết ảnh liều mạng đi ra, một thân sát khí áp người đây?
Cố Tuyết Nghi lớn lên trong nhà tướng, từ nhỏ xung quanh cô đều là người như vậy. Sau đó lại gả vào cao môn làm chủ mẫu, một người chưởng hơn bốn trăm người trong một đại gia tộc. Cho dù là ở trên chiến trường hay là vào cung diện thánh, cô đều chưa bao giờ sợ hãi!
Làm sao cô có thể sợ Giang Nhị đây?
"Giang tiên sinh đến chuyến này, là vì muốn thay Giang Tĩnh trút giận sao?" Cố Tuyết Nghi mở miệng trước.
"Dù sao cũng phải đòi lại một câu trả lời. Người của Giang gia chúng tôi bị đánh ở Yến gia các người ... Làm sao có thể dễ dàng để yên?"
"Vậy người Giang gia các anh đánh người của Yến gia tôi, nên làm cái gì bây giờ?" Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
Giang Tĩnh cũng đánh người?
Giang Việt cũng không ngoài ý muốn. Anh ta không biết nhiều về đứa em trai này, nhưng anh ta biết đứa em trai này rất thích đánh nhau với đám bạn cùng trang lứa.
"Vậy Yến phu nhân muốn thế nào?"
"Đương nhiên là ăn miếng trả miếng, cho nên tôi đánh cậu ta."
Ngụ ý, anh ta tới cửa đòi công bằng, hoàn toàn không có lý do gì để chống đỡ. Mà cô đánh Giang Tĩnh, đó chính là lý do đầy đủ.
Quả thật Giang Việt có chút kinh ngạc.
Bởi vì anh ta phát hiện, nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không phải là một người điêu ngoa không có đầu óc giống như trong lời đồn. Thay vào đó, cô lại vô cùng bình tĩnh. Đã như vậy, chuyến này cũng vô ích.
Nhưng Giang Việt vẫn không nhịn được hỏi: "Ồ? Tại sao tôi phải tin Yến phu nhân? Giang Tĩnh mới là em trai ruột của tôi."
Nói đến nửa câu sau, giọng điệu của Giang Việt lại tăng thêm một chút.
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lùng, mặt mày sắc bén, ngước mắt nhìn Giang Việt, giống như một con sói nhỏ bị chọc giận.
Nhưng lúc này Cố Tuyết Nghi không chút hoang mang, ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Văn Bách: "Lại đây."
Khí lạnh trên người Yến Văn Bách lập tức bị đè ép.
Cô đây là muốn làm cái gì?
Cổ họng Yến Văn Bách giật giật, có chút ngứa. Cảm giác hành động của Cố Tuyết Nghi giống như đang gọi chó.
Nhưng người ngoài trước mặt ... Đương nhiên Yến Văn Bách không muốn bị Giang Việt chê cười. Cho nên cậu ta vẫn dịch thân thể, ngồi về phía Cố Tuyết Nghi gần hơn một chút.
Yến Văn Bách vừa mới làm xong một loạt động tác này, Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng người, đặt tay lên trán cậu ta.
Cô vừa ăn dâu tây xong, ngón tay vẫn còn hơi lạnh. Trán Yến Văn Bách lại ấm áp. Vừa chạm vào, cả người Yến Văn Bách lập tức run rẩy, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Cố Tuyết Nghi cũng không chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, cô nhanh chóng mở băng gạc trên trán Yến Văn Bách ra, đầu ngón tay khẽ đụng lên vết thương trắng bệch kia.
"Giang tiên sinh, đây là do em trai anh tạo thành."
Đầu ngón tay Cố Tuyết Nghi khẽ chạm lên trên, giọng điệu của cô trầm xuống, mang theo một chút tức giận: "Thế nào? Chỉ cho phép người Giang gia các anh bắt nạt Yến gia chúng tôi sao?"
Yến Văn Bách căn bản không chú ý nghe Cố Tuyết Nghi nói cái gì. Toàn thân cậu ta đều căng thẳng.
Vốn dĩ là thiếu niên huyết khí phương cương, trong cuộc đời này của cậu ta chưa từng thân cận với một người phụ nữ nào như vậy...
Ánh mắt Yến Văn Bách lóe lên.
Bộ dáng của Cố Tuyết Nghi lúc này, giống như là khi còn bé cậu ta đã từng xem qua vô số lần, ba mẹ mang theo con cái nhà mình, ra mặt cho bọn chúng...
Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Văn Bách không khỏi có chút sửng sốt.
Cô nghiêm túc nói chuyện với Giang Nhị, nhưng đáy lòng cậu ta lại cảm thấy tâm ý viên mãn...
Bên này Giang Việt cũng nhìn thấy một chút vết thương trên trán Yến Văn Bách.
Nhưng mà vết thương này cũng không nặng.
Nhưng mặt mày Cố Tuyết Nghi phẫn nộ, lời này, anh ta cũng nói không nên lời.
Giang Việt đổi giọng: "Cho dù là như vậy, đó cũng chỉ là đứa nhỏ lén lút đùa giỡn. Hà tất phải tăng lên mức độ phụ huynh phải động thủ?"
Thư ký của Giang Việt ở một bên càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng.
Hôm nay Giang tổng tới cửa, không phải là muốn gây áp lực cho Yến gia, sau đó thăm dò Yến Triều sao?
Như thế nào mà khí thế lại giống như đang dần dần yếu đi?
Lại mở miệng, sao giọng điệu lại mang theo chút ngụy biện của gia trưởng?
Cố Tuyết Nghi cười nhạo một tiếng.
Từ lúc vào cửa, Giang Việt còn chưa thấy cô cười qua. Nhưng cô chợt cười rộ lên, giống như đóa hoa đầu tiên nở rộ sau khi sương tuyết mới tan, kinh diễm lại chói mắt.
"Đây là mâu thuẫn riêng tư. Tôi vì Yến Văn Bách mà đánh Giang Tĩnh, nếu Giang tiên sinh không phục, vậy cũng có thể vì Giang Tĩnh mà đánh tôi..."
"Chẳng lẽ không phải Giang tiên sinh đem mọi chuyện kéo đến tranh chấp giữa Giang gia và Yến gia sao?" Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi sắc bén, chợt thu lại ý cười.
Giang Việt nhéo nhéo đầu ngón tay.
Mẹ nó.
Cũng không có ai nói qua với anh ta, Yến phu nhân này lại lạ một cao thủ biến sắc! Từng cảm xúc một, rất biết nắm bắt!
Một bộ như vậy, để cho người tới cửa tìm phiền toái như anh ta, ngược lại không còn lời nào để nói.
"Chọn ngày không bằng đụng ngày. Hôm nay Giang tiên sinh muốn vì Giang Tĩnh mà trút giận, vậy có thể đánh một trận với tôi, cũng là khả thi."
Giang Việt trăm triệu lần không nghĩ tới, lại có nữ nhân hẹn chính mình.
Hơn nữa người phụ nữ này còn là Cố Tuyết Nghi, vợ của Yến Triều.
Giang Việt không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Tôi không đánh phụ nữ."
Nói xong, Giang Việt lại cảm thấy hình như lời này rất dễ trêu chọc khiến cho đối phương không vui, lập tức lại đổi giọng: "Không đánh nhau với phụ nữ..."
Chờ anh ta lại nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, trên mặt Cố Tuyết Nghi đã không còn một chút ý cười.
Giang Việt cảm thán, lúc này mới nói: "Chuyện này ... Nếu là Giang Tĩnh gây ra, vậy thì quên đi."
"Quên đi?" Cố Tuyết Nghi nhấc mí mắt lên: "Giang tiên sinh cho rằng cửa Yến gia tôi, tùy tùy tiện tiện là có thể giẫm sao?"
Giang Việt cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Tuyết Nghi còn muốn cùng anh ta tính khoản nợ này sao? Cô không sợ... Quên đi. Giống như từ khi anh ta bước vào cửa, cô thật sự không sợ chính mình.
Giang Việt cũng không khỏi có chút bội phục Cố Tuyết Nghi.
Yến Triều là trung tâm của Yến gia, anh không còn nữa, không nghĩ tới ngược lại Cố Tuyết Nghi lại chống đỡ lên. Thật sự bình tĩnh cũng được, miệng cọp gan thỏ cũng được, ít nhất cô đã chiếm thế thượng phong. Đổi lại là người khác ở dưới tình cảnh như vậy, chỉ sợ đã sớm bối rối không biết làm sao ... Càng đừng nói đến chuyện đứng ở trước mặt Giang Nhị như anh ta.
"Ý của Yến phu nhân là..."
Yến Văn Bách nhìn Giang Việt, nhất thời cảm thấy trên đầu anh ta dâng lên một chữ lớn đỏ thẫm —— nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên đối với chuyện này, bản thân Giang Việt hoàn toàn không biết gì cả.
Cố Tuyết Nghi đứng dậy.
Hô hấp của Yến Văn Bách lập tức chậm lại.
Lấy dây lưng đánh người.
Quá tổn hại mặt mũi của Giang Việt.
Cố Tuyết Nghi không chút để ý nghĩ, sau đó siết chặt bàn tay, nắm thành quyền.
Một tay cô túm lấy cổ áo âu phục của Giang Việt.
Thư ký choáng váng tại chỗ.
Này này, đây là muốn là gì?
Giang tổng cũng đã thả cho cô một con ngựa, không đánh phụ nữ. Chẳng lẽ cô còn muốn đánh Giang tổng?
Giang Việt chú ý tới động tác của Cố Tuyết Nghi, nhưng anh ta nở nụ cười, không có động tác nào khác.
Cô ngược lại rất che chở cho Yến gia.
Phụ nữ, khoa chân múa tay, không có khí lực gì. Đánh một quyền cũng không có gì. Mà quả thật cũng là do anh ta muốn lấy thế áp người trước ... Để cho cô đánh một quyền thì đánh...
"Phanh."
Tay trái của Cố Tuyết Nghi túm lấy cổ áo kéo mạnh, lập tức một quyền đánh vào mặt Giang Việt.
Mẹ nó!
Đau!
Thật sự là mẹ nó đau!
Giang Việt đơ một giây.
Đã nhiều năm Giang Việt không để cho người ta túm cổ áo, hôm nay còn nếm được nắm đấm của phụ nữ, mẹ nó còn rất cứng rắn...
Thư ký vội vàng đi lên đỡ anh ta.
Giang Việt còn có chút không thể phục hồi tinh thần.
Mày Cố Tuyết Nghi hơi nhíu lại, cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa xương ngón tay ửng hồng của mình, nói: "Được rồi, Giang tiên sinh có thể đi."
Giang Việt há miệng, luôn cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng chờ thật sự há miệng, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì.
"Giang tổng, Giang tổng không sao chứ?" Thư ký lo lắng.
Giang Việt đẩy thư ký ra: "Không sao."
Anh ta dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chống lên hai má, muốn nói "một chút vết thương nhỏ", nhưng đầu lưỡi vừa mới đâm lên ... Fuck. Sao mẹ nó còn đau hơn?
Giang Việt đành phải nuốt lời trở về.
"Hiện tại ... Hòa nhau." Giang Việt vẫn bày ra bộ dạng phong độ thân sĩ, chờ nói xong câu đó, thoáng cái lời nói kế tiếp của anh ta cũng thuận lợi hơn nhiều.
"Bây giờ Yến tổng không ở thủ đô, nếu Yến phu nhân có chỗ nào cần giúp đỡ, cũng có thể tới tìm tôi."
"Gia nghiệp của Yến gia lớn, có cấp dưới đắc lực, có đông đảo người thân… Không phiền Giang tiên sinh." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói.
Giang Việt nhịn không được thở dài.
Thật đúng là một chút đồ vật cũng không chịu lộ ra, tuyệt đối không chịu yếu thế.
"Vậy Giang mỗ cáo từ trước." Giang Việt quay đầu đi ra ngoài.
Chờ đi được một nửa, Cố Tuyết Nghi lên tiếng gọi anh ta lại: "Đem đĩa dâu tây mới rửa kia, mang cho Giang tiên sinh. Không thể để cho Giang tiên sinh đến một chuyến vô ích."
Nữ giúp việc đang đứng ngây ngốc tỉnh táo, vội vàng bỏ dâu tây vào hộp, đưa cho Cố Tuyết Nghi.
Sắc mặt thư ký đã thối đến chết. Nhưng Giang tổng không phát tác, đương nhiên cũng không tới phiên anh ta phát tác.
Cố Tuyết Nghi đi tới trước mặt Giang Việt, đem hộp dâu tây đặt trong tay anh anh: "Giang tiên sinh đi thong thả."
Nghi thức là hoàn hảo.
Không phải là nói không chuẩn bị trà chiều cho anh ta sao?
Sao bây giờ lại đưa rồi?
Giang Việt nhất thời cũng không biết cô đang châm chọc chính mình hay là thật lòng muốn anh ta mang theo "quà tặng" trở về...
Giang Việt cầm hộp dâu tây, cứ như vậy một đường đi ra ngoài, trở lại trong xe.
"Yến phu nhân này..." Thư ký tức giận, nhưng đột nhiên lại không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Cố Tuyết Nghi.
Nói cô vô lễ? Nhưng cố tình cử chỉ của cô đều tao nhã, giọng điệu lễ phép, hiện tại còn để cho bọn họ mang theo một phần hoa quả đi. Mặc dù trái cây này không phải là đồ đắt tiền.
Nói cô lễ phép? Túm lấy cổ Giang tổng rồi đánh. Phu nhân nhà ai dám làm như vậy?
Giang Việt không lên tiếng.
Anh ta cúi đầu mở nắp hộp.
Dâu tây bên trong còn mang theo giọt nước, đầu dâu tây đặc biệt đỏ, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
Giang Việt cầm lên một quả bỏ vào miệng.
Mẹ nó.
Còn rất ngọt.
Yến phu nhân này không chỉ biết nắm bắt tâm tình, co giãn có độ, còn có thể vừa đấm vừa xoa, đánh xong một gậy thì cho một viên đường để ăn!
Trong đầu Giang Việt hiện lên hình ảnh Cố Tuyết Nghi đặt hộp dâu tây vào tay anh ta...
Đôi môi hơi mím chặt của cô đẹp hơn dâu tây trong hộp này.
Đáy lòng Giang Việt lập tức có chút cảm giác khác thường.
Nếu Giang Việt sớm nhìn thấy toàn bộ quá trình Yến Văn Bách bị đánh mấy ngày trước, anh ta sẽ biết, Cố Tuyết Nghi đánh xong cây gậy rồi cho viên "đường" này, cũng không phải là chỉ với mình anh ta.
Anh ta không phải là người đặc biệt.
"Trở về công ty." Giang Việt nói.
Thư ký đáp lời.
Nhưng rất nhanh Giang Việt sẽ biết, quyết định này của mình có bao nhiêu sai lầm.
Mười phút sau khi Giang Việt đặt chân lên tòa nhà Giang thị.
Nhân viên Giang thị mặt đầy hoảng sợ: "Mặt Giang, Giang tổng làm sao vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT