Chờ bác sĩ gia đình xử lý xong vết thương cho Yến Văn Bách, Yến Văn Bách ngẩng đầu lên, đã không còn thấy bóng dáng Cố Tuyết Nghi nữa.
Yến Văn Bách nhíu mày, do dự một chút, gọi người giúp việc tới, hỏi: "Cái người dưới lầu kia... Tên là Tưởng Mộng?"
"Vâng."
"Chính là người phụ nữ mà lúc trước paparazzi tung tin, nói cô ta cùng anh trai tôi một trước một sau ra khỏi khách sạn?"
"Đúng vậy."
Sắc mặt Yến Văn Bách trầm xuống, lạnh lùng nói: "Anh trai tôi đã mất tích nửa tháng rồi, scandal hư ảo kia cũng là chuyện ba tháng trước. Bây giờ cô ta chạy tới cửa để làm gì?"
Làm sao người giúp việc có thể trả lời được, đành phải ngơ ngác mà nhìn Yến Văn Bách.
Yến Văn Bách đứng lên đi xuống dưới lầu.
Thật sự khinh anh trai cậu ta mất tích, Yến gia không có người, loại mặt hàng gì cũng có thể tới cửa giương oai sao?
Ai biết được, chờ xuống lầu, phòng khách dưới lầu đã không còn bóng dáng Tưởng Mộng.
Yến Văn Bách nhíu mày hỏi: "Người đâu?"
"Đã đi vài phút trước. Nói là không khỏe, phải đến bệnh viện."
Yến Văn Bách cau mày không buông ra, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng trên lầu.
Cố Tuyết Nghi ở tầng ba.
"Cố … Cố Tuyết Nghi đâu?" Yến Văn Bách lại hỏi.
Trước kia cậu ta luôn gọi thẳng tên Cố Tuyết Nghi, nhưng lúc này lại gọi như vậy, đáy lòng Yến Văn Bách luôn có cảm giác quái dị nói không nên lời. Nhưng muốn cậu ta gọi là "chị dâu", cậu ta lại không chịu.
Nữ giúp việc không nhận ra ý tứ trong giọng nói cứng ngắc của Tứ thiếu, trả lời: "Phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, còn bảo chúng tôi không được quấy rầy cô ấy."
Bọn họ cũng thật sự không dám đi quấy rầy.
Có ai muốn bị đánh chứ?
Ai cũng không muốn.
Yến Văn Bách không hỏi nữa, cậu ta chỉ bất giác cúi đầu, yên lặng giơ tay ấn lên vết thương ở thái dương.
Vết thương khá lớn, là bị miếng thủy tinh như cửa kính cắt phải.
Ấn một cái, có chút đau, cùng cảm giác nóng rát của thuốc bôi đan xen cùng một chỗ...
Cố Tuyết Nghi trở về căn phòng ban đầu.
Tất cả mọi thứ trong thế giới này đối với cô mà nói, xa lạ nhưng cũng không phức tạp. Ít nhất chuyện này có nghĩa là cô có thể sống sót tốt ở đây.
Mà đối với vương triều trước kia, là có không nỡ cùng nhớ nhung, nhưng Cố Tuyết Nghi chưa bao giờ do dự hay trầm mê bất cứ thứ gì.
Thời điểm cô chết, vừa mới được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Thịnh gia, Cố gia đều đang ở thời điểm hưng thịnh nhất. Quân vương hiền minh, vương triều cường đại.
Gia tộc nàng, đất nước nàng, không có thứ gì khiến cho nàng phải đắn đo suy nghĩ.
Nghĩ như vậy, Cố Tuyết Nghi trở lại trước bàn ngồi xuống, mở cuốn tiểu thuyết in "Cường sủng cục cưng."
Muốn hiểu được phong thổ của một nơi, hẳn là nên đọc nhiều sách.
Vậy thì bắt đầu từ cuốn sách này trước.
......
Tưởng Mộng trở lại xe, thở hổn hển suy nghĩ.
Cố Tuyết Nghi thật đáng sợ! Cô thế nhưng nói đánh liền thật sự đánh!
Vạn nhất chính mình cũng bị cô đánh, đứa nhỏ trong bụng không giữ được, vậy đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
"Tưởng tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tài xế hỏi, "Có đến bệnh viện không?"
“Đi, đi bệnh viện..." Vốn dĩ Tưởng Mộng giả vờ, nhưng sau khi nghe thấy một tiếng lại một tiếng thắt lưng đánh xuống, Tưởng Mộng có loại tâm hoảng nói không nên lời. Sợ chính mình sẽ là một quả trứng, chạm vào tảng đá như đối phương thì sẽ vỡ nát.
Lần này thì tốt rồi, trên lưng cô ta đầy mồ hôi, cả người đều không thoải mái, thật sự phải đi bệnh viện.
Tài xế quay xe, đạp chân ga.
Tưởng Mộng chậm lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuyển đến giao diện quay số, nhập số điện thoại đã quen thuộc trong lòng, bấm, cúp máy, sau đó lại bấm.
Ước chừng qua một phút người ở đầu dây bên kia mới bắt máy.
"Không phải tôi đã nói gần đây nên ít gọi điện thoại cho tôi sao?" Đầu kia truyền ra giọng nói mệt mỏi của người đàn ông.
"Mọi chuyện ... Không quá thuận lợi." Tưởng Mộng trúc trắc mà nói. Đáy lòng cô ta cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng đối mặt với người đàn ông bên kia, lại không dễ phát tác.
"Không thuận lợi? Chỉ là một Cố Tuyết Nghi không có đầu óc, vậy mà cô cũng không dỗ được?"
Tưởng Mộng càng cảm thấy ủy khuất. Ai biết được Cố Tuyết Nghi này căn bản không theo lẽ thường mà ra bài!
"Người Giản gia sắp từ Hải Thị trở về." Người đàn ông ở đầu kia trầm giọng nói.
Tưởng Mộng cũng có chút bối rối: "Sao lại nhanh như vậy?"
"Yến Triều mất tích lâu như vậy, Giản Xương Minh là bạn tốt của cậu ta, đương nhiên sẽ trở về xem xét tình huống." Giọng nói của người đàn ông càng thêm phiền não: "Nhất định Giản Nhuế sẽ cùng anh ta đến Kinh Thị."
Mồ hôi lạnh của Tưởng Mộng "rầm rầm" mà rơi xuống.
Giản Nhuế, phu nhân chính phòng của tổng giám đốc giải trí Đại Kình, xuất thân từ Giản gia tiếng tăm lừng lẫy.
Giản gia cùng Z Đàn có quan hệ mật thiết, người nắm quyền đương nhiệm là Giản Xương Minh càng có thủ đoạn lôi đình. Giản Nhuế còn là cháu gái mà Giản Xương Minh yêu thương nhất.
Tổng giám đốc của giải trí Đại Kình là Tào Gia Diệp, là một đại lão có danh tiếng trong giới giải trí, nhưng ở trước mặt Giản gia lại có vẻ không đủ nhìn.
Tào Gia Diệp có rất nhiều tình nhân, đa số là nữ minh tinh, người mẫu nữ trong giới. Mà những tình nhân này, không ai thoát khỏi "độc thủ" của Giản Nhuế.
Tưởng Mộng sợ Giản Nhuế muốn chết.
Bởi vì cô ta cũng là một trong những tình nhân của Tào Gia Diệp. Hơn nữa một tháng trước, cô ta vừa mới mang thai đứa con của Tào Gia Diệp.
Không giữ được đứa nhỏ này, cô ta sẽ giống như những tình nhân mà Tào Gia Diệp đã từng chơi qua, không nói đến chuyện cái gì cũng không vớt được, cuối cùng còn có thể rơi vào kết cục bi thảm.
Nhưng nếu như bảo vệ đứa nhỏ này... cho dù liều mạng thì Tào Gia Diệp cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho cô ta tiền nuôi lớn đứa nhỏ. Đương nhiên so với việc cô ta dốc sức ở trong giới giải trí thì vẫn thoải mái hơn! Nếu như vận khí đủ tốt, chịu đựng được đến khi Giản Nhuế chết, có lẽ cô ta còn có thể quang minh chính đại mà làm Tào phu nhân.
Ăn vạ Yến Triều, là biện pháp mà cô ta nghĩ ra khi biết được tin tức Yến triều mất tích từ chỗ Tào Gia Diệp, khi đó linh quang chợt lóe ra.
Ba tháng trước, cô ta đến khách sạn tham gia sự kiện, tình cờ rời khỏi khách sạn một trước một sau cùng với Yến Triều.
Mấy paparazzi kia biết cô ta làm tình nhân cho một ông chủ lớn, ngồi xổm canh cô ta trong một thời gian dài nhưng không thể thu hoạch được chuyện gì hữu ích. Chính cô ta cũng không nghĩ tới, những paparazzi kia lại cho rằng Yến Triều là tình nhân bí mật của mình.
Nhưng hiện tại, scandal bịa đặt này đã trở thành vỏ bọc tốt nhất của cô ta.
Chỉ cần chứng thực thân phận tình nhân của Yến Triều, cho dù Giản Nhuế có hoài nghi với cô ta thì cũng sẽ nể tình hai nhà Giản Yến mà bỏ qua cho cô ta.
Tưởng Mộng liếm liếm môi: "…Thật sự, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Nếu Yến Triều còn sống trở về..."
Vậy so với đắc tội Giản Nhuế, có lẽ cô ta còn thảm hơn!
"Yến triều mất tích ở châu Phi, nơi dịch Ebola đang bùng phát. Không có khả năng còn sống sót trở lại."
Tào Gia Diệp ở đầu dây bên kia chém đinh chặt sắt nói. Nói đến đây, Tào Gia Diệp cũng có chút không kiên nhẫn: "Biện pháp là cô nghĩ, hiện tại cô lại hối hận? Được rồi, nếu hối hận, vậy đem bỏ đứa nhỏ này đi."
"Không, em không hối hận. Chỉ là Cố Tuyết Nghi ... Cố Tuyết Nghi có chút không thích hợp"
"Cô ta thì có cái gì mà không thích hợp? Tức giận đến phát điên sao? Phát điên là tốt nhất. Cô ta càng phát điên, nhìn qua lại càng thật. Như vậy Giản Nhuế mới có thể không chút hoài nghi đối với thân phận của cô."
"Là điên rồi ... Nhưng mà lần này không phải là đập phá đồ cổ của Yến gia, cũng không phải là kêu gào muốn phong sát em. Cô ta sẽ đánh người..."
"Tôi còn tưởng là cái gì." Tào Gia Diệp khẽ cười nhạo nói: "Yến gia muốn thể diện. Huống chi mắt thấy Yến Triều là không về được. Nếu như cô nói cô mang thai đứa bé của Yến triều, nhất định Yến gia sẽ liều mạng bảo hộ 'huyết mạch duy nhất của Yến triều'. Làm sao có thể đánh đến người cô? Cô sợ cái gì?
"Nhưng Yến Văn Bách cũng không ngăn được cô ta."
“......”
"Vệ sĩ của Yến gia đâu?"
"Ngay cả Yến Văn Bách, Giang Tĩnh cũng dám đánh, vệ sĩ càng không ngăn được! Em sợ... Anh có biết cô ta cầm gì để đánh người không? Thắt lưng, còn thô dày hơn ngón tay em. Nếu cô ta đánh em, con trai của anh cũng sẽ không còn ... Anh thật sự không đau lòng sao?" Tưởng Mộng nói đến đây, vừa sợ vừa ủy khuất, lại mang theo ba phần ý tứ diễn xuất, thấp giọng khóc lên.
Tưởng Mộng biết làm việc, khóc đến nhu nhược đáng thương.
Lúc này Tào Gia Diệp mới hoãn lại miệng lưỡi, nói: "Em khóc cái gì? Chuyện này cũng không có gì lớn lao. Cô ta đánh Giang Tĩnh đúng không? Được thôi. Chuyện này anh sẽ nói cho Giang gia biết. Chờ Giang gia tìm tới cửa, cô ta cũng không có thời gian đánh em."
Tưởng Mộng thút tha thút thít mà lên tiếng, lại ôn nhu mềm giọng làm nũng vài câu cùng Tào Gia Diệp, sau đó mới cúp điện thoại.
Chờ thu hồi điện thoại di động, Tưởng Mộng lập tức thu hồi biểu tình khóc lóc.
Cô ta đưa cho tài xế một cái thẻ.
Tài xế lập tức hiểu ý gật đầu nói: "Tưởng tiểu thư yên tâm, tôi là người của Tào tiên sinh, tôi khẳng định sẽ không nói lung tung ra ngoài."
Tưởng Mộng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến này, nhất định cô ta không thể thua! Những người phụ nữ khác không thể làm được, nhưng nhất định cô ta có thể làm được!
......
Cuối cùng Cố Tuyết Nghi cũng lật xong cuốn sách trước mặt.
Mặc dù có một số chữ viết thiếu tay và chân, nhưng kết hợp với trí nhớ của chủ nhân thân thể này, muốn đọc được cũng không phải là chuyện khó khăn.
Thời điểm cô khép lại một trang sách cuối cùng, đột nhiên cuốn sách này biến mất trước mặt cô.
Biến mất?
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cô sống lại một lần nữa, chính bản thân cũng không thể tưởng tượng được chuyện này.
Cố Tuyết Nghi cầm lấy ly nước trong tay, nhấp một ngụm nước, giảm bớt một chút khô khốc trên môi.
Nước trong ly đã nguội, nhưng cô không quan tâm, bây giờ chuyện mà cô quan tâm nhiều hơn chính là tin tức mà cô đã đọc được trong cuốn sách này!
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Úc Tiêu Tiêu, nam chính tên là Yến Triều.
Đúng vậy, nam chính và chồng của nguyên chủ có cái tên giống nhau như đúc.
Mà trong cuốn tiểu thuyết đó, nam chính có một người vợ cũ lì lợm la liếm, điêu ngoa ác độc, tên là Cố Tuyết Nghi.
Giống hệt với tên của cô.
Trong cuốn tiểu thuyết này, sau khi nam chính mất tích thì gặp được nữ chính Úc Tiêu Tiêu.
Úc Tiêu Tiêu đơn thuần đáng yêu, mỗi một hành động đều vụng về, nhưng trong mắt nam chính cùng các vai phụ lại đều vô cùng động lòng người.
Ban đầu nam chính chướng mắt, sau đó lại chậm rãi bị nữ chính đả động.
Thời điểm nam chính trở về, Úc Tiêu Tiêu cũng cùng nhau về, chấn động cả thế giới. Mà Cố Tuyết Nghi trong sách này, vì bất mãn chuyện ly hôn với nam chính nên sắm vai nữ phụ ác độc, bắt đầu liên tiếp tìm Úc Tiêu Tiêu gây phiền toái, cuối cùng bị mọi người chán ghét, nam chính cùng nhóm nam phụ không thể nhịn được nữa nên liên thủ tiêu diệt ... Bây giờ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này mới đi được một phần ba.
Hóa ra là cô sống lại lần nữa trong một cuốn sách!
Hơn nữa còn là một nhân vật được chú định phải chết sớm!
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhịn không được cảm thán thế giới này thật thần kỳ.
Vậy mà linh hồn con người có thể đi vào một cuốn sách.
Mà cuốn sách này có thể tự tạo thành một thế giới sống động.
Nhưng cô cũng không muốn làm đá kê chân cho tình yêu của người khác.
Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đọc thêm mấy cuốn sách nữa, mau chóng nắm giữ kiến thức chung của thế giới này...
Tương lai người chồng kia có muốn ly hôn hay không, liên quan gì đến cô.
Cố Tuyết Nghi cô cho dù là đi tới đâu, đều phải sống sót một cách xuất sắc có ý nghĩa!
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy ở trong phòng ngủ mấy ngày.
Đương nhiên nữ giúp việc của Yến gia không dám xem nhẹ cô, ba bữa đúng giờ đưa tới, cũng sẽ thường xuyên đến quét dọn phòng, đem quần áo đi giặt sạch.
Chớp mắt là năm ngày sau đó.
Vết thương trên đầu Yến Văn Bách đã khá hơn nhiều, cậu ta tháo dây băng trên trán xuống.
Trên đó chỉ còn lại một dấu ấn màu trắng nhạt.
Yến Văn Bách đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy người giúp việc bưng khay đi qua.
"Cố … Cố Tuyết Nghi còn chưa đi ra?"
Người giúp việc cẩn thận đáp: "Vâng, phu nhân còn đang nghỉ ngơi."
Nghỉ ngơi? Có ai lại nghỉ ngơi lâu như vậy?
Yến Văn Bách nhíu nhíu mày.
Sẽ không phải là bởi vì nhìn thấy Tưởng Mộng, cho nên không muốn ra, tự mình trốn trong phòng nằm khóc chứ?
Nhưng làm thế nào Yến Văn Bách cũng không có biện pháp đem phỏng đoán như vậy đặt lên khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi trong quá khứ sẽ không khóc.
Cố Tuyết Nghi bây giờ lại càng sẽ không.
Nếu là bởi vì chuyện của Tưởng Mộng mà tức giận, có lẽ cô sẽ tìm tới cửa đem Tưởng Mộng chia thành tám khối, mà không phải tự oán hận, như vậy mới càng phù hợp với phong cách của cô.
Đúng lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên.
Nữ giúp việc nhanh chóng bắt máy.
Rất nhanh, khuôn mặt của nữ giúp việc trở nên trắng bệch. Cô ấy cẩn thận nâng ống nghe đưa tới trước mặt Yến Văn Bách: "Tứ thiếu, là Giang tiên sinh."
"Giang tiên sinh nào?"
"Anh trai của Giang thiếu."
Giang Tĩnh ngốc nghếch này thật đúng là mách gia trưởng?
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lẽo, nhận điện thoại: "Alo."
"Yến tứ thiếu?" Đầu kia truyền ra giọng nói lạnh như băng: "Phiền Yến tứ thiếu đem điện thoại cho Yến phu nhân."
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe. Là do cậu ta thiếu kiên nhẫn nên mới đánh nhau cùng Giang Tĩnh, sau đó dẫn ra phiền toái phía sau ..... Làm sao có thể để cho Cố Tuyết Nghi đến thu thập cục diện rối rắm này cho cậu ta?
Kiêu ngạo của cậu ta không cho phép.
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe, đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Giang tiên sinh tìm chị ta có việc sao? Nếu là chuyện của Giang Tĩnh, Giang tiên sinh tìm tôi là được."
Giọng điệu của Giang nhị kia không chút lưu tình: "Cậu không làm chủ được."
"Giang Tĩnh kia ngoài miệng đánh rắm, lại dám bàn tán chuyện của anh tôi, cho nên tôi cùng cậu ta đánh nhau. Cậu ta què rồi sao? Hay là đang nằm trong ICU nên Giang tiên sinh mới vội vàng tìm tới cửa trút giận cho cậu ta như vậy?" Yến Văn Bách cũng không chút khách khí châm chọc, kéo đầy cừu hận.
"Yến tứ thiếu!" Giang nhị ở đầu kia quát lớn một tiếng.
Cố Tuyết Nghi từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại.
Yến Văn Bách vẫn còn quá non, hoàn toàn không có bản lĩnh xử lý phiền toái một mình.
Cô không chút nghĩ ngợi vươn tay ra: "Đưa ống nghe cho tôi."
Đột nhiên nghe thấy giọng nữ sau lưng, vẻ mặt Yến Văn Bách cứng đờ, xoay người, ống nghe trong tay càng thêm siết chặt.
Đưa cho Cố Tuyết Nghi thì có ích lợi gì?
Cô có thể xuống tay đánh Giang Tĩnh ...... Nhưng Giang nhị lại khác. Cô ... Nói không chừng cô sẽ sợ. Phải, cô sẽ sợ. Cô vừa sợ thì sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, sẽ mất mặt Yến gia.
Cậu ta chỉ là không muốn cô làm mất mặt Yến gia!
"Yến tứ thiếu." Đầu kia lại truyền ra giọng nói của Giang Nhị một lần nữa.
Yến Văn Bách đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Thiếu niên đang đứng giống như trở thành một tòa điêu khắc cứng rắn.
Cố Tuyết Nghi thấy cậu ta bất động, cũng không phí nhiều lời, trực tiếp đưa tay đoạt lấy ống nghe.
Yến Văn Bách bất ngờ không kịp đề phòng, thế nhưng không thể bắt được
.Ngược lại ngón tay bóng loáng ấm áp của Cố Tuyết Nghi lướt qua bàn tay cậu ta, cả người Yến Văn Bách đều cứng ngắc.
"Tôi là Cố Tuyết Nghi." Cô trực tiếp nói với người ở đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia dừng một chút: "Yến phu nhân, là cô đánh Giang Tĩnh?"
Sở dĩ anh ta hỏi lại một lần là bởi vì có người nói rõ ràng, Cố Tuyết Nghi đánh Giang Tĩnh. Người của Yến gia đánh người Giang gia, không bày ra bên ngoài, vậy chính là chuyện đứa nhỏ của hai nhà đánh nhau. Nhưng bày ra bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc ném thể diện Giang gia xuống đất, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng trách cũng chỉ trách ở chỗ này. Thế nhưng Giang Tĩnh lại nói chính mình không bị đánh.
Thời điểm để cho bác sĩ gia đình kiểm tra vết thương trên người cậu ta, trên da không có vết bầm tím rõ ràng ...
Nhưng khi dùng tay ấn vào, Giang Tĩnh lại đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đúng vậy." Cố Tuyết Nghi rũ mắt lên tiếng, không chút sợ hãi.
Giang Nhị ở đầu dây bên kia ngây ngẩn cả người.
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy mà thừa nhận?
Là nên nói cô to gan, hay là cô căn bản không đem Giang gia để vào mắt?
"Vậy tôi không thể không tới cửa bái phỏng một chút."
"Tôi đợi."
Giang Nhị nghẹn nghẹn.
Cũng không biết Cố Tuyết Nghi biểu hiện ra là trấn tĩnh thật hay là giả vờ trấn tĩnh.
Giang Nhị ở đầu dây bên kia cúp điện thoại, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút gì đó.
Rõ ràng là anh ta gọi điện thoại tới hỏi trách, nhưng làm sao mà một cuộc điện thoại gọi xong, một chút cảm xúc vui sướng hết giận cũng không có?
Thư ký đợi đến khi anh ta cúp điện thoại mới khom lưng hỏi: "Ngài thật sự muốn đến Yến gia bái phỏng sao?"
"Ừm."
"Ngài thấy ba giờ chiều nay thế nào? Tôi sẽ sắp xếp lại hành trình của ngài."
"Được, ba giờ đi." Giang Nhị dập tắt điếu thuốc trong ngón tay: "Yến tổng không có tin tức gì, cũng vừa lúc nên đến Yến gia xem một chút."
Đầu này, Yến Văn Bách lại có chút kích động.
Cậu ta giữ chặt cổ tay Cố Tuyết Nghi: "Sao cô lại thừa nhận? Cô không sợ anh ta gây phiền toái cho cô sao?"
Yến Văn Bách cao chừng 1m85, Cố Tuyết Nghi không thể không ngước mắt nhìn cậu ta.
"Cho nên cậu muốn thay tôi ôm lấy?" Cố Tuyết Nghi nói: "Một roi kia không có quất vô ích. Có ý thức biết già trẻ lớn bé, biết bảo vệ người trong nhà là rất tốt. Nhưng có một số chuyện, trẻ nhỏ không thể gánh được, chỉ có thể để người lớn tới gánh."
Ai là trẻ nhỏ? Ai là người lớn?
Năm nay cô cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Trong cổ họng Yến Văn Bách có đầy lời dùng để phản bác lời nói của cô, nhưng cuối cùng chen ra, chỉ có một câu: "... Tôi không có, tôi không có ý muốn bảo vệ cô."
Cố Tuyết Nghi cũng không có ý định tranh luận với cậu ta về chuyện vô nghĩa như vậy. Cô thản nhiên đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
Yến Văn Bách nghe được câu trả lời không hề phập phồng cảm xúc của cô, đáy lòng cũng không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn có cảm giác áp lực lớn hơn.
Cô biết?
Cô biết cái gì?
Là vì cậu ta nên cô mới đánh Giang Tĩnh, nhưng quay đầu chính bản thân mình lại nói những lời như vậy, cô nghe xong trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?
Không, không phải, cậu ta quan tâm cô nghĩ như thế nào để làm gì?
Yến Văn Bách bất giác siết chặt ngón tay.
Nhưng mà cảm giác mềm mại này.
Dường như còn có thể cảm nhận được mạch đập dưới lòng bàn tay, từng chút từng chút, gõ ngón tay cậu ta, cũng gõ vào trái tim cậu ta.
Yến Văn Bách vội vàng thu tay về, không dám nghĩ kỹ cảm giác vừa rồi.
Chỉ là vắt ra một câu từ trong cổ họng: "... Tôi không có ý đó."
"Ừm." Cô vẫn nhàn nhạt như cũ.
Đột nhiên Yến Văn Bách có loại cảm giác ngột ngạt, toàn bộ cảm xúc đều bị che khuất.
Mặc kệ cậu ta nghĩ cái gì, nói cái gì, có lẽ căn bản Cố Tuyết Nghi cũng không thèm để ý...
"Ăn sáng chưa?" Cố Tuyết Nghi hỏi.
Yến Văn Bách không muốn trả lời cô, nhưng thoáng cái lại nghĩ đến lời mà Cố Tuyết Nghi nói, phải lễ phép. Yến Văn Bách cắn chặt răng: "…. Còn chưa có."
Cố Tuyết Nghi quay đầu phân phó nữ giúp việc: "Chuẩn bị bữa sáng."
Lúc này nữ giúp việc mới từ trong hoảng hốt hồi phục lại tinh thần: "Vâng, thưa phu nhân."
Yến Văn Bách phá lệ ngồi xuống cùng một cái bàn cùng Cố Tuyết Nghi, cùng nhau ăn sáng.
Dường nhu Cố Tuyết Nghi không quá am hiểu việc dùng đao nĩa, nhưng tư thái của cô lại là ưu nhã không thể bắt bẻ. Ánh mắt của Yến Văn Bách quái dị nhìn cô, nhịn không được lại mở miệng: "Cô cũng không gánh nổi."
"Lúc tôi đánh cậu ta, đương nhiên đã nghĩ đến hậu quả. Mưu định rồi mới hành động, đây cũng là nguyên tắc mà lần sau khi cậu gặp phiền toái thì nên xử lý như vậy." Cố Tuyết Nghi cũng không ngẩng đầu lên nói.
Mấy chữ "Mưu định rồi mới hành động" từ trong miệng Cố Tuyết Nghi nói ra có chút buồn cười.
Nhưng Yến Văn Bách không cười được.
Cậu ta nhịn không được nói: "Hiện tại Giang Nhị là người nắm quyền của Giang thị, anh ta ra mặt xử lý chuyện nhỏ như vậy, cô có biết là có ý nghĩa gì không?"
"Có nghĩa là anh ta rất hứng thú với chuyện Yến Triều mất tích."
Yến Văn Bách sửng sốt.
"Cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần quá lo lắng. Có ý thức lo lắng là tốt, nhưng không cần phải sợ kẻ thù." Cố Tuyết Nghi buông nĩa xuống.
Thứ này nặng trịch, cầm áp tay, không thoải mái.
"Cô không lo lắng anh ta sẽ thừa dịp anh trai tôi không có ở đây mà đối phó với Yến gia sao?" Tuy rằng Yến Văn Bách vẫn nhịn không được phản bác Cố Tuyết Nghi, nhưng quả thật cậu ta đã không còn nôn nóng như vừa rồi.
Giọng điệu không nhanh không chậm của Cố Tuyết Nghi vẫn ảnh hưởng đến cậu ta.
"Anh trai cậu rất giỏi, nhưng anh ta cũng không phải là thần. Toàn bộ đế quốc thương nghiệp của Yến thị vẫn hoạt động, cũng không phải dựa vào một mình anh cậu chống đỡ. Nói cách khác. Nếu như anh trai của cậu đủ lợi hại, như vậy hẳn là có ý thức tương đối với nguy hiểm. Cũng sẽ có ý thức bồi dưỡng ra một đội ngũ dũng mãnh, bảo đảm cho dù anh ta rời khỏi một thời gian ngắn, Yến thị vẫn có thể hoạt động bình thường." Cố Tuyết Nghi dừng một chút: "Cho nên, cho dù là từ góc độ nào mà nói, những thứ này đều không phải là thứ mà chúng ta cần phải lo lắng."
Chuyện đối đầu giữa gia tộc cùng gia tộc, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Không có ai hiểu rõ hơn Cố Tuyết Nghi.
Yến Văn Bách: "..."
Cậu ta thế nhưng lại bị thuyết phục.
Chỉ là Cố Tuyết Nghi một câu lại một câu "Anh trai cậu", làm cho cậu ta cảm thấy có một chút quái dị.
Giống như quan hệ giữa cô và bọn họ hết sức xa cách
....... Được rồi, vốn dĩ cũng chưa từng thân cận.
"Giang nhị tới cửa, vừa lúc."
"Vừa lúc cái gì?"
"Lấy ra thế tình của Yến gia, để cho người bên ngoài biết, cho dù Yến Triều không có ở đây, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể đến để lên mặt với Yến gia."
Rõ ràng giọng điệu của Cố Tuyết Nghi chỉ là bình tĩnh biểu đạt, nhưng tim Yến Văn Bách lại đập thình thịch, ngay cả máu khắp người cũng sôi trào theo.
Yến Văn Bách liếm môi: "Bọn họ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Yến thị. Nhưng nếu chỉ ra tay đối phó với chúng ta thì sao?"
Có lẽ đúng như Cố Tuyết Nghi nói, Yến thị đã là một cỗ máy thương nghiệp khổng lồ rồi.
Những người tự ý khiêu khích sẽ phải trả giá lớn.
Nhưng bọn họ cũng không có liên quan Yến thị, Yến thị chỉ nằm chặt trong tay anh trai cậu ta mà thôi.
Còn an toàn của bọn họ thì sao?
Cố Tuyết Nghi ngạc nhiên nhìn cậu ta một cái.
Yến Văn Bách bị nhìn đến nỗi tim đập nhanh.
Cố Tuyết Nghi hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy anh ta đánh thắng được tôi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT