Chương 1017

Nam Khuê nỗ lực để nhìn thấy anh qua hàng nước mắt, cô không muốn khóc chút nào, rõ ràng là cô rất vui khi được gặp lại anh.

Nhưng khi nhìn thấy người trong lòng hằng nhớ nhung bước từng bước cẩn trọng tiến về phía mình, nước mắt cô lại không kìm được, cứ vậy mà tuôn rơi.

Bao nhiêu ngày rồi?

Cô thực sự không nhớ nổi mình đã không ở bên anh bao lâu rồi.

Cô chỉ biết nó thực sự rất lâu, rất rất lâu.

Nhưng ngay lúc này, anh đang đứng đây, ngay trước mặt cô, một thân lịch lãm, tỏa ra ánh quang, băng qua mưa gió, vượt qua biển người, từng bước, từng bước vững chắc tiến về phía cô.

Bước cuối cùng, khi Lục Kiến Thành đứng trước mặt Nam Khuê.

Không thể chờ đợi thêm nữa, anh tiến tới, ôm chặt cô vào lòng.

Cho tới tận lúc này, khi đã ôm trọn cô, cảm nhận rõ được nhiệt độ cơ thể cô, Lục Kiến Thành mới dám chắc, người trong vòng tay anh là thật.

“Tốt quá rồi, em không còn là không khí nữa rồi.”

“Khuê Khuê…..”

Vốn dĩ, có hàng trăm ngàn lời muốn nói.

Nhưng khoảnh khắc ôm trọn cô vào lòng, Lục Kiến Thành nhận ra, ngoại trừ hết lần này đến lần khác gọi tên cô ra, anh dường như đã quên hết tất cả.

Nhưng khi nghĩ đến bao ngày tháng chia ly, trái tim anh vẫn đau đớn khôn nguôi.

Trong bệnh viện, người ra người vào, mọi chuyện vẫn như thường lệ, ai làm việc của người đấy.

Có người cầm bệnh án đến chữa bệnh, có người đợi kiểm tra, có người lại lo sợ chờ mong kết quả.

Nhưng lúc này, Nam Khuê và Lục kiến Thành như tách riêng trong một thế giới khác.

Trong thế giới của họ, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có đối phương.

Dường như cái ôm đó là nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách, khiến họ đều không nỡ buông tay.

Thế nên họ đã ôm lấy nhau như vậy.

Cho đến khi điện thoại của Nam Khuê đổ chuông.

Một lần, hai lần, cho đến lần thứ ba, khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ bên trong, Nam Khuê mới chợt giật mình.

“Sao thế?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê đưa tay xoa xoa bụng, vẻ mặt hiện rõ vẻ dịu dàng: “Hôm nay là ngày khám tổng quát cho con, vừa nãy hai bảo bảo đều nghịch ngợm không muốn để lộ mặt, cho nên bác sĩ bảo em đi ăn chút gì đó ngọt ngọt để dỗ dành hai đứa nhỏ.”

“Em vốn định ăn một ít socola, nhưng lại quên mất, không biết chúng đã đồng ý lộ mặt chưa nữa.”

Lúc này ánh mắt của Lục Kiến Thành mới nhìn lên người Nam Khuê.

Bởi vì mặc một chiếc áo khoác rộng, bụng của cô đã được che đi, cho nên nếu không nhìn kĩ, thực sự sẽ không thể phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play