Chương 1018

“Bảo bảo trong thời gian này có ngoan không? Em có bị buồn nôn nữa không? Có còn khó chịu không?”

Nghĩ đến khoảng thời gian mang thai trước đây của cô, Lục Kiến Thành lại cảm thấy đau lòng không thôi.

Nam Khuê biết anh đang đau lòng, lập tức mỉm cười nói: “Bọn trẻ đều rất ngoan, thời gian này không làm khó em chút nào, em ăn ngon, ngủ cũng ngon nữa.”

Chỉ khi nói như vậy, anh mới yên tâm đôi chút.’

Cho nên, cô bằng lòng nói dối vì anh.

Thực tế, mẹ bầu làm sao có thể thoải mái trong mấy tháng đầu tiên, hầu như là đêm nào cũng nôn thốc nôn tháo.

“Em muốn là kiểm tra ở đây sao? Hay là chúng ta về nhà trước rồi anh sắp xếp chỗ khác cho em nhé?” Lục Kiến Thành nghiêm túc hỏi ý kiến của Nam Khuê.

“Làm ở đây là được rồi, chị gái ở đây rất dịu dàng, đối xử với em cũng rất tốt, chúng ta kiểm tra xong rồi hãy về, với cả em thực sự rất muốn nhìn thấy mặt con, không thể đợi đến lúc về nhà nữa.” Nam Khuê nói.

“Được.”

Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó nắm tay cô đi vào trong.

Chỉ không ngờ, trước khi vào phòng siêu âm B, anh bị bác sĩ ngăn lại không cho vào.

Lại lần nữa nằm trên giường, Nam Khuê trong lòng có chút lo lắng,

Không biết hai đứa bé này đã chịu lộ mặt chưa?

Nếu lần thứ hai vẫn không nhìn thấy, vẫn phải chờ lần thứ ba, thế thì quá xấu hổ rồi.

Thế rồi, đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.

Thậm chí lần này còn thảm hơn.

Hai đứa nhỏ vậy mà nằm quay lưng về phía máy siêu âm của bác sĩ, ngoại trừ tấm lưng, thì chẳng nhìn thấy gì khác.

Giây phút ấy, hai người nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Mười phút sau, Nam Khuê chỉ đành bỏ cuộc.

Đồng thời, cô cũng nói lời tạm biệt với chị bác sĩ này: “Chị Văn Tú, cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc em, chồng chưa cưới của em đã đến đón em rồi, một chút nữa em sẽ cùng anh ấy về nhà.”

Nghe Nam Khuê nói vậy, cô bác sĩ xinh đẹp rất vui mừng: “Thật sao? Khuê Khuê, em là cô gái xinh đẹp và tốt bụng, chị biết em nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình, thật tốt, vậy chị chúc em và chồng trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.”

“Cảm ơn chị, chị Văn Tú.”

“Phải rồi, chồng tương lai của em đến rồi chứ?”

“Vâng, anh ấy ở ngoài phòng siêu âm B đợi em.” Nam Khuê đáp.

“Vậy thế này, em cứ nằm đây đã, chị để cậu ấy vào đây nói chuyện với các con, có thể là các bé nhớ cha rồi, nghe thấy giọng lại quay lại thì sao.”

Nam Khuê ngạc nhiên, cũng rất tò mò: “Thật sao?”

“Thật chứ, trước đây có đứa bé nghe tiếng cha xong liền quay người lại, sau đó thuận lợi hoàn thành kiểm tra.”

“vâng, chị Văn Tú, vậy nhờ chị đi gọi anh ấy, anh ấy tên là Lục Kiến Thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play