"Action!"
Diệp Nhiễm mặc quần áo vá lung tung, đang chăn cừu trên núi.
Vẻ mặt hồn nhiên không rành thế sự như vậy khiến cho Trương đạo rất hài lòng.
"Ok!"
Liên tiếp mấy cảnh đều là của Đào Nhiên, cũng đều một lần quay liền đạt.
Tiểu Thiên đứng phía sau Diệp Trăn, thì thầm: "Đào tiểu thư khi nào đã diễn xuất lợi hại như vậy?"
Người trong giới đều biết đây, diễn xuất của Đào Nhiên cực kỳ cứng, khiến người xem lúng túng, không biết khi nào thì bắt đầu, diễn xuất của nàng khiến ngay cả người khó tính như Trương đạo đều khen không dứt lời.
"Không cần nói nhiều." Diệp Trăn nhìn Tiểu Thiên một cái.
"Vâng." Tiểu Thiên lập tức thành thật đem những lời kia nuốt vào.
Buổi chiều, chính là cảnh Bạch Sanh chạy trốn, thay thế vị trí của lão sư vốn được giao nhiệm vụ đi vào vùng núi, lần đầu tiên gặp được Diệp Nhiễm.
"OK!" Trương đạo vô cùng thoả mãn, tán thưởng nhìn Đào Nhiên.
"Trương đạo, thế nào nha? Tôi cũng không có nói khoác đi." Đào Nhiên đắc ý nói.
Trương đạo hơi nhướn mày nói: "Chớ vội đắc ý, tiếp theo mới là thật sự thử thách cô đây."
Đào Nhiên cũng không bị câu nói này dọa sợ, trái lại nàng có chút chờ mong.
Không đúng, hẳn là đặc biệt chờ mong.
Vẻ mặt không che dấu hưng phấn kia khiến Diệp Trăn nhìn nàng một cái.
Đào Nhiên phát hiện ánh mắt cô, hơi nâng cằm nói: "Diệp tiền bối, lúc đó nhờ chị chỉ giáo nhiều hơn."
Diệp Trăn thu hồi ánh mắt, không để ý nàng.
Đào Nhiên cũng không để ý, đi đến một bên uống nước.
Nắng quá gắt, nàng đứng có chút đau đầu.
"Đào tỷ, bảo quản lý của chị mau chóng tìm trợ lý cho chị đi, một mình chị xoay sở quá mệt mỏi." Staff đưa nước cho nàng, không nhịn được nói một câu.
Hiện tại toàn bộ người trong đoàn phim đều rất quý mến Đào Nhiên, đặc biệt thái độ bình dị của nàng cùng thỉnh thoảng lại nói chuyện hài hước, quả thực được lòng người.
"Không có gì, nửa tháng nữa kết thúc rồi, không quá phiền. Chờ quay xong về sẽ tìm sau." Đào Nhiên vặn nắp chai uống một hớp.
"Vậy nếu có việc chị tìm em là được." Staff chỉ có thể nói như vậy.
"Ừa, cảm ơn nha." Đào Nhiên tự nhiên trả lời.
Sau đó Đào Nhiên đi đến một cái lều che nắng đứng cùng mọi người. Thỉnh thoảng ghé vào ké ít gió quạt điện trên tay của Khương Quốc Cường Khương lão tiền bối.
Khương lão nhìn nàng dáng vẻ nghịch ngợm, cười hướng quạt điện về phía nàng, nhìn nàng như đang nhìn thấy con gái của mình.
"Tiểu nha đầu sao không tìm trợ lý đi?" Khương lão tuy rằng cũng nghe qua tai tiếng của Đào Nhiên nhưng ông cũng không để tâm, dù sao ở chung hai tháng này, ông phát hiện tiểu nha đầu rất nghịch ngợm, không để cho ai có thể ghét nàng, còn cảm thấy nàng thực đáng yêu.
Mà trọng điểm chính là nàng cũng không phải bình hoa di động không biết diễn xuất như người ta đồn đãi, diễn xuất của nàng, ngay cả người đã ở trong giới nhiều năm như ông cũng phải khen ngợi, cho nên với những tin đồn kia, Khương lão càng không thèm để ý.
"Trợ lý bị cháu dọa chạy rồi." Đào Nhiên cũng không có giấu diếm, tự nhiên thừa nhận.
Khương lão bị lời của nàng chọc cười, tiếp tục đùa với nàng: "Cháu dọa bọn họ như nào?"
Đào Nhiên bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết được: "Chỉ trách trước đây cháu quá thô bạo, đối với bọn họ sai bảo đông tây, còn dọa một tiểu cô nương phát khóc nữa." Nói đến đây, nàng có chút lúng túng.
Bắt nạt một cái tiểu cô nương, quả thực có chút mất mặt.
Khương lão bắt đầu cười lớn: "Không nghĩ tới cháu lợi hại như thế nha!"
Đào Nhiên dở khóc dở cười: "Khương lão, này cũng không phải lợi hại, theo lời trong giới thì cháu là kênh kiệu đây!" Sau đó nàng nhại lời của ai đó: "Một cái minh tinh hạng ba cũng muốn kênh kiệu, không sợ đi xuống thành diễn viên tuyến mười tám à."
Khương lão cười đến không thể dừng lại.
Người nào không biết Khương Quốc Cường lão sư rất nghiêm khắc, lần trước có một tiểu minh tinh đắc tội với ông, ông chẳng cần ra tay, tiểu minh tinh nọ trực tiếp bị công ty quyết định đóng băng hoạt động, thậm chí còn nhận lỗi với Khương lão.
Dù sao, là một lão nghệ sĩ, Khương lão trong giới rất có địa vị.
Mà hiện tại, lão nghệ sĩ này dĩ nhiên cùng người bị bôi đen Đào Nhiên vừa nói vừa cười, mọi người đều tự hỏi Đào Nhiên cho Khương lão uống thuốc gì đây.
Nhưng nghĩ đến hai tháng nay tiếp xúc, ấn tượng của bọn họ với Đào Nhiên thay đổi, cũng đều rất thoải mái.
Diệp Trăn tự nhiên cũng chú ý về phía hai người. Nhìn nàng cùng Khương lão vừa nói vừa cười, đáy mắt cô xẹt qua ý cười.
Cô sớm biết, tiểu nha đầu kia có bản lĩnh khiến các gia gia nãi nãi đều yêu thích hài lòng.
Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười.
Tiểu Thiên nhìn thấy Diệp tỷ vô cớ lại cười, có chút khó hiểu liếc nhìn cô.
Diệp Trăn thấy ánh mắt Tiểu Thiên nhìn mình, đạm mạc hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tiểu Thiên lắc đầu.
Buổi chiều Trương đạo để mọi người về nhà nghỉ nghỉ ngơi, buổi tối còn muốn quay một số cảnh nữa.
Trời quá nóng, đại gia cũng không muốn ra ngoài chơi, đều cắm rễ trong phòng điều hòa chơi game hoặc lướt ưeibo.
Weibo trang nhất, ảnh hậu Dương Ưu chính thức ly hôn với chồng.
"Tiếc thật." Đào Nhiên tặc lưỡi nói.
Phía dưới bài báo bình luận quả thực tăng lên hàng trăm nghìn.
Ai mà không biết Dương Ưu, cô từ nhỏ đã là ngôi sao sáng, mặc kệ là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần là cô diễn đều khiến mọi người khen ngợi không dứt lời.
Nghe nói lúc cô kết hôn, náo loạn một trận, khiến thật nhiều fan boys fan girl thương tâm thật lâu, mà chồng của cô lại là người ngoài giới, một doanh nhân, Cao Lịch.
Dương Ưu và Đào Nhiên cùng công ty quản lý, vì thế Đào Nhiên dễ dàng tưởng tượng ra quản lý của hai người đang bận bịu cái gì.
"Phỏng chừng Trần tỷ bận rộn đến điên rồi." Đào Nhiên lắc đầu một cái, chậc chậc nói.
Diệp Trăn ngồi một bên nhìn nàng lầm bầm lầu bầu, khá có thâm ý liếc nàng một cái.
Nghịch di động một hồi, Đào Nhiên cảm thấy vô vị, liền đưa ánh mắt nhìn Diệp Trăn đang đọc sách bên này.
Nữ thần ở bên cạnh mà nàng lại vẫn ôm điện thoại, quả thực là phung phí của trời.
"A Trăn~" Đào Nhiên cẩn thận gọi đối phương.
Ngón tay Diệp Trăn đang cầm sách hơi cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng lúc này đang cẩn thận chăm chú nhìn mình, giống như chỉ cần sơ sẩy một cái, mình sẽ ăn nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình Diệp Trăn tốt hơn, thoải mái nói chuyện với nàng: "Sao?"
Đào Nhiên không nghĩ tới cô sẽ đáp lời, có chút ứng phó không kịp nhưng cũng ổn định tâm tình rất nhanh, cười nói: "Chị có muốn ăn dưa hấu không? Chúng ta đi mua đi."
"Không đi." Diệp Trăn cúi đầu tiếp tục đọc sách.
"Đi mà ~~ đi mà ~~." Đào Nhiên dùng tuyệt chiêu của mình- làm nũng.
Nhưng Diệp Trăn lại không hề bị lay động.
Thế là Đào Nhiên đi đến trước mặt cô, vô cùng đáng thương nhìn cô, mếu máo nói: "Đi mà, em mời."
Biệt thự nhà cô ở trung tâm sang trọng nhất thành phố, Diệp Trăn đương nhiên không thiếu tiền, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.
Thấy cô đáp ứng, Đào Nhiên vội vã cầm điện thoại cùng ví tiền, mở cửa chờ mong nhìn cô.
Dáng vẻ như con cún con muốn chạy ra ngoài chơi khiến Diệp Trăn buồn cười không ngớt, mang theo kính râm, đi cùng nàng xuống dưới.
Bên này so với ở thành phố vắng vẻ hơn, những người biết bọn họ rất ít nên cũng không sợ bị nhận ra, coi như nhận ra thì vẫn chạy được. Đào Nhiên nhưng đã chuẩn bị kỹ càng, vì vậy không chút nào lo lắng.
Diệp Trăn nhìn người bên cạnh hưng phấn như vậy, đã nghĩ đưa tay lên gõ đầu nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bên ngoài rất nóng, mặt đất như bốc khói, Đào Nhiên không chịu được nóng, có chút khổ não, cảm giác như tự tình hành hạ mình.
Diệp Trăn nhìn nàng bị nóng mặt đỏ lên, bèn lấy mũ đang đội trên đầu xuống đội cho nàng, lạnh lùng nói: "Đừng để bị cảm nắng làm tôi phải cõng về."
Đào Nhiên đội mũ cười hì hì đuổi theo bước chân nữ thần, nhìn đối phương dáng người cao gầy, nàng yêu thích muốn chết, thầm mắng mình ngu ngốc, nữ thần tốt như vậy nàng lại tự tìm đường chết để bị ly hôn.
Khu vực này quá hoang vắng, muốn mua được dưa hấu phải đi hai mươi phút từ quán trọ mới đến. Mua xong dưa hấu lại trở về hết bốn mươi phút, Đào Nhiên mệt không muốn cử động, trực tiếp co quắp nằm trên giường.
Còn lại Diệp Trăn giải quyết việc bổ dưa.
"Ăn dưa hấu đi." Diệp Trăn liếc nhìn Đào Nhiên nói.
"Hảo." Đào Nhiên nghỉ ngơi một lúc mới đỡ mỏi, lập tức ngồi cạnh cô, cầm lấy dưa hấu trên bàn bắt đầu ăn.
"Ngọt quá!" Đào Nhiên vừa ăn vừa nói.
"Ừm." Không giống Đào Nhiên ăn như hổ đói, Diệp Trăn nhã nhặn hơn nhiều, ung dung thong thả cắn từng miếng.
Đào Nhiên gặm xong cả mấy miếng rồi mới ngẩng đầu nhìn, thấy nữ thần mới ăn hai miếng, nàng lúc này mới tỉnh ngộ, chính mình vừa rồi ăn quá nhanh quá thô lỗ, thế là lúc lấy một miếng khác để ăn, tốc độ chậm lại, cắn từng miếng từng miếng nhỏ.
Diệp Trăn cụp mắt ăn dưa hấu che đi ý cười.
Hai người giải quyết gần nửa quả dưa, còn lại đưa cho mọi người trong đoàn phim.
Bọn họ mua nhiều, cả Trương đạo lẫn các staff đều có phần. Buổi chiều mọi người nghỉ ngơi xong, trời bắt đầu tối liền tiếp tục quay.
....
"Bạch lão sư, cô có nhớ ba mẹ không?" Diệp Nhiễm ngồi trước đống lửa, nghiêng đầu nhìn Bạch Sanh bên cạnh.
Bạch Sanh khuôn mặt vốn chứa ý cười, giờ phút này lại đột nhiên lạnh lùng.
Diệp Nhiễm không chú ý với vẻ mặt của người mà nàng cực kỳ sùng bái kia, dùng que chọc chọc mấy cành cây đang cháy: "Em từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp ba mẹ."
Ánh mắt Bạch Sanh lúc này lạc trên người tiểu gia hỏa gầy yếu này.
Đào Nhiên theo yêu cầu của Trương đạo, hai tháng này phải giảm cân. Trước đó vì cùng nữ thần ly hôn, mấy ngày ấy nàng gầy đi không ý, hai tháng giảm cân càng khiến nàng trông mảnh mai hơn nữa.
Diệp Trăn nhìn Đào Nhiên gầy như vậy, tay cầm que củi đột nhiên nắm chặt.
Động tác vô tình này bị Trương đạo để ý, bà càng nhìn càng cảm thấy động tác này ý vị sâu xa.
Ba mẹ Bạch Sanh là hai người không có trách nhiệm. Lúc cô năm tuổi đã ly hôn, cô ở cùng với mẹ nhưng mẹ mỗi ngày mang một nam nhân về nhà, thậm chí những kẻ đó còn chú ý tới Bạch Sanh. Thế mà mẹ Bạch Sanh lại đồng ý mặc kệ những kẻ đó hành động.
Thế là Bạch Sanh sau đó bỏ nhà trốn đi, cô thà mình là trẻ mồ côi cũng không muốn ở lại căn phòng dơ bẩn đó. Vì vậy ba mẹ đối với Bạch Sanh mà nói, chính là cái vảy ngược.
(*) Vảy ngược còn gọi là nghịch lân, là chiếc vảy mọc ngược chiều của rồng, tương truyền là chỗ yếu nhất trên thân rồng. Thường dùng để chỉ điểm yếu của một người.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Nhiễm, cô sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ba mẹ em sao?"
"Bọn họ ra ngoài làm công, vẫn chưa từng trở về một lần." Diệp Nhiễm nhẹ nhàng nói, tựa như đó cũng không phải là ba mẹ nàng.
Dáng vẻ kia khiến cho Bạch Sanh thật lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Hài tử bình thường nói đến ba mẹ nếu không phải hài lòng thì chính là hạnh phúc, hoặc là giống cô không thích thú gì, nhưng đến cô bé này, giống như đó cũng không phải hai người quá quan trọng với nàng.
"OK!" Thanh âm Trương đạo hưng phấn từ sau máy quay truyền đến.
Đào Nhiên một giây liền trở mặt, từ dưới đất đứng lên, vội vã chạy đến chỗ nghỉ uống nước, sau khi đỡ khát xong mới phun ra một câu: "Khát chết tôi rồi."
Nhất thời mọi người đều nở nụ cười.
Vừa nhìn dáng vẻ nàng nôn nóng, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, không ngờ là nàng khát nước.
"Đào tỷ, chị thật sự cần tìm trợ lý đó." Không biết ai nói một câu, mọi người lại cười to.
"Trở về xong nhất định sẽ tìm, tôi cũng sẽ không tiếp tục xót tiền nữa." Đào Nhiên nói câu này lại chọc mọi người cười tiếp.
Ai cũng biết, tiền lương của trợ lý là diễn viên tự trả vì thế Đào Nhiên nói câu này cũng không có ý xấu.
Diệp Trăn thong thả chậm rãi đi đến chỗ nghỉ, ánh mắt phức tạp liếc nhìn khuôn mặt cười ha ha của nàng, trong đầu hiện lên dáng vẻ ban nãy.
Nàng gầy quá...
"Tiểu Đào a, sau khi sát thanh phim này nhớ ăn nhiều một chút, cháu gầy đáng sợ đó." Khương lão ngày mai sát thanh, hôm nay là ngày cuối cùng ở lại trong đoàn phim, ông đặc biệt rất quý mến Đào Nhiên tiểu tử.
(*) sát thanh: diễn viên kết thúc toàn bộ cảnh quay của mình trong bộ phim. Mình định dùng từ "đóng máy" nhưng thường từ này là kết thúc quay cả bộ phim chứ không dành riêng cho từng diễn viên nên quyết định để nguyên sát thanh.
"Vâng" Đào Nhiên nghịch ngợm giơ tay chào một cái, chọc Khương lão nở nụ cười.
Đào Nhiên cũng cười theo, ngồi bên cạnh Khương lão nói: "Cháu mà ăn vào nhá, không đến nửa tháng, khẳng định sẽ tai to mặt lớn cho mà xem."
"Lại còn tự hình dung mình như vậy à?" Khương lão cười nhìn nàng.
"So sánh thôi, so sánh ý mà." Đào Nhiên lúc này mới phản ứng lại, hình dung 'tai to mặt lớn' đúng là hơi quá mức, liền cười ha ha.
Diệp Trăn nghe xong nàng nói cũng nở nụ cười.