Trên máy bay.

"Đào Nhiên, cô với Diệp Trăn ngồi cạnh nhau đi." đạo diễn Trương nói xong cũng đeo kính đen đi đến trước ngồi xuống.

Đào Nhiên hơi nhấc mày với Diệp Trăn: "Diệp tiền bối, cùng nhau ngồi đi."

Diệp Trăn đứng yên tại chỗ.

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, giả vờ khiêu khích: "Lẽ nào Diệp tiền bối không dám ngồi cùng em?"

Diệp Trăn đành ngồi ở ghế ngoài.

Đào Nhiên cười híp mắt nghiêng người đi qua cô vào trong, ngồi cạnh cửa sổ.

Có thể ngồi gần đối phương như vậy, Đào Nhiên tự nhiên vui thích, cơ thể hơi nhích về hướng nữ thần.

Diệp Trăn trực tiếp nhắm mắt không nhìn nàng. Mắt không thấy, lòng không phiền.

Đào Nhiên cũng chẳng có gì phiền lòng, nàng vui vẻ còn không kịp, nghiêng đầu ngắm nữ thần đang ngủ, càng nhìn càng yêu thích.

Chờ thật lâu sau, Đào Nhiên khẽ gọi hai tiếng, tay huơ huơ trước mặt nữ thần, nhìn thấy cô không có phản ứng gì, nàng nhìn trước ngó sau, thấy không ai chú ý bên này liền đánh bạo đến gần Diệp Trăn.

Nhìn gần, nàng phát hiện lông mi nữ thần thật dài, lại còn cong.

Không chỉ vậy, da dẻ cũng rất đẹp.

Đào Nhiên càng yêu thích. Thế là nhanh chóng hôn một cái lên môi người kia, rời ra liền chép chép miệng, cảm giác không đủ, nhân lúc không ai phát hiện, lá gan càng lớn, hôn tiếp.

Nàng không phát hiện, lúc nàng nhắm mắt hôn trộm nữ thần, người bị hôn trộm lông mi run run một chút liền bình tĩnh lại.

Đào Nhiên hôn mười mấy lần lúc này mới ngồi lại vị trí, tay chạm lên môi, thì thầm: "Không biết hôn sâu sẽ là cảm giác gì."

Giọng điệu khao khát chưa hài lòng kia quả thực để Diệp Trăn đang giả vờ ngủ suýt thì bạo phát.

Nhưng may mắn, Đào Nhiên sau đó vẫn ngồi yên không nghịch ngợm nữa. Có lẽ thấy mọi người đều ngủ, nàng cũng liền không chống cự được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Trăn mở mắt, nghiêng đầu liếc nhìn cô gái khi ngủ cũng cười kia, âm thầm thở dài.

Trong lúc ngủ Đào Nhiên cảm thấy hơi lạnh, bất giác cuộn người lại, sau đó liền có cảm giác ấm áp bao lấy, lông mày đang nhíu khẽ giãn ra, tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

Đạo diễn Trương muốn đi vào phòng vệ sinh, lúc đi qua chỗ hai người, khóe miệng khẽ cong lên.

Đào Nhiên tựa đầu lên vai Diệp Trăn, hai người đắp chung một cái chăn, nhìn từ phía ngang sang giống như Đào Nhiên nằm trong lòng Diệp Trăn vậy.

Nhìn thấy hai người ở chung không tệ, vậy thì lúc đóng phim mới tốt được.

Nghĩ đến đây, đạo diễn Trương thu hồi ánh mắt, đi vào phòng vệ sinh.

Rất nhanh máy bay đã hạ cánh, đoàn người đi xuống, hướng về lối ra.

Những nhân viên khác trong đoàn phim đã đến trước mấy ngày, tung ra tin giả, vì thế lúc bọn họ đến thì sân bay không có fan đứng chờ nữa, giúp bọn họ bớt đi rất nhiều rắc rối.

Khoảng một tháng tới, toàn bộ đoàn phim sẽ ở lại vùng núi nhưng chuyện chỗ ở có vấn đề.

Vì rất nhiều người, không thể để mỗi người một phòng thế nên nhân viên liền sắp xếp hai người ở chung.

Diệp Trăn là diễn viên nổi tiếng, nhân viên định xếp cô ở riêng một phòng nhưng đạo diễn Trương vì bộ phim đã quyết định Diệp Trăn và Đào Nhiên ở chung.

Đào Nhiên đương nhiên vô cùng đồng ý, Diệp Trăn chỉ nhíu mày chứ cũng không nói gì, để trợ lý đem vali về phòng.

"Chị Diệp có thoải mái không? Có muốn em tìm phòng khác cho chị?"

Làm trợ lý của Diệp Trăn đã ba năm, đối với một số chuyện Tiểu Thiên cũng hiểu rõ. Cô cũng biết hôn nhân giữa chị Diệp và minh tinh hạng ba Đào Nhiên, thậm chí cũng biết hai người gần đây đã ly hôn.

Lúc này đạo diễn Trương lại xếp hai người ở chung, cô sợ chị Diệp lúng túng.

"Không cần, vậy được rồi." Diệp Trăn cầm lấy vali của mình nói: "Em đi làm việc khác đi, chị tự mình mang là được."

"Vâng." Tiểu Thiên muốn nói lại thôi, nhìn thấy vẻ mặt chị Diệp, cuối cùng đem những lời còn lại nuốt vào, đàng hoàng đi ra.

Sau khi đóng lại cửa phòng, Tiểu Thiên liền nhìn thấy người không muốn nhìn thấy nhất- Đào Nhiên- đang xách vali từ cầu thang lên.

Đào Nhiên đặt vali xuống, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán. Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy trợ lý đen mặt lại, nàng cười tươi chào hỏi đối phương: "Chị Diệp đến rồi sao?"

"Đến hay không mắc mớ gì đến chị." Tiểu Thiên hừ một cái, nghênh ngang đi qua người nàng.

Đào Nhiên: ...

"Tính khí vẫn thất thường như vậy." Đào Nhiên phì mũi, lập tức kéo vali đi về phòng.

Mở cửa ra, nàng liếc mắt liền thấy Diệp Trăn ngồi trên giường.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của nữ thần hấp dẫn ánh mắt Đào Nhiên.

"Diệp tiền bối, chị đến thật sớm ha." Đào Nhiên cười hì hì đóng cửa kéo vali vào.

Diệp Trăn đang nhìn điện thoại ngẩng lên nhìn nàng một cái, thấy trán nàng đầy mồ hôi, bị nóng nên khuôn mặt hồng hồng, cô nhíu mày cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.

Đào Nhiên đang mong chờ đối phương nói chuyện với mình, không nghĩ đến nữ thần nhìn nàng một cái liền không để ý mình nữa, nhất thời oan ức phồng má lên.

Nhưng chỉ lát sau, nàng lại hài lòng xếp đồ.

Bởi vì phải ở đây một tháng cho nên nàng đem theo mỹ phẩm và đồ ăn vặt, đặc biệt mang nhiều đồ ăn vặt hơn cả. Xếp đồ xong trực tiếp ngã ra giường, bóc túi khoai tây chiên nói với Diệp Trăn: "Chị muốn ăn không?"

Diệp Trăn không thèm nhìn nàng, cũng không thèm nói chuyện.

Đào Nhiên cuộn chân lại ngồi trên giường ăn khoai chiên, nhìn chằm chằm Diệp Trăn.

Bên tai toàn bộ là thanh âm 'rột rột' như tiếng chuột gặm, Diệp Trăn buông điện thoại, đành  mở vali lấy quần áo đi tắm.

Mặc dù là nhà nghỉ nhưng mỗi phòng đều có phòng tắm riêng. Nhưng cửa phòng tắm là cửa kính, có thể nhìn thấy hình ảnh và âm thanh mơ hồ.

Đào Nhiên ban đầu có thể bình tĩnh ăn khoai chiên nhưng dần dần toàn bộ chú ý đều rơi vào hình ảnh mờ ảo qua lớp kính, bên tai còn có tiếng nước chảy rơi xuống, nàng không tự chủ nuốt nước bọt.

Chờ Diệp Trăn từ phòng tắm đi ra, khoai tây vẫn còn nguyên mà Đào Nhiên cũng không hề chú ý.

Nữ thần tắm xong càng thêm gợi cảm cùng quyến rũ, Đào Nhiên đều có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Đối phương còn mặc quần áo ngủ bằng lụa, như vậy càng khiến người ta không thể rời mắt.

Đặc biệt là mấy giọt nước từ sợi tóc rơi xuống cổ kia, càng làm cho Đào Nhiên thấy khô cổ, rất muốn hét lên: "Để cho tui tới uống, để tui."

Ánh mắt nóng rực như vậy, khiến Diệp Trăn không vui nhìn nàng một cái.

Đào Nhiên lập tức thu hồi lại, hung hăng cúi đầu ăn khoai, tấm tắc nói: "Ừm, khoai này ăn ngon ghê." Ăn hết thì khát, ngồi trên giường nhìn ngó chợt nhớ ra trong vali có nước, vội vã xuống giường đi dép lục vali, cuối cùng thấy một chai nước liền mở ra uống ừng ực.

Không biết rằng người ở phía sau khuôn mặt vốn khó chịu lúc này nhìn nàng lại vui vẻ cong cong khóe miệng.

Đào Nhiên uống được nửa chai nước mới cảm thấy mình được cứu sống. Nằm trên giường còn ợ một tiếng.

Lập tức nghĩ đến mình vừa lộ ra hành động thô tục như vậy, lúng túng khụ khụ hai tiếng tự nói với mình: "Mình cũng đi tắm." Nói xong đỏ mặt tía tai xông vào phòng tắm, bị hơi nước bên trong phả vào mặt.

Nghĩ đến nữ thần vừa rồi cũng tắm ở đây, mặt nàng càng thêm đỏ.

Sau đó phản ứng lại, nàng vỗ đầu mình ảo não nói: "Thật ngu ngốc mà, lại để chị ấy nhìn thấy dáng vẻ thô tục như vậy, có phải càng không có hi vọng kéo chị ấy trở về bên mình không?"

Nàng không biết rằng, nữ thần còn nhìn thấy dáng vẻ côn đồ cắc ké khi còn bé của nàng rồi, đến giờ còn chưa quên đây.

Đào Nhiên vừa nghĩ vừa tắm, đến lúc tắm xong mới phát hiện không mang quần áo, đột nhiên lúng túng.

Cuối cùng nàng chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra.

Đào Nhiên bình tĩnh nhìn Diệp Trăn đang ngồi trên giường đọc kịch bản, lập tức nhanh chóng ngồi xổm trước vali tìm quần áo.

Bởi vì phòng tắm đầy nước nàng cũng lười đi vào bèn kéo rèm cửa lại, trực tiếp thay đồ trong phòng.

Để quần áo lên giường, Đào Nhiên quay đầu liếc Diệp Trăn, thấy đối phương là thật sự đọc kịch bản mới nhanh chóng cởi khăn tắm, bắt đầu mặc đồ.

Diệp Trăn liếc nhìn nàng khỏa thân, con ngươi trở nên thâm thúy.

Đào Nhiên nhanh chóng mặc quần áo tử tế, quay lại liếc nữ thần, thấy cô không có gì khác lạ liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mới nghĩ lại, không đúng, đáng lẽ vừa rồi phải nhân cơ hội để nữ thần đưa quần áo vào phòng tắm cho nàng, Đào Nhiên nghĩ vậy liền chu mỏ tiếc nuối.

Đào Nhiên mặc pyjama, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi ngồi trên giường chơi game, vừa chơi vừa lặng lẽ ngắm nữ thần.

Bởi vì một ngày ngồi máy bay, Đào Nhiên đã sớm buồn ngủ muốn chết, cuối cùng tay vẫn ôm điện thoại lăn ra ngủ.

Nhìn thấy nàng cuộn mình nằm trên giường đã tiến vào mộng đẹp, Diệp Trăn buông kịch bản ra, đi tới, lấy chăn đắp kín cho nàng.

"Ừm." Đào Nhiên hơi nhíu mày, cảm giác như có người vừa quấy nhiễu mình, chu môi trở mình rồi ngủ tiếp.

"Không tim không phổi." Diệp Trăn nhẹ nhàng véo véo tai nàng nói một câu.

(Không tim không phổi: chỉ người vô tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là ngu đần)
——————————————
Diệp nữ thần ngắm vợ khoả thân có đã mắt không? :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play