Thứ hai là tiệc sát thanh của Khương lão, mọi người liền tổ chức ở một quán rượu gần nhà nghỉ.

Trong bữa tiệc, mọi người đều rất vui vẻ, Đào Nhiên cũng cao hứng uống rất nhiều rượu, khi nàng còn muốn nâng chén lên, Diệp Trăn trực tiếp đoạt chén từ tay nàng.

"Tôi muốn..." Đào Nhiên còn chưa nói hết câu đã gục xuống bàn. Mọi người liền nhìn sang phía này.

"Tiểu Đào uống say sao?" Trương đạo mặt cũng có chút hồng nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, vừa nhìn chính là tửu lượng tốt.

"Ừm." Diệp Trăn không chút biến sắc đặt chén rượu của Đào Nhiên lên bàn.

"Vậy làm phiền Diệp Trăn, cô đưa cô ấy về quán trọ đi." Trương đạo nói.

"Tìm cho con bé bát canh giải rượu, nếu không ngày mai nhất định sẽ bị đau đầu." Khương lão bên cạnh nói thêm một câu.

Diệp Trăn cõng Đào Nhiên chậm rãi hướng về nhà nghỉ.

Bởi vì chỉ đi có vài phút nên cũng không cần lái xe, trực tiếp đi bộ.

"Nữ thần..." Đào Nhiên say khướt hơi mở mắt, vô thức cọ mặt vào gáy Diệp Trăn.

"Đừng nghịch." Diệp Trăn vỗ chân nàng, trầm giọng nói.

Đào Nhiên oan ức mếu máo, lên án cô: "Chị đánh em."

"Ý kiến gì?" Diệp Trăn hơi nghiêng đầu.

Đào Nhiên hừ hừ một hồi, há mồm cắn xuống bả vai Diệp Trăn một cái.

Diệp Trăn nhất thời hít vào một hơi, hận không thể ném xuống con chó con trên lưng.

"Ai bảo bắt nạt em." Đào Nhiên cười hả hê.

Cũng là vì uống say nên mới lợi dụng làm xằng bậy, nếu là thanh tỉnh, dù bảo nàng cắn, nàng thà chết cũng không dám.

"Có tin tôi ném cô xuống không?" Diệp Trăn uy hiếp.

"Không muốn không muốn." Vừa nghe nói cô muốn ném nàng, Đào Nhiên vội lấy tay chân quặp chặt vào người cô, không cho cô có cơ hội ném nàng xuống.

Cổ Diệp Trăn bị nàng quặp chặt thở không nổi, thanh âm khàn khàn nói: "Buông lỏng chút, tôi bị cô kẹp chết mất."

"A nha." Đào Nhiên nghe giọng cô khó khăn, vội vã buông lỏng.

Sau đó trên đường đi cũng dễ dàng hơn.

Nhưng lúc đến nhà nghỉ, nàng lại bắt đầu nháo lên.

"Làm gì?" Diệp Trăn nhìn nàng ngọ nguậy trên lưng mình, khó chịu nhăn mày lại.

"Em, em tự đi." Đào Nhiên vỗ vai cô nói.

"Cô tự đi được à?" Diệp Trăn nghiêng đầu hỏi.

"Em cũng không bị què mà." Đào Nhiên hừ nói.

Diệp Trăn cũng chẳng thèm cãi nhau với nàng, nhẹ nhàng thả nàng xuống.

Chân Đào Nhiên mềm nhũn, suýt thì ngã xuống, may là Diệp Trăn nhanh tay ôm lấy nàng.

Đào Nhiên đứng trong lòng cô ngẩng đầu lên, ngây ngốc cười, say khướt nói: "Leo cầu thang rất mệt, em không thể để vợ yêu mệt mỏi." Nói xong giãy khỏi người cô, lảo đảo hướng về phía cầu thang.

Diệp Trăn nghe được lời này khẽ sửng sốt một chút, ánh mắt phức tạp đỡ nàng đi lên.

"Vợ ơi, em chuẩn bị nước tắm cho chị nhé." Đào Nhiên dựa vào cửa phòng người khác bấm mật mã, muốn mở cửa nhưng tìm một hồi không thấy chỗ bấm mật mã gấp muốn khóc: "Vợ ơi, chị đừng đổi mật khẩu, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chị cho em đi vào đi." Nói xong lại gõ cửa thùng thùng.

May mà cả tầng này đều là của đoàn phim thuê, lúc này mọi người lại đang ăn cơm ở quán rượu, hiện tại chỉ có hai người ở đây.

Diệp Trăn đứng nhìn nàng, bật cười đi đến, kéo tay nàng đi đến phòng của hai người, rút chìa khóa ra mở cửa.

"Vợ ơi, em đi chuẩn bị nước tắm cho chị đây." Đào Nhiên mơ mơ màng màng mò mẫm đi vào phòng tắm, không nhìn thấy bồn tắm nàng ồ một tiếng, đối mặt với Diệp Trăn nói: "Vợ ơi, mất bồn tắm rồi."

Diệp Trăn không muốn nói chuyện với người say, uống say còn không đi ngủ đi, còn làm ầm ĩ như vậy.

"Không có bồn tắm cũng không sao, vẫn tắm được." Đào Nhiên nói xong liền bắt đầu cởi đồ.

Diệp Trăn vừa định ngăn cản, người kia ngay lập tức cởi áo xong, cúi người cởi váy.

Diệp Trăn đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, cuối cùng chỉ có thể giúp nàng tắm rửa.

Để một kẻ say rượu tắm rửa, chỉ sợ lại ngủ luôn trong phòng tắm.

Trong lúc tắm rửa, nàng cứ dựa sát vào người cô cọ cọ, hoàn toàn là bộ dáng háo sắc.

"Dừng lại cho tôi." Khóe mắt Diệp Trăn giật giật, cắn răng cảnh cáo nàng.

Đào Nhiên vội vã ngoan ngoãn dừng lại, miệng mếu máo oan ức.

"Mếu cái gì? Không ngồi yên tôi liền vứt cô một mình trong này." Diệp Trăn liếc nhìn nàng nói.

"Ò." Đào Nhiên sau đó ngoan ngoãn hơn nhiều.

Diệp Trăn cảm thấy khó mà không nói lời hung ác với nàng.

Tắm xong, Diệp Trăn quấn khăn thật kĩ cho nàng, sau đó đưa nàng nằm xuống giường, còn cô mặc đồ tử tế xuống hỏi phục vụ xem có canh giải rượu không.

Đến lúc cô bưng canh giải rượu lên, nàng đã ngủ rồi.

Cô vốn không muốn đánh thức đối phương nhưng nghĩ đến ngày mai dậy nàng sẽ bị đau đầu, đành phải gọi nàng dậy.

Đào Nhiên rầm rì uống hết canh giải rượu sau đó lại quay đầu ngủ.

Hôm sau lúc tỉnh lại, đầu có chút đau, Đào Nhiên mơ mơ màng màng ngồi dậy, trong đầu nhớ ra hình như hôm qua nàng uống say, sau đó ra sao nhỉ?

Nhưng mà nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể buồn bực vò đầu.

Lúc này Diệp Trăn bưng đồ ăn sáng vào, ánh mắt vừa vặn va vào ánh mắt của người đang ảo não ngồi trên giường Đào Nhiên.

Cô lãnh đạm dời tầm mắt, nàng lắp bắp xuống giường đánh răng rửa mặt.

Đào Nhiên không hiểu vì sao mơ hồ cảm giác tối qua thật sự đã có chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến nữ thần.

Nghĩ tới đây, nàng e hèm một cái, giả vờ bình tĩnh đi ra phòng tắm, ngồi xuống đối diện nữ thần.

Vừa ăn bánh bao vừa cẩn thận chăm chú nhìn trộm đối phương, trên mặt cô cũng không có biểu tình gì là không vui, nàng lén thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô không tức giận, như vậy chuyện đã xảy ra cũng không lớn lắm.

Sau khi nghĩ thông suốt, Đào Nhiên cũng ngon miệng ăn sáng.

Diệp Trăn nhìn nàng một cái, Đào Nhiên còn híp mắt cười với cô.

Đúng là dáng vẻ vô tâm vô phế.

...

Bộ phim 'Dung hợp' phần lớn đã quay xong, chỉ còn cảnh nóng của Diệp Nhiễm và Bạch Sanh.

Cảnh nóng đương nhiên phải quay riêng.

Sau khi bố trí vật dụng xong xuôi, Trương đạo để mọi người đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn ba người Đào Nhiên, Diệp Trăn và Trương đạo.

"Trải qua hai tháng ở chung, hai người lúc này sẽ không thấy lúng túng chứ?" Trương đạo cười nói.

"Thật ra quen rồi mới càng lúng túng, nhưng vì bộ phim, tôi sẽ không biểu hiện lúng túng đâu." Đào Nhiên trịnh trọng nói.

Trương đạo nở nụ cười: "Cô nói đấy nhé."

Diệp Trăn cũng cười.

"Được rồi, bắt đầu đi." Trương đạo ngồi sau máy quay nói.

Cảnh này chính là cảnh nóng đầu tiên giữa hai người.

Tuy rằng trước đây Diệp Nhiễm tỏ tình với Bạch lão sư bị từ chối, nàng vẫn kiên trì không ngừng tới gần đối phương, khắp nơi đối tốt.

Bạch Sanh ban đầu chống cự cũng dần dần thuận theo đáp ứng.

Mà lúc này, chính là lần thứ hai Diệp Nhiễm chặn Bạch lão sư lại trong phòng làm việc, thâm tình bày tỏ lần nữa với cô.

Mà Bạch lão sư cũng đồng ý. Thế là cảm xúc dâng trào liền bùng nổ!

Đào Nhiên cùng Diệp Trăn đứng trong căn phòng làm việc đơn sơ.

Tay nàng chống tường, vây Diệp Trăn vào giữa, tạo cái tư thế bích đông, nàng hơi vênh mặt nhìn đối phương, quật cường lại thâm tình nói: "Bạch lão sư, em thích cô."

(*) bích đông: tư thế ép đối phương vào tường

So với lần đầu tỏ tình, lần này, Diệp Nhiễm có thêm một phần kiên quyết cùng tình cảm thâm tình chưa hề vơi bớt.

"Tại sao thích tôi?" Bạch Sanh cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng vung lên nụ cười, khiến cô gái nhìn có chút ngây người.

"Thì..thì cứ thích vậy thôi." Mặt Diệp Nhiễm đỏ bừng, ánh mắt si ngốc nhìn cô.

"Ừm thích tôi a." Bạch Sanh cúi đầu hôn lên môi nàng.

Diệp Nhiễm có chút ngây ngốc mở to mắt nhìn đối phương.

Đây là nụ hôn đầu của tiểu cô nương vì vậy không biết làm gì, chỉ có thể sững sờ đứng đờ ra đó.

Điều này Đào Nhiên xử lý rất tốt, nhưng ai biết rằng, giờ phút này nàng hận không thể ôm đối phương mãnh liệt hôn.

Nữ thần chủ động hôn nàng, có thể không kích động sao.

Bạch Sanh hơi rời môi nàng nói: "Nhắm mắt lại đi."

Nàng nhất thời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Bạch Sanh tiếp tục hôn nàng, lúc này mang theo chút cường thế.

Sau đó đặt nàng lên bàn, kịch liệt hôn đối phương.

Trương đạo thông qua máy quay nhìn động tác của hai người, coi như hài lòng, để cho bọn họ tiếp tục.

Tuy nói cảnh nóng nhưng Trương đạo cũng không thật sự quay chi tiết, chỉ quay mấy đoạn ngắn ngắn mà thôi, đương nhiên sẽ quay màn dạo đầu cùng vài chỗ quan trọng, như vậy sẽ không để những hình ảnh này chiếm chú ý người xem quá.

Đào Nhiên lúc này đều muốn lạc lối, nhưng nàng vẫn nhớ đây là đang đóng phim, Trương đạo vẫn ngồi bên kia, nàng không thể thất thố, chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nhịn.

Mà như vậy nàng đương nhiên không thể nhìn thấy nữ thần đang ở trên người nàng, ánh mắt cô như muốn ăn sạch nàng vậy.

Trương đạo cảm thấy Diệp Trăn xử lý chi tiết đó rất tốt, dù sao Bạch Sanh là người trưởng thành, ở vùng núi hoang vắng này, có cô gái đáng yêu như Diệp Nhiễm, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Cảnh này, quay mất hơn ba tiếng, đối với Đào Nhiên mà nói quả thực còn mệt hơn ngày thường.

"Mặc vào đi." Diệp Trăn đưa quần áo cho Đào Nhiên.

"Ừm." Đào Nhiên thẹn thùng nhận lấy quần áo, lặng lẽ liếc trộm đối phương.

Đặc biệt là hai bàn tay của cô, làm cho nàng nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, lòng càng xao động.

Bởi vì có hai cảnh nóng, vì thế ngày thứ hai tiếp tục.

Những ngày tiếp theo chính là cảnh riêng của Diệp Trăn và Đào Nhiên.

Sau đó Trương đạo cùng hậu kỳ biên tập sẽ ghép vào.

Hai người Đào Nhiên và Diệp Trăn có thể tạm thời về thành phố.

Đương nhiên, tiệc đóng máy mọi người tiếp tục mở bữa tiệc, lần này Đào Nhiên uống ít hơn vì hôm sau còn có chuyến bay sớm, nàng tự mình biết không được uống nhiều.

Tối hôm đó, Đào Nhiên tiếc nuối nhìn bóng lưng nữ thần.

Ngày mai các nàng trở về xong, tạm thời sẽ không có cơ hội gặp lại.

Đối phương đều đem số điện thoại cùng wechat của nàng chặn rồi, nàng muốn tìm cũng cô cũng không tìm được.

Chỉ có thể về thành phố rồi nghĩ tiếp.

Lam Quỳnh với Đồng Hòa nhận được tin nàng trở về, trực tiếp đến sân bay đón.

"Mình đi ra rồi nè, hai người ở đâu vậy?" Đào Nhiên kéo vali đi ra.

Bởi vì không có trợ lý nàng chỉ có thể một mình xoay sở, mệt gần chết đi.

Coi như là vì nữ thần liều mạng vậy.

Lam Quỳnh nhìn thấy Đào Nhiên, vừa muốn vẫy tay, phía sau đột nhiên đi tới một người, sau đó bốn phía có rất nhiều phóng viên hướng về phía Đào Nhiên.

Lam Quỳnh với Đồng Hòa bối rối, Đào Nhiên cũng bối rối, tháo kính râm nhìn phóng viên kéo đến, có chút không biết làm sao.

"Đào tỷ, chị rốt cuộc trở về rồi." Nữ nhân đi tới trước mặt Đào Nhiên, trên mặt nhớ nhung khiến người ta nhìn cũng động lòng. Nhưng Đào Nhiên vừa nhìn, cả người đều nổi da gà.

"Đào tiểu thư, nghe nói cô cùng Lý Tuệ tiểu thư cùng một chỗ, tin này có đúng không?" Một phóng viên giơ microphone ra hỏi.

"Lý Tuệ tiểu thư nói cùng một chỗ với cô đã mấy tháng, có thật không vậy?" Một phóng viên khác hỏi tiếp.

Diệp Trăn cùng Tiểu Thiên đi ra, liếc mắt nhìn thấy rất đông phóng viên, vội vàng xoay người hướng phía khác đi.

Đi vào lối khác, Diệp Trăn quay đầu liếc nhìn ở trung tâm đám người, Đào Nhiên vẻ mặt mờ mịt cùng Lý Tuệ khuôn mặt tươi cười dịu dàng, mắt cô híp lại, sau đó đẩy vali đi.

"Diệp tỷ, chúng ta sau này cách xa Đào tiểu thư một chút đi." Tiểu Thiên còn nhớ Diệp tỷ với Đào tiểu thư mấy tháng trước kết hôn, nhưng Đào tiểu thư này cũng quá cặn bã đi, không biết quý trọng Diệp tỷ nhà bọn họ, còn ra ngoài tìm nữ nhân.

Nàng thật muốn đem cái tin tức Đào Nhiên chân đạp mấy thuyền truyền ra ngoài cho hả giận.

"Ừm." Diệp Trăn cùng nàng lên xe quản lý, nhân lúc những phóng viên kia không phát hiện thì rời đi.

Nhưng bên này Đào Nhiên buồn bực đây.

Nhìn người bên cạnh vẻ mặt ái mộ nhớ nhung, khóe miệng nàng không khỏi giật giật.

"Đào tiểu thư, cô cùng Lý tiểu thư quen biết ra sao? Lẽ nào giống mọi người đồn đại, Lý tiểu thư là tình nhân cô yêu nhất?"

"Cái gì là tình nhân yêu nhất?" Đào Nhiên nhìn chằm chằm phóng viên kia: "Cô nói một chút, tôi có mấy cái tình nhân vậy?"

Phóng viên bị hỏi có chút lúng túng.

"Ba ngày nữa, tôi sẽ mở họp báo, lúc đó mọi người có vấn đề gì thì hỏi, hôm nay tôi quá mệt, xin phép về trước." Đào Nhiên nói xong cũng đẩy vali đi.

"Đào tỷ, em lái xe đến rồi, em đưa chị về." Lý Tuệ vội vã đuổi theo.

"Cô là ai vậy?" Đào Nhiên không chút lưu tình nói, sau đó quay người rời đi.

Lý Tuệ nhất thời lúng túng đứng tại chỗ.

Những phóng viên nhìn thấy thái độ Đào Nhiên như vậy liền nghi hoặc nhìn về Lý Tuệ.

Có người hỏi: "Cô không phải nói cô là người Đào Nhiên yêu nhất sao? Sao cô ấy cũng không nhận ra cô vậy?"

Lý Tuệ mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn bóng dáng Đào Nhiên đi mất, chỉ đành cắn răng nuốt nhục nhã vào trong.

Đồng Hòa nhận vali từ tay Đào Nhiên, liếc nhìn những người phía sau, khẽ hỏi: "Lý Tuệ là nữ nhân lần trước?"

"Nữ nhân này ai tìm vậy? Sao phiền thế chứ?" Lần trước đã nói rõ với cô ta rồi, nàng cũng không có bạc đãi cô ta, cho đối phương tài nguyên tốt không nói, còn giúp đối phương giới thiệu qua một số người.

Nhưng giờ nhìn lại, nữ nhân này sao còn chưa biết đủ, vẫn muốn lấy được càng nhiều từ chỗ nàng.

Sao đời trước nàng cũng không phát hiện ra chứ.

-----------------------------

Nữ thần chiếm tiện nghi tiểu Đào sướng muốn chết còn mặt lạnh :)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play