Đào Nhiên theo Diệp Trăn đi vào thang máy, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ. Nhìn Diệp Trăn trước mặt luôn vẫn trầm mặc từ lúc đi đường, Đào Nhiên cũng tự nhiên ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người đối phương, sao mà nàng cứ có cảm giác không ổn.
"Vào đi." Diệp Trăn bấm mật mã nhà ở trước mặt Đào Nhiên, sau đó mở cửa đi vào.
Vào trong nhà, Đào Nhiên mới phát hiện, cách bài trí của nhà này giống hệt cách bài trí nhà của nàng, không chỉ vậy, ngay cả vật trang trí, cùng với hai bồn cây tiên nhân cầu ở bệ cửa cũng chẳng khác mấy.
Nàng kinh ngạc liếc nhìn học tỷ, cảm giác có phải đi nhầm nhà rồi.
Nhưng Diệp Trăn cũng không nhiều lời, cô đi vào phòng bếp đun nước.
Đào Nhiên nhìn quanh biệt thự một chút, cuối cùng ngồi xuống sofa mở TV lên xem.
Trên TV đang chiếu quảng cáo, là quảng cáo mà nàng và Dương Ưu cùng quay, Diệp Trăn đi ra đúng lúc đến đoạn Đào Nhiên và Dương Ưu 'thâm tình chân thành' nhìn nhau.
Đào Nhiên vốn chẳng hề cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cau có của Diệp Trăn, nàng tằng hắng một cái, đổi kênh khác, cười cười: "Dương tỷ vẫn luôn xinh đẹp như vậy ha."
Nói xong Đào Nhiên lại thấy sai sai, ảo não ngậm miệng lại, tự nhiên thấy không biết có cái nồi nào để che mặt lại không.
"Uống trà đi." Diệp Trăn đặt cốc trà màu trắng sữa trước mặt nàng, trong chén có nổi vân hoa hồng, Đào Nhiên biết đây là trà nhài, hơn nữa còn là loại mà nàng thích nhất, nàng cầm cốc trà nâng niu trong tay, chăm chú nhìn Diệp Trăn ở đối diện.
Một lát sau, Diệp Trăn vào thư phòng lấy một quyển album ảnh ra đưa cho nàng.
Đào Nhiên khó hiểu nhận lấy, mở ra, không ngờ bên trong là ảnh của học tỷ hồi còn đi học, nhìn thấy thế, nàng bắt đầu hứng khởi lật tiếp.
Sau đó còn có vài bức lúc học tỷ tốt nghiệp, nàng hung hăng kéo cô đi chụp ảnh cùng, ngày đó nàng còn nói rằng vì lưu luyến khoảnh khắc này nên phải chụp lại.
Đào Nhiên không ngờ rằng học tỷ vẫn còn giữ lại những thứ n ày.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng tràn ngập ý cười, liền nhìn sang Diệp Trăn đang ngồi bên cạnh cùng xem ảnh với nàng.
Nhưng vẻ mặt của đối phương khiến nụ cười của nàng cứng lại, hơi nhíu mày, Đào Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Học tỷ, chị sao vậy?"
Vẻ mặt đối phương quá nặng nề, khiến Đào Nhiên không khỏi sốt sắng, ánh mắt lại trở về nhìn album ảnh, muốn xem xem ảnh có vấn đề gì không.
Ánh mắt Diệp Trăn vẫn nhìn vào album, sau đó cô trầm mặc lật thêm vài trang. Đào Nhiên nhìn theo động tác của cô, lập tức nhìn thấy một bức ảnh có bốn người.
Diệp Trăn hơi khàn giọng nói: "Đây là mẹ chị, ba chị, còn có em gái, Diệp Tích Uyển."
Đào Nhiên sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra nàng quên đi một chuyện.
Chính là, nàng chưa từng được gặp ba mẹ của Diệp Trăn, càng không hề biết Diệp Trăn có em gái.
Đời trước chưa từng gặp, đời này cũng như thế.
Ngày trước nàng và Diệp Trăn kết hôn cũng là bí mật kết hôn, lúc đó quá hạnh phúc khi được kết hôn với Diệp Trăn nên Đào Nhiên cũng không nghĩ nhiều, còn chuyện ba mẹ Diệp Trăn không đến gặp nàng, nàng tưởng rằng bọn họ không hài lòng với mình.
Nhưng bây giờ, nàng mơ hồ có cảm giác, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
"Vào sinh nhật mười tám tuổi của chị, chị và mấy người Đồng Lâm đi hát, bọn chị đang cùng nhau chúc mừng thì sau đó, chị nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói nhà chị bị cháy, mà ba mẹ thì..." Đến đây, Diệp Trăn không nói được nữa, trên mặt đã rơi đầy nước mắt.
Đào Nhiên chưa bao giờ thấy học tỷ như vậy, trái tim thắt lại, không kìm lòng được ôm lấy đối phương.
Diệp Trăn cũng ôm nàng, mặt chôn trong hõm cổ, vai run rẩy.
Đào Nhiên nhớ lại trong ký ức nàng cũng đã quên đi tin tức này.
Lúc đó tin tức nói nhà họ Diệp bị cháy, hai người tử vong. Lúc đó nàng cũng không để ý, còn tưởng là một nhà nào đó cùng họ với học tỷ mà thôi.
Nhưng hôm nay xem ra, là gia đình của học tỷ. Nghĩ thế, ngón tay nàng bắt đầu run rẩy, hạ mi mắt, nhìn học tỷ yếu đuối trong lòng mình, Đào Nhiên đau lòng không thôi.
"Vụ cháy là do người làm." Diệp Trăn buồn buồn nói ra.
Cơ thể Đào Nhiên cứng lại một lúc lâu. Do người làm???
"Nhiều năm qua, chị vẫn luôn điều tra chứng cứ mà người kia sót lại." Diệp Trăn kéo tay Đào Nhiên, để nàng ngồi lên đùi cô, còn cô vẫn ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai nàng.
"Người kia là ai thế?" trong lòng Đào Nhiên đột nhiên hiện lên một cái tên.
"Phạm Giai."
"Sao có thể!?!" Đào Nhiên chấn kinh, sao có thể là Phạm Giai chứ? Lúc đó Phạm Giai mới có bao nhiêu tuổi nhỉ?
15 tuổi, bằng tuổi của nàng!
Giờ phút này nội tâm Đào Nhiên đã khiếp sợ đến không biết tả sao.
"Chị cũng luôn cảm thấy không thể, nên luôn điều tra xem liệu phía sau có ai sai khiến không." Diệp Trăn nhợt nhạt cười: "Lại không ngờ, trước đây không lâu, đã tìm ra, vẫn chỉ có mình cô ta."
"Mà chị không nói cho em, là hi vọng em sẽ không bị liên lụy." Diệp Trăn hơi buông lỏng tay, mắt đối mắt với Đào Nhiên.
Đào Nhiên bị câu nói này làm ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm: "Liên lụy em ư?"
Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến những điều bất thường đời trước.
Hai tay Diệp Trăn nâng mặt nàng, nói: "Phải. Chị nghĩ là em đã biết rồi. Chúng ta ly hôn là do ai giở trò, nên chị mới đề nghị ly hôn trước, cũng là hi vọng, em sẽ không gặp phải tình huống như ba mẹ chị nữa."
"Vậy giờ chị không sợ em sẽ bỏ đi sao?" Hết thảy oan ức đời trước lúc này đều trào lên, nước mắt Đào Nhiên thi nhau rơi xuống.
Trong đầu Diệp Trăn liền hiện ra giấc mơ đáng sợ hôm trước, vòng tay ôm eo nàng không khỏi siết chặt thêm
"Chị sẽ không cho em cơ hội rời đi." Diệp Trăn đặt nàng nằm xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nhiên Nhiên, mặc kệ Phạm Giai dùng thủ đoạn gì, chị cũng sẽ bảo vệ em."
"Vâng." Đào Nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ Diệp Trăn, nhướn người ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Bao nhiêu oan ức đời trước, bao nhiêu không cam lòng cùng với uất ức trước lúc chết, đêm nay đều bạo phát rồi.
Hai người mồ hôi đầm đìa, cùng ngã xuống giường.
Cả hai nghiêng đầu nhìn nhau, khóe miệng cũng cong lên.
Đào Nhiên không nhịn được rúc vào trong lòng Diệp Trăn, ôm chặt cô, mặt đầy thỏa mãn.
"Học tỷ, sau này chị không được rời bỏ em nữa." Đào Nhiên vùi mặt vào lồng ngực Diệp Trăn, vô thức dụi dụi, mà không hay biết bản thân đang châm ngòi lửa, Diệp Trăn vừa mới bình tĩnh lại chưa bao lâu, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, lần thứ hai trở mình đặt Đào Nhiên nằm dưới.
"Lửa này em dập giúp chị đi." Sau đó, khi Đào Nhiên vẫn chưa hiểu được câu nói này, Diệp Trăn đã bắt đầu đòi hỏi không ngừng.
----------