Hôm sau, Đào Nhiên mặc kín mít từ đầu đến chân đi ra ngoài, lái xe đến nơi mà Diệp Trăn hẹn trước chờ cô.
Đây là một dinh thự nhỏ với nét cổ kính duyên dáng ý nhị.
Chủ nhân là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, mặc sườn xám tôn lên dáng người xinh đẹp, đặc biệt là nụ cười duyên dáng, như một mỹ nhân từ thời xưa xuyên đến.
Người đó nghe nàng nói là có hẹn với Diệp Trăn, ánh mắt khá thâm ý đánh giá nàng một lượt, ngay lúc Đào Nhiên bắt đầu thấy khó chịu thì cô lại quyến rũ mỉm cười, dẫn nàng đến phòng khách trên tầng hai.
"Em ở đây đợi một lúc, Tiểu Trăn sẽ đến ngay." Người phụ nữ nói xong thì đi ra ngoài.
"Tiểu Trăn?" Đào Nhiên nhìn người nọ rời đi đầy suy nghĩ, nghi hoặc nhìn phòng khách được trang trí thanh nhã, sao trước đây nàng không biết đến nơi này nhỉ. Hơn nữa, nhìn thái độ của người phụ nữ kia với mình, dường như cô ấy rất thân thiết với Diệp Trăn.
Đào Nhiên cũng không phải chờ lâu, cửa phòng khách bị đẩy ra, nàng ngước mắt nhìn liền thấy Diệp Trăn đi vào.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần âu, khoác áo khoác màu đen dài và đeo khăn quàng cổ.
Dù đã nhìn rất nhiều lần, nhưng lần nào nhìn thấy cô, Đào Nhiên vẫn bị choáng váng, nhìn đến si mê.
"Em đến lâu chưa?" Diệp Trăn kéo ghế, ngồi xuống cạnh nàng.
"Mới...mới thôi ạ." Đào Nhiên như tiểu nương tử đi hẹn hò với tình lang, e thẹn không thôi, mãi đến khi Diệp Trăn nhìn nàng mới khiến nàng tỉnh táo lại.
"Học tỷ, chị gọi em ra đây có việc gì sao?" Đào Nhiên ngồi nghiêm chỉnh nhìn đối phương.
Ánh mắt Diệp Trăn trong nháy mắt lóe lên vẻ né tránh, rõ ràng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc này thì đồ ăn được mang lên, cô liền nói: "Ăn cơm trước đi."
"Ồ" Đào Nhiên đương nhiên không bỏ qua do dự vừa lóe lên trong mắt Diệp Trăn.
Hôm nay hẹn hò, đời trước chưa từng có, Đào Nhiên biết là vì chính mình thay đổi nên nàng cũng có chút mong chờ, không biết học tỷ tìm nàng vì chuyện gì đây.
Đồ ăn ở đây tuy ít, nhưng chế biến rất tinh tế, ăn vừa miệng, còn không bị lãng phí. Đào Nhiên ăn xong thỏa mãn sờ sờ cái bụng căng tròn, ánh mắt va vào ánh mắt Diệp Trăn nhìn sang, bàn tay nàng đang đặt trên bụng ngượng ngùng thả xuống.
Ánh mắt Diệp Trăn đầy ý cười xoa xoa đầu nàng, cô đứng dậy vươn tay ra nói: "Đi thôi nào."
Nhìn bàn tay trước mặt, Đào Nhiên có chút đơ, nàng trừng mắt nhìn, ngẩng đầu đối diện Diệp Trăn, không hiểu cô có ý gì.
Diệp Trăn cũng không nói nhiều, cúi xuống cầm lấy tay nàng, không để ý ánh mắt kinh ngạc của nàng, dắt tay nàng ra khỏi phòng khách.
Cả đoạn đường đi Đào Nhiên đều ngơ ngác bị Diệp Trăn cầm tay dẫn đi, mãi đến khi đến lễ tân, Diệp Trăn bỏ túi ra thanh toán hơn hai vạn tệ tiền ăn thì nàng mới lấy lại tinh thần.
"Đắt như vậy?" Hơn hai vạn, nàng vừa ăn vàng đấy à?
Người phụ nữ mặc sườn xám ngồi ở bên trong, chống cằm nhu mị cười cười, nói với Đào Nhiên: "Rất đắt hử?"
Nụ cười của người phụ nữ khiến Đào Nhiên không hiểu rùng mình, nép người sau Diệp Trăn trốn tránh, thầm nghĩ bạn bè của Diệp Trăn kiểu gì không biết.
Động tác tự nhiên này của nàng khiến cho Diệp Trăn cong cong khóe miệng, chào hỏi với người phụ nữ kia xong liền cầm tay Đào Nhiên rời đi.
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Trăn, đáy mắt người phụ nữ lóe lên tia kinh ngạc, sau đó chậc chậc hai từ: "Thú vị!"
Đi ra khỏi dinh thự kia thật xa, Đào Nhiên vẫn đang suy nghĩ vừa nãy đã ăn cái gì, sao có thể đắt như vậy.
"Không cần nghĩ, lần sau đi em có thể nghiên cứu kĩ càng." Diệp Trăn vừa nói vừa vuốt tóc ra sau
"Vâng." Đào Nhiên không phát hiện ra ẩn ý trong câu nói này của Diệp Trăn, gật gù đáp lại.
Mãi đến khi đối phương đưa nàng đến cửa rạp chiếu phim, nàng mới phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Trăn: "Học tỷ, chúng ta đi xem phim ư?"
"Ừm, đi thôi." Diệp Trăn lại cầm tay nàng đi vào.
Bởi vì hai người đều bịt kín từ đầu đến chân, nên cũng không sợ người khác nhận ra.
Hai người chọn phim lại đúng là 'Dung hợp'- bộ phim cả hai cùng đóng, poster quảng cáo lại là hình cả hai đang hôn nhau.
Nhìn thấy poster, Đào Nhiên không biết làm sao, tự nhiên thấy thẹn thùng, thậm chí không dám nhìn Diệp Trăn. Mãi đến khi đi vào trong phòng chiếu phim tối đen, nàng mới si ngốc nhìn bóng lưng của cô.
Diệp Trăn người cao, so với con gái thì được tính là rất cao, nên việc cô nắm tay Đào Nhiên đi đường sẽ dễ dàng trở thành đối tượng được chú ý. Nhưng vì hai người mặc đồ kín đến độ gió không lọt qua được, người ngoài muốn nhìn thấy mặt cũng không có khả năng.
Khi bộ phim bắt đầu chiếu, mọi người cũng không quan tâm hai người nữa, tất cả đều tập trung về màn hình chiếu phim.
Sự căng thẳng trong lòng Diệp Trăn giờ mới hạ xuống, cô nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên, lại không ngờ nàng chẳng thấy lo sợ gì, đang ôm bỏng ngô vừa ăn vừa xem, rất dễ chịu, như thể ánh mắt tò mò của mọi người nãy giờ không hề tồn tại.
Diệp Trăn lắc đầu cười cười, ánh mắt cũng hướng về màn hình, bắt đầu xem phim.
Khi trên màn hình xuất hiện cảnh thân mật của hai diễn viên chính, trong phòng chiếu bắt đầu xuất hiện tiếng hô nho nhỏ, không phải là vì bị kinh sợ mà là vì phấn khích.
Dù sao Diệp Trăn và Đào Nhiên đều rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.
Đào Nhiên thấy hàng ghế phía trước có một đôi tình nhân đang hôn nhau, thế là ánh mắt không tự chủ được chuyển sang nhìn người bên cạnh. Diệp Trăn ngồi trên ghế, chân này vắt lên chân kia, hai chân thon dài để gọn như thể vì đang chen trong không gian nhỏ hẹp.
Hướng lên trên, mái tóc dài mềm mại hạ ở đầu vai, tôn lên nét mặt nghiêm túc mà cũng dịu dàng xinh đẹp.
Đào Nhiên đặt bỏng sang một bên, không chút suy nghĩ nhướn người về phía trước, ôm lấy cổ Diệp Trăn, hôn lên môi cô, không hề còn một chút thẹn thùng nào lúc trước khi đến đây, to gan đột ngột khiến Diệp Trăn ngây người. Sau đó, lúc Đào Nhiên muốn lui ra, Diệp Trăn đã giữ eo nàng lại, biến nụ hôn trở nên sâu hơn. Mãi đến khi Đào Nhiên sắp thở không nổi, Diệp Trăn mới luyến tác thả đôi môi nàng ra, thậm chí vẫn chưa đủ phải hôn nhẹ thêm mấy cái nữa mới được.
Đào Nhiên bị nụ hôn này làm cho trái tim đập kịch liệt, dẫn đến phim chiếu như nào cũng không biết nữa, đầy đầu đều là nụ hôn của học tỷ khiến người ta mê mệt.
Diệp Trăn cũng rất hài lòng với nụ hôn vừa rồi, cầm tay nàng, ngón tay cứ chậm rãi vuốt tay ngón tay nàng, khóe miệng vung lên nụ cười, mãi không dừng lại.
Đào Nhiên quái lạ liếc nhìn Diệp Trăn, phát hiện từ buổi tối lần đó, học tỷ càng ngày hành động càng lạ lùng, như một người khác vậy. Nhưng ngoại trừ đối xử với nàng khác đi thì đối với người khác vẫn bình thường như trước, càng khiến nàng nghĩ mãi không ra.
Bộ phim còn mấy phút nữa là kết thúc, Diệp Trăn liền kéo Đào Nhiên rời đi trước, nhân lúc ít người thì rời đi càng an toàn. Đào Nhiên cũng biết ý của cô, lặng lẽ đi theo sau.
Lúc đi ra, trời đã tối đen, Diệp Trăn vẫn dắt tay Đào Nhiên, cùng nàng ngồi vào xe, giúp nàng thắt dây an toàn, xoa đầu nàng, rồi lái xe đi thẳng.
"Chúng mình đi đâu nữa thế?" Đào Nhiên nhìn cảnh vật hai bên đường, cứ thấy quen quen.
"Nhà chị." Diệp Trăn nói.
"Hả?" Đào Nhiên kinh ngạc nhìn cô, sau đó thấy cô vừa nghiêm túc vừa lo lắng, Đào Nhiên cũng bắt đầu sốt sắng theo.
Dọc theo đường đi, trong đầu Đào Nhiên loạn như vũ bão, suy đoán các thứ xem đối phương sẽ nói gì với nàng. Nhưng nghĩ mãi nàng cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ là trong lòng vô thức cảm thấy, chuyện Diệp Trăn muốn nói, nhất định có liên quan đến Phạm Giai.
Trong đầu vụt lên hai chữ Phạm Giai thì Đào Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cau mày đăm chiêu, sao nàng lại nghĩ đến Phạm Giai chứ?
Sau đó nàng nghĩ đến các nghi ngờ từ đời trước, cùng với trước khi chết đi, nàng nghe được hai cô gái kia nói chuyện, các đầu mối tập hợp, quả thật có chút liên quan đến Phạm Giai. Nhưng sự liên quan này lớn đến đâu, chỉ có thể chờ học tỷ nói cho nàng biết.
Đồng thời ở bên này, Đồng Hòa cũng điều tra được nguyên nhân Lam Quỳnh và An Nhiên chia tay nhau.
Đồng Lâm gõ cửa, mở cửa phòng Đồng Hòa, thấy trên bàn là một đống tin tức về Lam Quỳnh và An Nhiên, anh đẩy kính mắt lên hỏi: "Em điều tra chuyện này làm gì?"
"Có việc nha." Đồng Hòa cũng không kiêng dè gì anh trai: "Chuyện của bạn tốt mà."
Đồng Lâm cầm hai bức ảnh lên xem, sau đó ánh mắt rơi vào người em trai, nhẹ vỗ vỗ đầu Đồng Hòa: "Lần sau cần tra gì thì nói cho anh."
"Em cũng có thể tra mà." Đồng Hòa nghênh đầu phản bác.
"Điều cả đội tinh anh để tra cái này hử?" Đồng Lâm nhíu mày.
Đồng Hòa lập tức ôm lấy anh trai, làm nũng: "Anh hai tốt của em, em sai rồi, em chỉ là không muốn Tiểu Đào Tử coi thường mình thôi."
Đồng Lâm cúi đầu nhìn người em trai rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn như một đứa trẻ con, bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cậu: "Lần sau không được viện cớ như vậy nữa."
"Vâng, anh." Đồng Hòa lập tức đứng thẳng lưng, vui vẻ nói.
"Được rồi, đi ngủ sớm đi." Đồng Lâm đưa tờ giấy trong tay cho cậu.
"Vâng." Đồng Hòa nhận lấy tờ giấy đó.
Mãi đến khi anh trai đi khỏi, Đồng Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn tờ giấy điều động đội tinh anh đi điều tra, lén lút lè lưỡi.
Đội tinh anh chỉ nghe lệnh của Đồng Lâm, bình thường muốn điều tra cái gì, đương nhiên phải thông qua phê chuẩn của anh, cần có văn bản phê duyệt mới có thể điều người.
Mà Đồng Hòa nhân lúc anh trai không chú ý, lén lút cầm dấu của anh đóng một lệnh điều người, nếu không thì làm sao có thể ra kết quả nhanh như vậy được.
Nhưng mà Đồng Hòa không hề biết, ngày hôm ấy Đồng Lâm đứng một bên nhìn rõ rành rành, nhưng cũng không ngăn cản cậu, thậm chí còn lén lút phê duyệt để đội tinh anh đi điều tra chuyện mà Đồng Hòa muốn biết.
Bình thường đội tinh anh làm việc không chỉ cần văn bản có dấu của Đồng Lâm, còn cần Đồng Lâm gọi điện thông báo trực tiếp, phải đủ hai điều này thì bọn họ mới bắt đầu nhiệm vụ.
Vì thế ngay cả khi Đồng Hòa có văn bản đi nữa thì cũng vô dụng.
Đồng Lâm này, bị bệnh cuồng em trai, mức độ rất nghiêm trọng rồi.
Còn Đồng Hòa được anh trai bảo vệ, che chở tận nơi thì không hề hay biết gì, sống rất tự do tự tại!
---------------