Bởi vì đã biết hết nguyên nhân, tảng đá trong lòng Đào Nhiên đã được buông xuống hoàn toàn, nụ cười càng thêm thoải mái hài lòng.

Nàng và Diệp Trăn ôn tồn hai ngày, sau đó cả hai về thăm ba mẹ Đào Nhiên.

Trước khi đi, Đào Nhiên vẫn cùng Diệp Trăn đến nghĩa trang thăm mộ ba mẹ cô một lần.

Ngồi trên máy bay, Đào Nhiên dựa vào Diệp Trăn, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "A Trăn, thế em gái chị thì sao? Em ấy đang ở đâu?"

"Sau chuyện kia, chị đưa em ấy ra nước ngoài rồi." Dù sao cô cũng không biết Phạm Giai muốn làm gì.

Nếu cứ để Diệp Tích Uyển ở lại, nhất định cô sẽ bị phân tâm, không thể bảo vệ được em gái, vậy thì đưa nó ra nước ngoài càng an toàn.

"Vậy em ấy...có biết chuyện ba mẹ..." Đào Nhiên nghĩ đến ba mẹ Diệp, liền đau lòng cho Diệp Trăn. 

Sao một mình cô có thể sống tiếp sau chuyện đó.

Năm đó cũng vì em họ của Diệp Trăn dở trò quỷ, mới khiến hai người chia tay, nếu không thì nàng nhất định sẽ ở bên giúp cô vượt qua.

Nghĩ đến đây, nàng tự trách chính mình.

"Em ấy biết." Diệp Trăn nói xong, cúi đầu liền thấy Đào Nhiên ảo não, bèn hỏi: "Sao thế?"

Đào Nhiên uể oải nói: "Mọi chuyện đều là em sai. Nếu năm đó em dũng cảm hơn, đi tìm chị hỏi cho rõ ràng, thì chị cũng không phải chịu đựng một mình như vậy."

Đào Nhiên nói vậy khiến cho sắc mặt Diệp Trăn hơi thay đổi, sau đó cô vuốt tóc nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, sờ sờ vành tay nàng khẽ thở dài: "May mà lúc đó em không dũng cảm."

Khi đó Diệp Trăn rơi vào thung lũng, quả thực cần người đến chia sẻ cùng, mà người kia, đương nhiên là Đà Nhiên.

Thậm chí lúc ấy cô còn oán giận tại sao Đào Nhiên lại chia tay với mình, thậm chí còn có kích động phải đi hỏi cho ra lẽ.

Nhưng sau đó cô vẫn khống chế bản thân, cô không thể ngã xuống, em gái cần cô, hậu sự của ba mẹ cũng cần cô lo liệu.

Cho nên cứ như qua một đêm liền trưởng thành, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị, sau khi đưa em gái qua nước ngoài, Diêp Trăn càng trở nên lạnh lùng.

Lúc ấy bên cạnh chỉ có người anh em tốt Đồng Lâm, lên đại học thì cô gặp Sở Mạch Nhan.

Thành thật mà nói, vì khi đó quá cô đơn, cô và Sở Mạch Nhan còn hẹn hò yêu đương một tháng. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cũng không tính là yêu nhau, chỉ có thể coi là ỷ lại.

Vì trong lòng Diệp Trăn lúc đó vẫn còn bóng hình của Đào Nhiên.

Cho đến khi Đồng Lâm nói cho cô biết, Đào Nhiên chia tay cô không phải vì chán, mà vì em họ cô giở trò sau lưng. Thế là từ đó, Diệp Trăn không còn gặp người em họ đó thêm một lần nào nữa.

---

<Thương duyên> - ngày quay phim thứ hai. 

Địa điểm là núi sâu xa xôi.

Đào Nhiên và Diệp Trăn đến nơi thì trời đã tối đen, hai người cũng không làm gì thêm, trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi, rửa mặt mũi xong thì đi ngủ.

Những chuyện khác, ngày mai tính tiếp.

Quan hệ của hai người bây giờ vẫn chưa thể lộ ra ảnh sáng, vì thế đành phải đặt hai phòng ngủ, cũng may là còn phòng cạnh nhau.

Đào Nhiên vừa không muốn tách khỏi Diệp Trăn, lại cũng không muốn bị người khác phát hiện quan hệ của hai người, cho nên lần nào cũng phải chờ đến khi mọi người đi ngủ hết rồi mới rón rén vào phòng Diệp Trăn.

Mà Diệp Trăn lần nào cũng sẽ ngồi đọc kịch bản tiện thể chờ nàng, hai người như tạo thành một thói quen bí mật chung.

Đương nhiên, những thứ này đều là về sau.

Sáng hôm sau, hai người rời giường, những người khác cũng đã đến, bắt đầu chuẩn bị đi quay.

"Diệp tiền bối, Đào tiền bối." Hà Hải Thần gặp hai người bèn đi tới chào hỏi.

"Cậu đến lúc nào thế?" Đào Nhiên năng động, tự nhiên trò chuyện với đối phương.

Diệp Trăn mặt lạnh đứng ở một bên, có vẻ nhìn đi nơi khác, thực chất vẫn luôn chú ý đến phía Đào Nhiên. Đặc biệt là Hà Hải Thần, khi cô thấy anh ta nhìn Đào Nhiên có chút khác thường, hai bên lông mày bình thường luôn lạnh nhạt, lúc này hơi chau vào nhau.

Lát sau, đạo diễn bảo mọi người đi trang điểm, sau đó có thể bắt đầu quay phim.

Trường quay là không gian thiên nhiên, phòng thay đồ cũng là dựng tạm thời, một tháng sắp tới bọn họ sẽ phải thay đồ ở đây.

Đào Nhiên và Diệp Trăn đều thoải mái, các loại gian khổ hơn bọn họ đều trải qua rồi, chuyện thay đồ này không đáng kể.

Hà Hải Thần là tiểu thịt tươi mới nổi, đương nhiên không dám kêu ca. Chỉ có Phạm Giai vẫn cứ quanh co lòng vòng quát tháo thợ trang điểm, liền hiểu cô ta không hài lòng với chuyện này.

Nhưng không hài lòng thì cũng phải chịu.

Dù sao là do bản thân cô ta muốn vào đoàn phim.

Không trách ai được.

Quay phim ở đây, không thể so với cảnh lần trước ở trường quay chuyên nghiệp, nơi này không chỉ chỗ ở thiếu thốn, ngay cả đồ ăn cũng thiếu, đoàn phim ai nấy đều gầy mấy cân, với người tham ăn như Đào Nhiên càng là khổ sở.

Một tháng này, nàng không có đồ ăn vặt, càng thêm thèm khát. Diệp Trăn liếc nhìn Đào Nhiên nằm trên giường rên rỉ kêu ca, liền đi đến nằm xuống ôm chầm lấy nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Đào Nhiên bị ôm đột ngột hơi đơ người, ngơ ngác nhìn Diệp Trăn, sau đó mặt như đưa đám nói: "A Trăn, em muốn ăn đồ ăn vặt."

"Ngày mai Tiểu Thiên đến rồi." Diệp Trăn từ tốn nói.

"Hả?" Đào Nhiên nghi hoặc trừng mắt nhìn, không biết Diệp Trăn nhắc đến Tiểu Thiên làm gì, sau đó nàng mới nghĩ lại, hai hôm nay đều không thấy Tiểu Thiên đâu.

Thế là, nàng nuốt nước miếng ực một cái, không thể tin nói: "Chị để Tiểu Thiên bay về thành phố mua đồ ăn vặt hả?"

"Ừ." Diệp Trăn nằm bên cạnh nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

"Liệu Tiểu Thiên có ghét em không?" Khóe miệng Đào Nhiên giật giật, không thể tưởng tượng vẻ mặt của Tiểu Thiên khi bị giao nhiệm vụ như vậy sẽ ra sao.

Diệp Trăn như biết nàng nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Chị nói với em ấy, sau khi về thì sẽ cho em ấy nghỉ một tuần."

"Còn có thể như vậy?" Đào Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Trăn, thật không thể ngờ, nữ thần còn chơi mánh khóe như thế.

Diệp Trăn vỗ vỗ đầu nàng, sau đó duỗi tay, kéo nàng vào lòng nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Được rồi, ngủ cùng chị một lúc đi."

"Vâng."

Buổi chiều và buổi tối, Diệp Trăn cần quay bốn cảnh, cả bốn cảnh đều dài, nên để cô được nghỉ ngơi nhiều, Đào Nhiên cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhắm mắt lại, hài lòng tiến vào giấc ngủ.

Đến khi Đào Nhiên tỉnh lại, bên người đã không còn bóng dáng Diệp Trăn, nàng mơ màng ngồi dậy, tay dụi dụi mắt, cầm lấy điện thoại thấy đã hơn ba giờ, nàng chẹp một tiếng xuống giường, lầm bầm: "Ngủ nhiều quá rồi."

Chờ đến khi nàng đến trường quay, đương nhiên đã bị Phạm Giai mỉa mai vài câu, Đào Nhiên không thèm đếm xỉa đến cô ta, càng cách xa càng thanh tịnh.

"Đào tiền bối, chị ăn chocolate không?" Hà Hải Thần móc một thanh chocolate ra đưa tới trước mặt nàng.

Ánh mắt Đào Nhiên sáng rực nhìn Hà Hải Thần, lập tức hỏi: "Cậu mua ở đâu thế?"

Khóe miệng Hà Hải Thần mỉm cười ấm áp nói: "Em vẫn hay thích mang chocolate theo, nghe nói Đào tiền bối thích ăn vặt, nên em mang một ít đến." Nói xong hắn lại móc ra thêm mấy thanh nữa.

"Cảm ơn." Đào Nhiên hài lòng nhận lấy, không thể chờ đợi xé một thanh chocolate cắn một cái.

Nhìn nàng vui vẻ ăn, khóe miệng Hà Hải Thần vẫn cong không hạ xuống.

Mà bên khác, Phạm Giai tự nhiên cũng thấy cảnh này, đáy mắt lóe qua tia thâm sâu.

Quay phim đến mười giờ tối, khi đạo diễn Nhạc bảo hôm nay nghỉ ở đây, đoàn phim ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, tất cả đều tập trung thu dọn đồ đạc để trở về nghỉ.

Sau khi Đào Nhiên trở về, tắm rửa sạch sẽ và đắp mặt nạ, chờ đến thời gian không sai biệt lắm thì lặng lẽ mở cửa đi vào phòng của Diệp Trăn.

Cửa phòng Diệp Trăn để mở hờ, Đào Nhiên nhẹ nhàng đẩy ra, liếc mắt thấy người nọ đang nghiêm túc dựa ở tủ đầu giường đọc kịch bản, nhìn dáng vẻ đeo kính gọng đen của cô, trái tim Đào Nhiên đập thình thịch liên hồi.

Thành thật mà nói, dáng vẻ này của Diệp Trăn quá mê hoặc, có cảm giác cấm dục.

"A Trăn~~~" Đào Nhiên cũng cực kì quyến rũ lắc mông đi đến.

Diệp Trăn liếc nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, xuyên qua kính gọng đen, trực tiếp xuyên vào tâm can của Đào Nhiên. Nàng đi đến, quỳ gối trên người cô, mê hoặc nhìn cô.

Giống như Phục Linh khi bị hóa ma.

Diệp Trăn cảm giác bản thân cũng biến thành Đại sư tỷ trong vở kịch.

Thế là ma nữ Đào Nhiên trực tiếp mê hoặc Đại sư tỷ quang minh lỗi lạc nhào vào ăn nàng.

Bởi vì sáng hôm sau được nghỉ nửa ngày nên đêm nay hai người có thể 'chơi' càng muộn.

Trực tiếp dẫn đến việc giữa trưa hôm sau Đào Nhiên mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên chính là đói bụng.

Mà đúng lúc Tiểu Thiên đã đến, kéo theo một vali đồ ăn vặt to đùng.

Đào Nhiên mở vali ra, nháy mắt choáng váng vì số lượng đồ ăn vặt bên trong.

Thế là quá hưng phấn, khiến cho buổi chiều khí thế đóng phim nâng cao vô cùng.

May là người diễn cùng nàng là Diệp Trăn, nếu là Phạm Giai hay Hà Hải Thần, lúc này ắt hẳn đã bị nàng ép hí rồi.

"Chị Nhiên, Lam Quỳnh đánh nhau."

Hôm nay, Đào Nhiên đang ngồi nghỉ ở khu uống nước, đột nhiên nhận được điện thoại của Đồng Hòa, nghe thấy tin này thì nàng không khỏi dựng thẳng người, sốt sắng nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Một bên Tiểu Dung nhìn lại, không biết Nhiên tỷ bị làm sao.

"Lam Quỳnh đi tìm An Nhiên, nhưng thấy An Nhiên đi chung với một bạn nam, thế là Lam Quỳnh đi đến đấm cậu kia một cái, rồi cậu kia cùng bả bắt đầu đánh nhau..." Đồng Hòa nói xong một hơi, mím mím môi, nhíu mày lại, muốn nói lại thôi.

"Còn gì nữa?" Đào Nhiên đương nhiên biết Đồng Hòa còn điều muốn nói, thế là nàng hết sức tập trung hỏi chuyện.

"Kia, An Nhiên và bạn nam đó đang hẹn hò." 

"Vãi." Đào Nhiên hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nói: "An Nhiên chia tay với Lam Quỳnh là vì cậu bạn đó sao?"

Đồng Hòa nhìn nội dung đã điều tra, cuộn chân lại, báo cáo với Đào Nhiên qua điện thoại: "Tháng trước em điều tra trong nhà An Nhiên có chuyện, em đoán tất cả đều vì chuyện này."

"Chuyện gì?" Đào Nhiên hỏi.

"Mẹ lớn và mẹ nhỏ của An Nhiên ly hôn, hơn nữa hai người còn bỏ mặc em ấy." Đồng Hòa nói xong, rõ ràng cậu vẫn chưa thể hiểu được chuyện này.

Đào Nhiên nghe được chuyện này, rõ ràng sửng sốt, bèn hỏi: "Thế Lam Quỳnh biết không?"

"Em cứ định nói thì bả lại lảng sang chuyện khác ý." Đồng Hòa trả lời.

Đào Nhiên đau đầu xoa xoa thái dương, trầm giọng nói: "Cậu mau nói cho Lam Quỳnh biết đi, xem Lam Quỳnh lựa chọn như nào."

"Nhưng bạn nam kia thì phải làm sao?" Đồng Hòa nghi hoặc hỏi.

"Cậu cứ nói chuyện của An Nhiên cho Lam Quỳnh, còn lại thì không cần lo nhiều." Đào Nhiên nói.

"Ừm." Đồng Hòa cũng cảm thấy Đào Nhiên nói rất đúng, bèn gật đầu trả lời.

"À, có phải cậu lại lén lút dùng nhân viên của anh trai hả?" Nói chuyện của Lam Quỳnh xong, Đào Nhiên bắt đầu chọc Đồng Hòa.

Đào Nhiên hiểu rõ anh trai của Đồng Hòa. Từ hồi tiểu học, sau khi quen biết Đồng Hòa, vẫn luôn nhìn thấy sự quản giáo nghiêm khắc của anh đối với Đồng Hòa, nhưng mỗi lần cũng lén lút nuông chiều, quả thực so với ba mẹ thì Đồng Lâm còn quan tâm Đồng Hòa hơn nhiều.

Nếu hai người này không phải anh em, Đào Nhiên hẳn là cảm thấy bọn họ là một đôi yêu nhau.

Nàng nhớ lại đời trước, Đồng Hòa đã ba mươi lăm tuổi mà vẫn bị anh quản nghiêm, nàng liền thấy vô cùng kinh hãi.

Nếu nàng có một người anh trai như vậy, chắc đã sớm bỏ nhà ra đi.

Nhưng nghĩ đến Đồng Hòa vốn nhu nhược, lại cảm thấy, nếu không có anh Đồng Lâm, chắc cậu sẽ bị người khác bắt nạt dài dài.

Đồng Hòa bị nàng nhìn thấu thì mạnh miệng nói: "Không có nhá."

Đào Nhiên nở nụ cười, đương nhiên không tin, sau đó nàng thấy Phạm Giai lặng lẽ đi vào phòng thay đồ, nàng vội nói với Đồng Hòa: "Chị đây còn có việc, cúp máy trước nhá, tí về nói chuyện tiếp nha."

"Okie."

Đào Nhiên đặt điện thoại vào trong túi xách, lặng lẽ đi theo Phạm Giai.

Mà Đồng Hòa bên này vừa đặt điện thoại xuống thì thấy Đồng Lâm đi từ trên tầng xuống, trong tay cầm tài liệu, đang nghiêm túc xem.

Cậu nghĩ đến vừa rồi Đào Nhiên cười nhạo, nhất thời tức giận "Hừ" một tiếng.

Đồng Lâm không có một chút phản ứng nào.

Đồng Hòa lại càng cao giọng, "Hừ" thêm lần nữa.

Ánh mắt Đồng Lâm chuyển đến chỗ cậu, đẩy gọng kính vàng, nhướng mày nói: "Sao vậy?"

"Lần sau anh đừng có quản em." Đồng Hòa cũng biết anh trai quản mình quá nhiều. Trước đây vẫn kính nể anh, nên không có chút phản kháng nào, nhưng giờ cậu đã lớn rồi, đã hai mấy tuổi rồi, vì thế cậu muốn phản kháng.

"Ừm." Đồng Lâm cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu xong tay, như thể không để tâm em trai nói gì.

Đồng Hòa thấy anh trai phản ứng như vậy, nhất thời tức giận đứng lên ghế sofa, tay chống eo lớn tiếng: "Em nói sau này anh đừng quản em nữa, em lớn như này rồi, lần nào anh cũng quản, có thấy phiền không chứ!" Nói xong, cậu thở hồng hộc nhìn anh trai. Hơn hai mươi năm tuổi, cậu chưa từng nói như vậy với anh.

Đồng Lâm cũng đặt tài liệu xuống, bước đến trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu. Rõ ràng bây giờ Đồng Lâm thấp hơn, nhưng vẫn khiến cho Đồng Hòa có cảm giác anh đang ở trên cao nhìn xuống cậu, thế là lúc này cậu mới sợ sệt rụt cổ lại.

Đồng Lâm vỗ vỗ bờ vai Đồng Hòa, hời hợt nói: "Được, để mặc em." Nói xong, anh cầm tài liệu, xoay người ra khỏi cửa.

Đồng Hòa không dám tin nhìn bóng lưng anh trai rời đi. Nghe thấy anh nói vậy, cậu đáng lẽ phải cảm thấy vui vẻ, nhưng mà lúc này cậu lại không vui vẻ nổi, trong lòng có chút hoảng hốt.

Cuối cùng, cậu ủ rũ ngồi trên ghế, như một đứa nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, nhô vai, vùi đầu vào hai chân.

Một bên khác.

Đào Nhiên đi theo Phạm Giai vào phòng thay đồ, xuyên qua khe cửa nhìn vào, chỉ thấy Phạm Giai đứng trước bàn trang điểm, làm gì đó với bộ dụng cụ, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy cô ta đi ra, Đào Nhiên vội núp vào phía sau.

Phạm Giai cũng không nhìn thấy nàng, trực tiếp đi về phía khu vực quay.

Chờ cô ta đi xa rồi, Đào Nhiên mới lách người đi vào phòng thay đổ, đi đến trước bộ dụng cụ, nhíu mày nhìn mọi thứ nhưng không thấy có gì khác lạ.

Lúc này nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sợ Phạm Giai quay lại, nàng vội vã trốn phía sau bạt chắn thay đồ.

Người vào không phải Phạm Giai, là chuyên viên trang điểm.

Lúc này, cảnh quay của Hà Hải Thần và Diệp Trăn cũng kết thúc, nhiệm vụ của chuyên viên trang điểm cũng xong rồi, cô đang thu dọn đồ đạc dụng cụ, đi về nghỉ ngơi.

Đào Nhiên đứng sau bạt chắn thay đồ, xoa thái dương suy tư, luôn cảm thấy Phạm Giai đã đụng tay chân với dụng cụ trang điểm, nhưng nàng lại không phát hiện ra cái gì khác lạ, cuối cùng đành lắc đầu không nghĩ nữa.

Buổi tối về, nàng cũng quên luôn chuyện này, ôm eo Diệp Trăn, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Còn bên này, Phạm Giai nhìn bản thân trong gương, khóe miệng nhếch lên một cái, thoáng qua liền thôi.

Ban đêm im lặng.

Hôm sau, tinh thần ai nấy đều phấn chấn đến trường quay, thay đồ trang điểm.

Đào Nhiên ngồi trên ghế, cầm điện thoại lướt weibo.

Mà chuyên viên trang điểm phụ trách cho nàng hôm nay - Tiểu Vi - đến mỉm cười chào hỏi với nàng,  Đào Nhiên cũng ngẩng đầu cười chào lại, sau đó Tiểu Vi bắt đầu trang điểm cho Đào Nhiên.

Phạm Giai ngồi gần Đào Nhiên cũng đang được trang điểm, ả híp mắt ngẩng đầu lên, giống như đang chờ chuyên viên trang điểm cho, thực chất lại đang chú ý phía Đào Nhiên.

Tiểu Vi đang thành thạo trang điểm cho Đào Nhiên. Nàng lướt weibo thấy mọi người đều đang bình luận kêu gào đòi nàng đăng ảnh, thế là thể theo yêu cầu của fan, nàng bắt đầu chụp ảnh selfie, sau đó cảm thấy quá đơn điệu, nàng bèn cầm lấy một cái cọ trang điểm lên, chuẩn bị chụp mấy bức thật dễ thương.

Vì không đủ sáng, tay nàng cầm cọ trang điểm cầm thêm cả điện thoại, tay khác muốn bật thêm đèn, lúc này, nàng cảm giác đầu cọ chặn đứng điện thoại của mình.

Nhưng vì không cầm chặt, nên nàng cũng không để ý lắm.

Vốn Đào Nhiên cũng không để ý nhiều, nhưng ánh mắt nàng vô tình lướt nhìn vào giữa phần lông cọ, thấy có gì đó lạ lạ, nàng mới xem kĩ hơn, khi nhận ra đó là cái gì, Đào Nhiên liền hút vào một hơi mạnh.

"Xin lỗi chị Nhiên, có phải em kéo tóc đau?" Tiểu Vi đang tạo kiểu tóc cho nàng, thấy Đào Nhiên hút một hơi lại nghĩ bản thân mạnh tay làm đau nàng, vội vàng xin lỗi.

"Không phải, không có gì đâu, em cứ làm đi." Đào Nhiên cũng không quay đầu lại trả lời.

"Vâng." Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm.

Đào Nhiên nhưng không hề biến sắc rẽ phần lông cọ ra, rút cái kim cắm ở giữa lên,  khi đã rút hết kim ra, sắc mặt Đào Nhiên liền khác hẳn.

Lúc này, ánh mắt Phạm Giai cũng nhìn sang, thấy Đào Nhiên cầm kim trong tay, con ngươi ả rụt lại, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh, thản nhiên thu ánh mắt lại.

Tuy trên mặt ả rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên đùi đang nắm chặt, trong lòng càng là sóng to gió lớn.

----------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play