“Cậu quên mang đồ này.”

Giọng điệu của Sầm Dịch Ngạn nghe vô cùng xa cách.

Phó Như Niên chớp mắt mấy cái.

Cậu bỏ bàn tay đang che ở cổ xuống, dưới ánh mắt khó hiểu của tổng giám đốc Trần, đưa tay đón lấy cái dao gọt hoa quả. Lúc chạm vào chuôi dao, Phó Như Niên không kìm được, tỉnh bơ dùng ngón tay quẹt qua tay Sầm Dịch Ngạn.

Cậu luôn nhớ kỹ loại hình Sầm Dịch Ngạn thích, mềm mại nói: “Cảm ơn anh.”

Sầm Dịch Ngạn thu tay về, ánh mắt lướt qua cổ Phó Như Niên, thờ ơ trả lời: “Ừ.”

Phó Như Niên chớp mắt mấy cái, cẩn thận cất con dao gọt hoa quả đi, hai mắt óng ánh nước ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Dịch Ngạn một cái, rồi lại nhìn về phía tổng giám đốc Trần.

Sầm Dịch Ngạn cũng nhìn về phía tổng giám đốc Trần cách đó không xa.

Ánh mắt của anh từ trước đến giờ luôn lạnh lẽo, nhìn người khác không mang theo chút độ ấm nào. tổng giám đốc Trần bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức giật nảy mình, lại nghĩ đến dấu hôn vừa rồi ở trên cổ Phó Như Niên, lại nghĩ đến lời Sầm Dịch Ngạn mới nói, lập tức đặt hai người ở chung một chỗ Sau đó không hó hé thêm gì nữa, vội vàng trở lại phòng, đóng cửa cái rầm.

Sầm Dịch Ngạn không nhìn nữa, lạnh nhạt nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi.”

Phó Như Niên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Cậu ngược lại không ngờ rằng, Sầm Dịch Ngạn lại phát hiện ra con dao kia, còn đuổi theo… Cũng không biết bây giờ Sầm Dịch Ngạn đã đoán ra được bao nhiêu, không biết sau này có thể trêu chọc tới tay không.

Phó Như Niên có chút đau khổ nghĩ, sao Sầm Dịch Ngạn này lại không có chút tình thú gì vậy, thế mà lại thích kiểu đáng yêu trong sáng.

Dù cậu giả vờ cũng thấy rất vui.

Đúng lúc này, người đại diện Tiền Văn Truất đã đến cửa khách sạn, gọi điện cho cậu.

Phó Như Niên chào tạm biệt Sầm Dịch Ngạn, đi thang máy xuống dưới.

Sầm Dịch Ngạn quay người đi về phòng.

Anh đứng im trước cửa phòng, một hồi lâu cũng không động đậy, rồi dùng ngón tay xoa lên chỗ vừa được Phó Như Niên sờ. Mãi đến tận khi chỗ đó nóng lên, Sầm Dịch Ngạn mới phát ra một cười nhẹ không rõ.

Một bên khác, Phó Như Niên mới ra đến cửa khách sạn đã nhìn thấy xe của Tiền Văn Truất.

Cậu chậm rãi bước đến.

Tính tình của Tiền Văn Truất không được tốt lắm.

Anh ta mở cửa kính xe, không nói lời nào, trực tiếp cho Phó Như Niên một ánh mắt, ra hiệu cho cậu lên xe.

Phó Như Niên đã quen với Tiền Văn Truất như vậy, cũng không để bụng, dù sao thì không bao lâu nữa Tiền Văn Truất sẽ chủ động ôm đùi cậu.

Cậu đi vòng qua thân xe, ngồi vào ghế phụ. Lúc cái mông tiếp xúc với ghế ngồi, Phó Như Niên đột nhiên cau mày, cả người cứng đờ, một lúc lâu sau mới bình thường lại.

Cậu tự cho mình một like.

Tiền Văn Truất vẫn luôn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Phó Như Niên, thấy thế thì lông mày không hiểu sao nhíu lại.

Đột nhiên trong đầu anh ta lại nảy lên một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đấy.

Ha, Phó Như Niên một tý triển vọng cũng không có, ngoại trừ tổng giám đốc Trần thì còn có thể bò lên giường ai?

Đừng có đùa.

Tiền Văn Truất nghĩ đến trước đó tổng giám đốc Trần phát hiện ra không có người ở trong phòng, nổi trận lôi đình, mà anh ta thì chỉ có thể cúi đầu khom lưng, càng nghĩ càng tức, một hồi lâu sau vẫn chưa lái xe đi.

Anh ta hít sâu một hơi, bất ngờ vươn ngón tay, muốn chạm vào thái dương của Phó Như Niên, dạy dỗ cái tên nhóc con không biết trời cao đất dày này một lúc.

Phó Như Niên nghiêng người tránh được: “Anh Tiền.”

Cậu lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra.

Kiểu chữ thiếp vàng rất nổi bật.

Tiền Văn Truất sững sờ, nhận lấy tấm danh thiếp kia: “Cậu…”

Phó Như Niên cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn khàn: “Tối hôm nay đi đến chỗ hẹn thì tôi đã nghĩ thông suốt hết rồi. Nhưng mà tổng giám đốc Trần đến muộn, tôi lại đúng lúc gặp phải Sầm Dịch Ngạn trên hành lang… Vị này anh biết chứ?”

“Đương nhiên là tôi biết!”

Miễn là ở trong cái vòng tròn này, có ai mà lại không biết Sầm Dịch Ngạn? Vị này chính là người đứng trên đỉnh của kim tự tháp, chỉ cầm giậm chân một cái, toàn bộ giới tài chính phải rung lên ba lần.

Sự tức giận trong mắt Tiền Văn Truất lập tức bay biến hơn nửa.

Phó Như Niên có thể lấy được danh thiếp của Sầm Dịch Ngạn, vậy có nghĩa là cậu ta và Sầm Dịch Ngạn đã tiếp xúc với nhau…

Nhưng mà Tiền Văn Truất vẫn chưa thể tin nổi, chuyện tốt cỡ này thực sự để Phó Như Niên vớ được sao? Mà Phó Như Niên… Lại có thể lọt được vào mắt xanh của vị kia? Nghe đồn rằng, vị kia dầu muối không ăn, tuấn nam mỹ nữ được đối tác đưa tới đều bị đuổi về hết, thậm chí còn khiến vị kia vô cùng tức giận …

Tiền Văn Truất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phó Như Niên ngồi bên cạnh.

Phó Như Niên nhíu mày, đối diện với Tiền Văn Truất, sau đó tiếp tục rũ mắt xuống.

Tiền Văn Truất mượn ánh đèn từ khách sạn chiếu vào xe để nhìn cậu. Cũng không thể phủ nhận, Phó Như Niên này lớn lên rất đẹp… Đặc biệt là đôi mắt kia, vô cùng câu người.

Mà năm đó, anh ta ký với Phó Như Niên không phải là do nhìn trúng vẻ ngoài của cậu sao?

Mà Phó Như Niên cũng đã sớm đoán được một màn này.

Cậu khẽ nhúc nhích người, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, để lại cho Tiền Văn Truất một phần cổ trắng nõn mỏng manh, trên đấy còn có một vết đỏ sẫm cực kỳ bất thường.

Hai mắt Tiền Văn Truất lập tức sáng lên.

Anh ta nghĩ Phó Như Niên chắc chắn không dám lấy loại việc này ra để lừa anh ta, ý nghĩ khởi binh vấn tội lúc nãy cũng biến mất, tông giọng cũng hạ xuống, sợ sẽ dọa Phó Như Niên: “Như Niên, câu đúng là bảo bối tốt mà, vậy mà lại bắt được Sầm Dịch Ngạn! Bây giờ cậu thấy cơ thể thế nào? Mệt không? Đói không? Hay là giờ ăn chút gì bồi bổ? Không thì về nghỉ ngơi trước, tôi đi mua đồ ăn mang qua cho cậu?”

Nghe giọng nói hỏi han ân cần của Tiền Văn Truất, khóe miệng Phó Như Niên khẽ nhếch lên.

Quả nhiên, sống thành thật hơn nửa đời, đúng là có hơi vô vị rồi.

Xem xem cái bộ dạng lúc này của Tiền Văn Truất trông thú vị thế nào đi?

Phó Như Niên lười biếng chống cằm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Cậu lười phải giả vờ với Tiền Văn Truất, mở miệng từ chối lời đề nghị đi ăn cùng nhau, bảo anh ta tìm một cái siêu thị.

Bây giờ Phó Như Niên chính là cây hái ra tiền của Tiền Văn Truất, đương nhiên anh ta đồng ý.

Buổi tối gần mười một giờ, không còn nhiều siêu thị mở cửa, Tiền Văn Truất lái xe chở Phó Như Niên đi qua ba con phố mới tìm được một siêu thị vẫn đang mở cửa.

Nhìn Phó Như Niên chậm rì rì bước xuống xe, Tiền Văn Truất quan tâm hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ? Có muốn tôi đi cùng cậu không?”

Phó Như Niên hời hợt trả lời: “Không cần, chị dâu còn đang ở nhà chờ anh, anh vẫn nên đi về đi.”

Tiền Văn Truất thấy Phó Như Niên kiên trì như vậy, dù sao thì cậu cũng là đàn ông con trai, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nên cũng không khuyên nữa mà lái xe đi luôn.

Phó Như Niên đứng tại chỗ, nhìn Tiền Văn Truất rời đi.

Chờ xe đi khuất, cậu mới bước vào siêu thị.

Đây là một siêu thị gia đình, trông thì nhỏ nhưng bên trong rất đầy đủ, những thứ cơ bản đều có hết, hàng hóa được xếp đầy trong một diện tích có hạn.

Phó Như Niên cũng không kén chọn, lấy mấy xong mấy nguyên liệu nấu ăn thì mang đi thanh toán.

Nhân viên thu ngân là một cô gái, đang chống cằm, buồn chán chơi bài trên máy tính. Lúc đầu còn không quan tâm Phó Như Niên đang tới, đến khi ánh mắt chạm phải gương mặt của Phó Như Niên thì vội đứng bật dậy từ chỗ ngồi.

Phó Như Niên bị hành động của cô gái khiến cho sững người.

Mặt cô gái đỏ bừng trong nháy mắt: “Thanh toán đúng không ạ?”
“Vâng.” Phó Như Niên đưa đồ qua.

Cô gái không dám ngẩng đầu nhìn Phó Như Niên, mãi đến tận khi Phó Như Niên cầm đồ rời đi rồi mới cảm thán một câu: “Thật là đẹp trai quá đi…”

Một đầu khác, Phó Như Niên bắt taxi, rất nhanh đã về đến nhà trọ.

Cậu cầm theo nguyên liệu nấu ăn đi lên tầng, lúc mở cửa phát hiện của không khóa.

Chắc là vị ở cùng phòng, rồng thấy đầu không thấy đuôi kia về rồi.

Phó Như Niên nhíu nhíu mày, đẩy cửa đi vào.

Có tiếng nước phát ra từ phòng tắm, xem ra là đang tắm.

Phó Như Niên mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, rửa tay, bắt đầu nấu cơm.

Cậu bạn cùng phòng này tên Nhiếp Khiêm Hạo, năm nay mười chín tuổi, nhỏ hơn Phó Như Niên hai tuổi.

Nhiếp Khiêm Hạo là người xuất thân chính quy, chỉ là vận may không tốt lắm, vẫn luôn chật vật giãy giụa ở dưới đáy giống Phó Như Niên.

Nhưng mà hai năm trở lại đây, kiểu “chó sói nhỏ” rất được chào đón, Nhiếp Khiêm Hạo lại vừa đúng là kiểu này, nhận được một bộ phim thần tượng khá nổi, độ nổi tiếng cũng theo đó mà đi lên. Bây giờ đã có thể xem như một tiểu thịt tươi đang “hot”, đa số là fan mẹ và fan bạn gái, sức chiến đấu rất kinh người.

*Chó sói nhỏ: chỉ những người đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo, trẻ trung, chung thủy, tuy còn nhỏ tuổi nhưng mang lại có thể mang đến cho người yêu cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cũng vì tháng trước Phó Như Niên ở trọ cùng Nhiếp Khiêm Hạo nên bị công kích ác liệt.

Bên phía công ty cũng lên tiếng, nói sẽ để Nhiếp Khiêm Hạo chuyển sang ở nơi khác, nhưng Nhiếp Khiêm Hạo lại thấy vậy chẳng sao cả, chủ động yêu cầu được ở lại.

Trong nguyên tác, bởi vì thế mà Nhiếp Khiêm Hạo mới thông qua Phó Như Niên kết bạn với Thu Triều.

Phó Như Niên vừa mới rửa xong nguyên liệu, thì Nhiếp Khiêm Hạo người đầy hơi nước bước ra khỏi phòng tắm.

Tóc cậu ta vẫn còn dính nước, chỉ quấn một cái khăn tắm ở nửa người dưới, để trần bên trên, lộ ra cơ bụng quyến rũ khiến vô số nữ sinh mê mẩn.

Đi dép lê đến trước tủ lạnh, Nhiếp Khiêm Hạo liếc nhìn Phó Như Niên, mở tủ lạnh, giọng nói có ý xem thường: “Tôi nghe anh Tiền nói, anh đồng ý để cho tổng giám đốc Trần bao nuôi rồi à?”

Phó Như Niên quay đầu nhìn Nhiếp Khiêm Hạo một cái.

Ban đầu trong nguyên tác, Nhiếp Khiêm Hạo cũng đã từng hỏi Phó Như Niên như vậy, nhưng tất nhiên Phó Như Niên lúc đấy sẽ không thừa nhận. Nhiếp Khiêm Hạo vậy mà lại tin lời Phó Như Niên, thế nên mới dẫn đến tới chỉ có một mình Sầm Dịch Ngạn biết Phó Như Niên bị bao nuôi.

Phó Như Niên cười một tiếng, động tác thái rau không dừng, âm thanh nói chuyện trầm thấp, ám muội: “Cậu hỏi chuyện này làm gì? Muốn cùng chúng tôi chơi 3P à?”

Theo trong sách, Nhiếp Khiêm Hạo chắc chắn sẽ chơi, 5P 6P là chuyện nhỏ.

Làm cho Phó Như Niên vừa nhìn thấy Nhiếp Khiêm Hạo là lại nhớ đến những miêu tả kia trong nguyên tác.

Chạc, thật khiến người ta đỏ mặt mà.

“Anh… Anh nói cái gì vậy? Với anh? Cho không tôi cũng không thèm!”

Giọng nói của Nhiếp Khiêm Hạo truyền đến. Bóp mạnh chai bia đang cầm trên tay, hai tai đỏ bừng trong phút chốc, nhưng vẫn mạnh miệng, bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến, nói xong còn cười khinh một tiếng, dừng lại một tí, cảm thấy vẫn chưa đủ nên bồi thêm một câu: “Anh đúng là cái đồ vô liêm sỉ! Cái gì mà 3P… Thật không biết xấu hổ.”

Phó Như Niên liếc mắt nhìn cậu ta: “À.”

Cậu chỉ đùa có tí thôi mà, sao tên này phản ứng mạnh thế?

Rõ ràng ở trong nguyên tác, Nhiếp Khiêm Hạo sẽ không nói như vậy, thậm chí còn có một hai lần chủ động yêu cầu mọi người cùng nhau chia sẻ Thu Triều.

Phó Như Niên bĩu môi.

Đúng là tiêu chuẩn kép mà.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hai mươi bình luận ở vị trí đầu tiên có hồng bao nhỏ nha ~

Áng văn này không cần hỏi ai là công =3= các bạn đều hiểu lý do rồi đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play