Buổi tối Phó Như Niên không ăn cơm mà đã lập tức đi đến buổi hẹn, nên sớm đã đói bụng.
Cậu đặt ba món thịnh soạn và một canh lên bàn ăn, xoay người xới cho mình một bát cơm, khi quay đầu lại thì thấy Nhiếp Khiêm Hạo vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhiếp Khiêm Hạo cầm trên tay một lon bia, uống từng ngụm một.
Phó Như Niên nhướng mày lịch sự hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Có muốn đến đây ăn chút không?”
“Không cần.” Nhiếp Khiêm Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Ai mà biết được anh làm có phải món ăn bóng đêm hay không.”
Nhiếp Khiêm Hạo nói lời cay độc, Phó Như Niên cũng không thèm để ý.
Năm đó khi cậu rời cô nhi viện, thì đã luôn tự mình nấu ăn, tay nghề nấu nướng được rèn luyện cũng không tệ, sau này khi trở thành minh tinh, điều kiện sống tốt hơn một chút, thì lười không tự tay nấu ăn nữa.
Những người cậu quen biết sau này, có rất ít người biết được Phó Như Niên có thể nấu ăn, cũng không có gì ngạc nhiên khi Nhiếp Khiêm Hạo nghĩ như vậy.
Nhưng mà hôm nay được tính là một ngoại lệ.
Để kỷ niệm 'cuộc sống mới' của bản thân cậu, nói như thế nào cũng phải long trọng hơn một chút.
Phó Như Niên ngồi ở bàn ăn, đang ăn vui vẻ thì cậu đột nhiên nghe thấy Nhiếp Khiêm Hạo cố tình ho khan vài tiếng.
Cậu nhướng mày, giả vờ như không nghe thấy.
Đợi đến khi ăn no thì đã mười một giờ, Phó Như Niên không dọn dẹp bát đĩa, thay vào đó cậu vào bếp lấy một cái bát mới, xới cơm vào bát, giống như phục vụ ông lớn, rồi để trên bàn.
Sau khi làm tất cả những điều này, Phó Như Niên liếc nhìn Nhiếp Khiêm Hạo, tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng cậu.
Nhiếp Khiêm Hạo sững sờ.
Thực ra, cậu ta vẫn luôn quan sát Phó Như Niên, thấy vậy cậu ta đã hiểu ý tứ của Phó Như Niên, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhưng còn chưa kịp phát lên tiếng trào phúng, thì Phó Như Niên đã quay người đi vào phòng tắm.
Khắp người Nhiếp Khiêm Hạo vô cùng tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết.
Ánh mắt cậu ta liên tục nhìn về phía bàn ăn, một lát sau, nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, Nhiếp Khiêm Hạo lớn tiếng nói: “Vừa mới ăn xong đi tắm không tốt cho sức khỏe!”
Âm thanh của nước khiến giọng nói của Nhiếp Khiêm Hạo bị lấn át đi.
Nhiếp Khiêm Hạo im lặng lắng nghe, thấy Phó Như Niên không trả lời thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới bàn ăn như một kẻ trộm, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, bưng bát cơm lên, cầm lấy đôi đũa, nhanh chóng ăn hai miếng rồi lại đi gắp đồ ăn.
Sau khi nếm thử từng thứ một, một biểu cảm không thể tin được xuất hiện trên khuôn mặt của Nhiếp Khiêm Hạo.
Không nghĩ đến, Phó Như Niên lại nấu ăn rất ngon...
Tại sao trước đây chưa từng thấy anh ta nấu bao giờ nhỉ?
Nhiếp Khiêm Hạo nghĩ như vậy, tốc độ ăn trở nên nhanh hơn rất nhiều, không biết là sợ Phó Như Niên phát hiện, hay là cảm thấy đồ ăn quá ngon.
Trong phòng tắm.
Phó Như Niên đang tắm được nửa chừng thì đột nhiên phát hiện sữa tắm đã hết sạch rồi.
Nếu là bình thường, Phó Như Niên sớm đã miễng cưỡng tiếp tục tắm rửa bằng nước có pha sữa tắm, nhưng hôm nay cậu đã dự tính đối xử với bản thân tốt hơn ở trong cuộc sống sau này, nên đương nhiên cậu sẽ không làm vậy.
Nghĩ đến Nhiếp Khiêm Hạo vẫn đang ở trong phòng khách, Phó Như Niên vươn tay ra mở cửa phòng tắm và thò đầu ra ngoài.
Cậu đang định kêu Nhiếp Khiêm Hạo vào phòng cậu lấy giúp chai sữa tắm thì cậu đối mặt với Nhiếp Khiêm Hạo người đang ăn dở giữa chừng.
Trong miệng Nhiếp Khiêm Hạo vẫn còn đang nhét miếng xương sườn của Phó Như Niên nấu.
Phó Như Niên cười phá lên một tiếng.
Khuôn mặt của Nhiếp Khiêm Hạo cũng đỏ bừng ngay lập tức, cậu ta đột nhiên đặt mạnh bát đũa để trên bàn, lau miệng, đứng dậy muốn rời đi.
“Đợi đã!” Phó Như Niên gọi cậu ta lại: “Cơm thì không thể nào mà ăn miễn phí đúng không?”
Trong hai năm qua, mức độ nổi tiếng của cậu ta không tệ, fan hâm mộ cũng rất đông. Nếu Phó Như Niên yêu cầu mượn độ nổi tiếng của cậu ta để ra sức lăng xê hoặc muốn một số phát ngôn nhỏ, cậu ta nên đồng ý hay từ chối đây?
Phó Như Niên: “Sữa tắm trong phòng tắm đã hết sạch rồi, trong ngăn kéo phòng tôi vẫn còn một chai, cậu đi lấy đem tới giúp tôi đi.”
Nhiếp Khiêm Hạo người đang đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu mình sững sờ trong giây lát: “Chỉ như vậy?”
“Bằng không thì sao?” Phó Như Niên nhướng mày.
Hơi nước trong phòng tắm trong thời gian hai người nói chuyện đã tan đi không ít, bóng dáng của Phó Như Niên mơ hồ hiện ra sau tấm kính mờ.
Cơ thể của Nhiếp Khiêm Hạo đột nhiên đông cứng lại.
Cậu ta quay đầu lại nhanh chóng đi về phía phòng của Phó Như Niên. Bước vào căn phòng, biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt của Nhiếp Khiêm Hạo, không thể nào mà nói rõ được là chán ghét hay là tiếc nuối.
Cũng đúng.
Bây giờ Phó Như Nhiên đã ôm đùi tổng giám đốc Trần rồi, cái người tai to mặt lớn đó cũng rất biết cách chơi, chỉ cần Phó Như Niên chịu đựng được những điều đó, chẳng phải là có rất nhiều tài nguyên sao?
Căn bản không cần thiết phải tìm cậu ta yêu cầu điều đó.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Như Niên, Nhiếp Khiêm Hạo lấy sữa tắm và đưa cho Phó Như Niên một cách miễn cưỡng.
Phó Như Niên vươn tay cầm lấy sữa tắm: “Cảm ơn.”
Nhiếp Khiêm Hạo hừ một tiếng, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Phó Như Niên, lúc này mới phát hiện ra rằng có một dấu hickey rất rõ ràng trên cổ Phó Như Niên.
Có lẽ bởi vì thời gian đã lâu rồi, dấu hickey đó đã bắt đầu chuyển sang màu tím, rất dễ nhìn thấy trên làn da trắng nõn của Phó Như Niên, mang theo một vẻ đẹp tàn bạo khó tả.
Cái dấu hickey này... Chắn hẳn chính là do tổng giám đốc Trần để lại.
Nhiếp Khiêm Hạo cau mày.
Thật buồn nôn!
Mặt khác, Phó Như Niên không có kỹ năng đọc suy nghĩ của người khác, nên đương nhiên cậu không biết Nhiếp Khiêm Hạo lại đang nghĩ gì.
Lúc cậu đứng đợi Nhiếp Khiêm Hạo, thì vẫn luôn đứng ở cửa phòng tắm, đã sớm cảm thấy có chút lạnh rồi, lúc này cậu cầm lấy sữa tắm và đóng sầm cửa phòng tắm lại, có điều chỉ trong vài giây, Phó Như Niên nhớ ra việc gì đó, lại mở cửa phòng tắm theo phản xạ.
Vốn cho rằng Nhiếp Khiêm Hạo đã rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một bức tượng điêu khắc đứng ở cửa, Phó Như Nhiên bất ngờ giật mình.
“Cậu đứng ở đây ngẩn người cái gì vậy?”
Phó Như Niên nói: “Vẫn còn một việc quên nói, cậu ăn xong thì nhớ rửa bát.”
Mắt Nhiếp Khiêm Hạo nhìn chằm chằm: “Tại sao tôi lại phải rửa bát!”
“Tôi nấu cơm.” Phó Như Niên nhẹ nhàng nói.
Nhiếp Khiêm Hạo nhất thời nghẹn ngào, nhưng vẫn một mực nói: “...Tôi không biết rửa bát! Anh nghĩ tôi là bảo mẫu à?”
“Tùy cậu.” Phó Như Niên bĩu môi, lần này cậu thực sự đóng chặt cửa phòng tắm.
Nhiếp Khiêm Hạo đứng ở cửa phòng tắm, có chút bực bội giật tóc.
Cậu quay đầu lại nhìn vào bàn ăn.
“Ông đây mới không rửa bát đâu...”
Nhiếp Khiêm Hạo lẩm bẩm và đi đến ghế sofa nghịch điện thoại di động, nhưng lại có chút bồn chồn, chơi game cũng chơi không xong.
Qua một lúc sau, cậu ta cam chịu số phận mà đứng lên.
Khi Phó Như Niên bước ra khỏi phòng tắm, những thứ trên bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Nhiếp Khiêm Hạo đang bắt chéo hai chân lướt Weibo trên ghế sofa.
Phó Như Niên liếc nhìn vào nhà bếp, cậu thấy bát và đũa đã được rửa sạch, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi sấy tóc xong , cậu nói với Nhiếp Khiêm Hạo đang bất động: “Tôi đi ngủ đây.”
Nhiếp Khiêm Hạo phớt lờ Phó Như Niên.
Phó Như Niên cũng chỉ nói như vậy, không mong được đáp lại, cậu trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ.
Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại Nhiếp Khiêm Hạo, cậu ta mới lật người đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Phó Như Niên, tức giận nói: “Sau này đừng lại nghĩ đến việc để tôi rửa bát!”
...
Giấc ngủ này của Phó Như Niên rất sâu.
Có lẽ là do cậu đã mơ hết những tình tiết trong nguyên tác rồi, cho nên đêm nay, cậu không mơ thấy gì cả, nhắm mắt lại mở mắt ra thì trời đã rạng sáng.
Phó Tư Nhiên lấy điện thoại ra liếc nhìn, đã là tám giờ mười phút rồi.
Cậu lại nằm xuống giường và lấy cánh tay che mắt.
Qua khoảng tầm mười phút, khi Phó Như Niên đang mê man muốn chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo Phó Như Niên quay trở về.
Nghe tiếng chuông này, Phó Như Niên không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.
Cái này ban đầu được Phó Tư Nhiên thiết lập cho Thu Triều, là độc nhất vô nhị.
Nhưng mà, một cuộc xung đột đã nổ ra giữa hai người vào ngày hôm qua, vậy tại sao hôm nay Thu Triều lại gọi đến?
Không giống phong cách của cậu ta lắm.
Theo như thường lệ, cậu ta hẳn là đang giữ giá và đợi Phó Như Niên cầu xin cậu ta tha thứ.
Phó Tư Nhiên nằm trên giường, từ đầu đến cuối đều không nghe máy.
Cậu nhớ lại nguyên tác, nhưng nội dung của nguyên tác khá tầm thường, Phó Như Niên chỉ nhớ được một số bước ngoặt lớn, chẳng hạn như những việc nhỏ nhặt như vậy, cậu sớm đã quên mất rồi.
Lại ngây người một lúc, chờ đến tiếng chuông thứ hai reo lên, lúc này Phó Như Niên mới chậm rãi ngồi dậy.
“Phó Như Niên?” Giọng Thu Triều ở đầu dây bên kia vang lên: “Sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại của tôi?” Một giọng điệu khởi binh hỏi tội.
Phó Như Niên lười biếng nói: “Lúc nãy đang ngủ.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Như Niên có chút khàn khàn, Thu Triều bên kia ngừng lại một chút, chủ động quay lại nói việc chính của cuộc điện thoại lần này: “Tiệc đính hôn của tôi và Ôn Yến Minh sẽ được tổ chức trong ba ngày nữa, thiệp mời gửi đến đâu cho anh?”
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Khiêm Hạo: Thế mà đến một lời khen cũng không có, sau này đừng hòng lại nghĩ đến việc để tôi rửa chén nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT