Biểu cảm của người đàn ông kia rất lạnh nhạt, cậu xoay người lại, là Sầm Dịch Ngạn.
Phó Như Niên nhìn thấy Sầm Dịch Ngạn trên bản tin kinh tế tài chính, biết được ngoại hình Sầm Dịch Ngạn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật. Cậu đứng yên tại chỗ, mặt không biểu cảm mà đánh giá anh.
Ngoại hình Sầm Dịch Ngạn, so với ảnh chụp trên mạng đẹp hơn nhiều. Thân hình anh thuộc vóc người tam giác, là kiểu người mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi quần áo ra thì toàn là cơ bắp. Vóc dáng anh tầm một mét chín, tóc cắt ngắn, trên người mặc bộ âu phục cao cấp, cắt may vừa người, đôi chân dài sải bước về phía trước, rất thu hút.
Dù cho có nhìn từ phương diện nào, Sầm Dịch Ngạn đều là một đối tượng vô cùng hoàn mỹ.
Nụ cười giả dối trên mặt Phó Như Niên ngay lập tức dừng lại, cậu duỗi tay cởi một nút áo trên áo sơ mi của mình, lộ ra làn da trắng nõn, trên mặt cũng mang theo một nụ cười thành thật.
Dáng vẻ của cậu nghiêng về phần lẳng lơ, cười một cái, càng có cảm giác phong lưu. Tuy là mặt mộc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cậu.
Hơn nữa, căn cứ vào nguyên tác mà nói, Sầm Dịch Ngạn vốn dĩ cũng không thích đàn ông trang điểm.
Cậu dù bận nhưng vẫn ung dung đứng tại chỗ.
Sầm Dịch Ngạn rũ mắt đến gần, tựa hồ cũng không chú ý đến Phó Như Niên đứng ở một bên hành lang.
Phó Như Niên nhếch khóe miệng, lúc hình bóng hai người lướt qua nhau, cậu cất bước chặn đường Sầm Dịch Ngạn.
Ánh mắt của cậu mãi nhìn Sầm Dịch Ngạn, ôn tồn nói: “Chào quý khách, tôi là nhân viên của khách sạn này, gần đây khách sạn chúng tôi hiện đang mở một cuộc điều tra, đối tượng chính là các khách hàng cao cấp như ngài. Xin hỏi có thể nhờ ngài giúp một chút không?”
Đôi mắt Phó Như Niên nhìn chằm chằm Sầm Dịch Ngạn, tựa như Sầm Dịch Ngạn là cả thế giới của cậu.
Diện mạo cậu vốn đã nổi bật, làm người khác nhìn vào lập tức sinh ra hảo cảm, đôi mắt như chứa đầy sao, mang theo một chút nóng bỏng. Nhưng rất lịch sự, không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Thấy Sầm Dịch Ngạn từ đầu đến cuối không nói gì, Phó Như Niên nhấp môi một cái.
Cậu nhớ lúc trước báo chí có nói, Sầm Dịch Ngạn có từng nhắc qua, anh thích loại phụ nữ thanh thuần đáng yêu. Nhanh chóng quyết định, thay đổi mạch suy nghĩ.
Biểu cảm Phó Như Niên vô cùng tha thiết, thanh âm mang theo một tia làm nũng: “Quý khách à, làm ơn đi, giúp tôi một chút thôi, nếu không giám đốc sẽ trừ lương thưởng của tôi đó.”
Sầm Dịch Ngạn nhìn bộ dạng Phó Như Niên trước mặt, hơi chau mày.
Ngay lúc Phó Như Niên cho rằng anh sẽ không đồng ý, Sầm Dịch Ngạn đột nhiên rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Được thôi.”
“Cảm ơn quý khách!”
Phó Như Niên cười cười, mi mắt cong cong nhìn Sầm Dịch Ngạn.
Lúc trước có fan đã từng bình luận, nói rằng lúc cậu cười, sẽ khiến người khác cảm thấy siêu cấp đáng yêu, nghĩ lại cũng không biết là thật hay giả?
Sầm Dịch Ngạn sẽ nghĩ cậu thế nào?
Sầm Dịch Ngạn hỏi: “Cần phải làm cái gì?”
Phó Như Niên lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Trả lời tôi một số vấn đề là được rồi, có điều lần này thời gian khảo sát khá dài, tôi có thể đến phòng quý khách nói chuyện được không?” Cậu nói rồi lấy bút ghi âm ra, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp: “Hay là anh cùng tôi xuống dưới lầu? Nhưng dưới lầu nhân viên khá nhiều, sợ sẽ làm anh khó chịu.”
Lúc đi ngang qua phòng đặt trước của Phó Như Niên và giám đốc Trần, Sầm Dịch Ngạn đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng đó.
Phó Như Niên vẫn luôn ở phía sau quan sát Sầm Dịch Ngạn, thấy vậy liền nhướng mày.
May mà Sầm Dịch Ngạn chỉ là tùy ý liếc mắt một cái như vậy thôi.
Anh không nói một lời nào, đi thẳng về phía trước, bước qua hai phòng, mới móc thẻ phòng ra mở cửa.
Phó Như Niên bước đi thong thả, đi theo sau Sầm Dịch Ngạn.
Ánh mắt cậu vẫn luôn quanh quẩn trên đôi chân dài của Sầm Dịch Ngạn. Đợi Sầm Dịch Ngạn xoay người đi vào cửa, không còn nhìn thấy nữa, Phó Như Niên liền thở dài trong lòng.
Sầm Dịch Ngạn thích thuần khiết, đáng yêu. Vậy thì cậu phải đúng đắn, không thể sau khi vào cửa đã lập tức nhào đến…
Phó Như Niên nghĩ đến đây, vội giơ tay cài lại nút áo sơ mi đang mở ra của mình.
Sầm Dịch Ngạn nói: “Ngồi đi.”
Phó Như Niên cầm bút ghi âm bước đến.
Thừa dịp Sầm Dịch Ngạn đang không quay đầu lại, Phó Như Niên duỗi tay móc con dao gọt hoa quả ra, tùy ý bỏ lên cái bàn cạnh cửa.
Nếu đã vào phòng ông lớn rồi, thì con dao gọt hoa quả kia cũng không còn tác dụng nữa.
Cậu thấy Sầm Dịch Ngạn ngồi trên sô pha, cũng thoải mái bước đến ngồi xuống, mở bút ghi âm lên, móc điện thoại ra, chuyển về chế độ im lặng, rồi ngẩng đầu chớp mắt nhìn Sầm Dịch Ngạn: “Quý khách, chúng ta bắt đầu nhé. Xin hỏi họ tên của ngài là?”
Hai tay người đàn ông bắt chéo đặt trên đầu gối, ánh mắt lướt qua cổ áo Phó Như Niên, lạnh nhạt nói: “Sầm Dịch Ngạn.”
Phó Như Niên cười cười: “Vậy xin hỏi nguyên nhân mà ngài chọn khách sạn này là vì?”
“Gần công ty, môi trường không tồi, bố mẹ thúc giục kết hôn.” Sầm Dịch Ngạn rũ mắt.
Phó Như Niên: “…”
Phó Như Niên ho một tiếng, sờ sờ mũi, giống như hoàn toàn không hiểu được tình trạng của Sầm Dịch Ngạn: “Anh Sầm thật hài hước. Thế anh cảm thấy ở khách sạn này có thoải mái hay không? Có chỗ nào muốn cải tiến hay không?”
Liên tục hỏi đáp, tổng cộng hỏi hết gần nửa tiếng.
Phó Như Niên đã có chuẩn bị từ trước, thoải mái đưa ra mười mấy vấn đề không lặp lại, thừa dịp Sầm Dịch Ngạn chưa mất kiên nhẫn, cúi đầu tắt bút ghi âm đi, hơi mỉm cười: “Cảm ơn anh Sầm đã phối hợp, anh thật sự đã giúp tôi một việc lớn. Cái đó… Tôi có thể lưu số điện thoại anh không? Lưu số trợ lý anh cũng được. Chuyện này tôi cũng phải báo lại cho giám đốc.”
Sầm Dịch Ngạn không từ chối, móc ra một tờ danh thiếp đưa cho Phó Như Niên.
Phó Như Niên đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Đó là một tấm danh thiếp màu đen in chữ vàng, mặt trên dùng phông chữ sặc sỡ viết tên Sầm Dịch Ngạn, phía dưới là một chuỗi số điện thoại, kiểu chữ lớn đơn giản.
Khóe mắt Phó Như Niên cong lên, cẩn thận bỏ danh thiếp vào túi giữa: “Cảm ơn anh.”
Sầm Dịch Ngạn lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Phó Như Niên đứng dậy, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: “Anh Sầm, để cảm ơn vì anh đã phối hợp với tôi, tôi mời anh một ly cà phê nhé?”
Sầm Dịch Ngạn nhìn Phó Như Niên.
Trên mặt Phó Như Niên mang theo ý cười, đôi mắt như muốn hớp hồn người khác.
Gương mặt cậu thật sự rất đẹp, lại còn nhỏ nhỏ, dường như chỉ cần một bàn tay cũng có thể che lại. Cậu giống như đứa con cưng của thần linh, từ khi sinh ra đã được điêu khắc một cách cẩn thận, tỉ lệ ngũ quan rất tốt. Nhìn tổng thể rất tự nhiên, mang theo vài phần lẳng lơ, nhưng không làm người ta cảm thấy nữ tính, công lao này thuộc về khí chất đặc biệt trên người Phó Như Niên.
Những lúc cậu cười, đôi mắt cong cong, đem sự lẳng lơ kia đè ép xuống, hơn nữa động tác cơ thể làm lộ ra dáng vẻ rất dễ thương.
Sầm Dịch Ngạn dời mắt đi chỗ khác, thờ ơ đáp lại: “Ừm.”
Phó Như Niên cười thầm một tiếng.
Lề mề một lát, đã ở phòng Sầm Dịch Ngạn rề rà gần nửa giờ.
Phó Như Niên đặt cà phê đã pha xong trước mặt Sầm Dịch Ngạn, không đứng lại, mà xoay người thu dọn căn phòng một chút, để đồ vật do chính mình sử dụng khi nãy về lại vị trí ban đầu
Trước khi rời đi, Phó Như Niên đến phòng tắm một chút.
Cậu nhìn chính mình trong gương, duỗi tay véo cổ mình tạo ra một vệt đỏ, cảm thấy đã rất giống loại chuyện đó, lúc này mới ra khỏi phòng tắm, tạm biệt Sầm Dịch Ngạn.
Sầm Dịch Ngạn không nói một lời.
Môi anh hơi mím lại, tâm trạng nhìn thoáng qua không được tốt lắm.
Phó Như Niên cũng không chút bận tâm, dù sao cậu cũng đã đạt được mục tiêu, chỉ là có hơi tiếc nuối vì không có thể ngủ lại. Phó Như Niên mặt không đổi sắc nhìn chằm phía dưới của Sầm Dịch Ngạn, xoay người rời đi.
Mắt Sầm Dịch Ngạn nhìn theo bóng dáng Phó Như Nghiên, mãi đến lúc Phó Như Niên ra cửa, mới thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn cà phê phía trước mặt, nhíu mày.
Sầm Dịch Ngạn dựa vào sô pha, thả lỏng cơ thể.
Tiểu minh tinh này, giả dạng làm nhân viên khách sạn, vào phòng anh, vậy mà lại không phải đến nhào vào lòng anh?
Anh thật không dễ dàng gì mà buông lỏng một lần, để tên tiểu gia hỏa kia là người đầu tiên vào phòng mình sau nhiều năm. Hai người cái gì cũng chưa làm, chỉ là trả lời một ít vấn đề nhàm chán…
Sầm Dịch Ngạn xoa xoa ấn đường.
Anh ngồi một lát, đột nhiên đứng lên, cầm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn.
…
Phó Như Niên ra khỏi cửa, quả thật là diễn sâu.
Cậu đi bộ thong thả hơn rất nhiều, một tay còn ung dung xoa eo, trên mặt mang theo một tia tức giận cùng e lệ. Nếu là người trong giới với nhau , vừa nhìn đã có thể đại khái đoán được Phó Như Niên vừa gặp phải cái gì.
Phó Như Niên thực sự vừa ý kỹ năng diễn xuất của chính mình.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy bên trên có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó ba cái là số lạ, còn lại toàn bộ đều đến từ người đại diện Tiền Văn Truất.
Tiền Văn Truất tựa hồ nhận ra gọi không được, đã gửi đến vài tin nhắn.
Phó Như Niên bấm mở.
Người đại diện - Tiền Văn Truất: Tại sao điện thoại lại không gọi được? Cậu dám cho tổng giám đốc Trần leo cây hả? Thằng nhóc này cậu chán sống rồi à?
Người đại diện - Tiền Văn Truất: Cậu không sợ tổng giám đốc Trần phong sát cậu sao?
Người đại diện - Tiền Văn Truất: Cậu đi đâu rồi!!!
Phó Như Niên xùy một tiếng.
Nhưng lúc này thật ra rất sốt ruột.
Cậu đứng ở cửa phòng nơi hẹn trước với tổng giám đốc Trần, hơi dựa vào, ung dung thong thả gọi điện thoại cho Tiền Văn Truất. Vừa gọi đã nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gào thét, có điều Phó Như Niên cũng không để ý lắm, cậu chán chường nói: “Tôi vẫn đang ở khách sạn, anh đến đây đón tôi đi.”
Tiền Văn Truất lạnh lùng nói: “Chờ chút.”
Phó Như Niên nhạy bén nghe được trong phòng có âm thanh người đi lại, cậu vội chầm chậm vịn vách tường đi về phía trước. Vừa mới đi được hai bước, cửa phòng tổng giám đốc Trần đột nhiên mở ra.
Phó Như Niên hệt như con thỏ, sống lưng nháy mắt liền căng thẳng.
Cậu rõ ràng là hoảng sợ, quay đầu đi, nhìn thấy tổng giám đốc Trần, lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Tổng giám đốc Trần mặt đầy dữ tợn, vẫn còn để bụng chuyện Phó Như Niên cho mình leo cây, không kiên nhẫn mà nói: “Cậu tới rồi đấy à? Quá chậm! Vai diễn lần trước, tôi nghĩ rằng cậu không cần nữa rồi.”
“Tổng, tổng giám đốc Trần, không phải là tôi cố ý đâu.”
Phó Như Niên nói xong, có chút không được tự nhiên duỗi tay che cổ. Chỉ một cử động này, cũng khiến tổng giám đốc Trần nhìn theo cổ cậu, trong nháy mắt liền phát hiện ra dấu hôn trên cổ Phó Như Niên.
Ông ta sửng sốt, trong ánh mắt toát ra tia lửa, cũng không biết là đã tưởng tượng ra cái gì rồi.
Phó Như Niên hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt ông ta, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi tới sớm, ở hành lang đúng lúc gặp Sầm……”
Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, lập tức ngậm miệng.
Phó Như Niên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, cửa phòng Sầm Dịch Ngạn bị đẩy ra, ngay sau đó, thân hình đàn ông cao lớn từ trong bước ra.
Sầm Dịch Ngạn cầm trên tay con dao mà Phó Như Niên bỏ trên bàn lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Như Niên và tổng giám đốc Trần trên hành lang, chậm rãi nói: “Cậu có đồ quên đem đi này.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Như Niên:??? Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy???
Chương 1 sửa chữa một chút, nhiều hơn bản trước 500 từ, có hứng thú thì các tiểu thiên sứ có thể quay lại xem một chút.
Cầu bình luận cầu vote! Nghe nói bình luận số lượng từ vượt qua 25 từ, điểm tích lũy sẽ trở nên càng nhiều nha ~ xin giúp đỡ sương sương bước lên bảo tọa của bảng xếp hạng tháng! 【 mi nằm mơ đi 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT