Tống Quân ăn một miếng bánh ngọt, rất nhanh cảm xúc liền ổn định trở lại.

Cậu ta liếc nhìn thoáng qua mọi thứ xung quanh, hỏi: "Có muốn tôi giới thiệu cậu với vài đạo diễn nổi tiếng không?" Những người có thể đến đây, thì về cơ bản đều là những người hàng đầu trong lĩnh vực sản xuất điện ảnh và truyền hình, chỉ cần làm quen với họ thì sẽ có lợi cho Phó Như Niên trong tương lai rất nhiều.

Nhưng mà Phó Như Niên lại lắc đầu tỏ ý từ chối.

Cậu từ từ giơ tay cầm ly nước trái cây đang được đặt ở bên cạnh lên, uống một ngụm.

Nếu như là trước đây, có lẽ Phó Như Niên sẽ rất xúc động khi nghe mấy câu này, nhưng bây giờ thì Phó Như Niên… đã suy nghĩ kĩ rồi.

Đối với cậu mà nói, toàn bộ thế giới này đều là không có thật, những người mà trước kia cậu theo đuổi bây giờ tự nhiên lại có chút nhàm chán.

Hơn nữa, khi cậu bước chân vào giới giải trí này, nguyên nhân thật sự là bởi vì cậu rất thích diễn xuất, nhưng mà bây giờ…

Ngay cả khi không cần phải đóng phim, thì cậu vẫn đóng phim.

Như vậy thì theo như tưởng tượng, mọi chuyện cũng không có sự khác biệt gì cho lắm.

Tống Quân nhìn thấy phản ứng của cậu, còn nghĩ rằng là Phó Như Niên đang để tâm tới những chuyện vụn vặt, cho nên mới không muốn nhận sự giúp đỡ của mình.

Cậu ta than nhẹ một hơi.

Một mặt, Tống Quân cảm thấy rằng bản thân mình không thể giúp gì được cho Phó Như Niên, cũng như là cậu ta không thể thấy được sự thăng tiến của Phó Như Niên trong giới giải trí, nên cậu ta cảm thấy có một chút tiếc nuối, một mặt khác, cậu ta lại cảm thấy rằng đây mới chính là con người của Phó Như Niên, người mà không bao giờ bằng lòng với mọi thứ và luôn cảm thấy có lỗi với chính bản thân, người mà trước đây cậu ta sẵn sàng tiếp xúc, đồng ý làm bạn bè tri kỷ với cậu ta.

Trong suốt một khoảng thời gian ngắn lại có một số mâu thuẫn xảy ra.

Phó Như Niên lại không có thời gian quan tâm và để ý tới cảm nhận của Tống Quân.

Ánh mắt của cậu tìm kiếm xung quanh, một lúc sau đó cậu liền nhìn thấy Ôn Yến Minh và Thu Triều đang đứng nói chuyện cùng với nhau.

Không biết được là Thu Triều đang nói những gì, chỉ thấy trên mặt cậu ta tỏ ra vô cùng vui vẻ, nhưng mà người đang đứng ở bên cạnh là Ôn Yến Minh, lại có vẻ như hơi không chú tâm lắm.

Thật trùng hợp là, Ôn Yến Minh lại tình cờ nhìn qua hướng của cậu.

Vậy là hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Yến Minh lợi dụng lúc Thu Triều không chú ý tới, mà chạy ngay đến chỗ của Phó Như Niên sau đó làm động tác cắt cổ.

Nhìn thấy hành động đó, Phó Như Niên không nhịn được mà phá lên cười.

Cậu thật sự rất vui mừng, nhưng lại sợ bản thân không kìm chế được mà làm đổ ly nước trái cây ở trên tay xuống, cho nên đã vội vàng đặt cái ly sang một bên, chỉ là nụ cười trên mặt của cậu thì tạm thời không thể nào tan biến đi được, đôi mắt cậu cong lên thành hình vầng trăng khuyết.

Cậu Ôn thật sự là rất có ý tứ .

Phó Như Niên suy nghĩ.

Lần sau nếu như là lại có một cơ hội, thì cậu định sẽ không khiến anh ta phải chịu ủy khuất như vậy.

Hơn nữa là, thân phận của anh ta lại chính là chồng chưa cưới của Thu Triều, nếu thật sự là Phó Như Niên lại đi có quan hệ tình cảm với Ôn Yến Minh, thì chắc chắn rằng đó sẽ là một đòn đánh thật mạnh vào Thu Triều trong lúc này.

Dù sao thì cho đến cùng, trong mắt của Thu Triều, Phó Như Niên cậu cũng nên là một trong số những người theo đuổi Thu Triều, trước đó vài ngày, lời tỏ tình của cậu đã bị từ chối, đáng lẽ ra lúc này cậu nên sống trong sự buồn phiền, bàng hoàng mới đúng.

Điều đáng nói hơn là, nội dung của quyển sách là được viết dưới góc nhìn của Thu Triều, cho nên lời văn tập trung miêu tả rất nhiều về tâm lý của Thu Triều.

Mà một trong số đó chính là, Thu Triều luôn tự cho rằng, không một ai có thể chống lại sức lôi cuốn của bản thân.

Theo như suy nghĩ của cậu ta, thì ở trên đời này chỉ có người mà cậu ta không thích, chứ hoàn toàn không có người không thích cậu ta…

Nghĩ đến đây, nét mặt vui vẻ trên mặt của Phó Như Niên dần dần trở nên nhạt dần.

Trong kiếp này, cậu muốn để cho Thu Triều tự nhìn thấy cảnh, những người mà cậu ta cho là thích bản thân, lại đi gặp gỡ và thích người khác, không biết đến lúc đó thì cậu ta còn có thể nở nụ cười thoải mái như bây giờ được nữa hay không.

Bên cạnh đó, đôi mắt của Tống Quân thì luôn nhìn về phía của Phó Như Niên.

Vì vậy, khi nhìn thấy nụ cười chân thành được phát ra từ tận đáy lòng, đã làm cho Phó Như Niên nhìn càng rạng rỡ hơn rất nhiều, khiến cho người khác không thể nào rời mắt đi được.

Lúc này, cậu ta lại không muốn làm phiền đến Phó Như Niên, cậu ta đứng đó đợi cho đến khi người trước mặt không còn cười nữa, mới nhướng mày hỏi cậu: "Có chuyện gì mà nhìn cậu vui quá vậy? Cậu không muốn chia sẻ với tôi hay sao?"

Phó Như Niên quay đầu lại, vui vẻ cười với cậu ta: "Vừa rồi, tôi đã nhìn thấy một con vật nhỏ rất đáng yêu."

"Có thật không?" Tống Quân quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng mà lại không có nhìn thấy "động vật nhỏ" như lời của Phó Như Niên nói.

Có thể do bởi vì cậu ta đã tìm kiếm quá muộn, cho nên con vật nhỏ kia đã biến mất rồi. Tống Quân tiếc nuối, nói: "Thật đáng tiếc bởi vì tôi không thể nhìn thấy được nó rồi."

Phó Như Niên chỉ mỉm cười, và không nói thêm điều gì nữa.

Đối với Phó Như Niên thì tiệc đính hôn diễn ra sau đó không có gì quá đặc biệt cả.

Thu Triều đứng đối mặt với mọi người, trên môi luôn nở một nụ cười tươi tắn, khéo léo, làm cho người ta cảm thấy có một chút chán ghét, tuy rằng, vẻ mặt của Ôn Yến Minh thể hiện rõ sự ủ rũ, nhưng mà đối với mọi người mà nói, thì mọi khi biểu cảm của anh ta cũng đều giống như vậy, có rất nhiều người có thể nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ là bằng mặt không bằng lòng.

Tống Quân quan sát Thu Triều một lúc, nhịn không được liền nói: "Cái người gọi là Thu Triều kia, tôi nghĩ rằng cậu ta cũng chỉ là có như vậy."

Ánh mắt của Phó Như Niên ngạc nhiên, quay lại nhìn Tống Quân.

Ở trong tác phẩm gốc lúc Tống Quân và anh trai cậu ta Tống Thế cùng tranh giành Thu Triều, hình như cậu ta cũng không có nói những lời như vậy về Thu Triều!

Bỗng nhiên Phó Như Niên không thể không suy nghĩ rằng, Tống Quân đúng là con người bề ngoài nói không đúng nhưng mà thân thể lại thành thật hơn.

Nhưng mà, Tống Quân thực sự là rất thích Thu Triều, nhớ khi cùng nhau đi ra ngoài cắm trại, cậu ta và Thu Triều đã tách ra khỏi mọi người, cả hai đã âu yếm bên nhau trong suốt hai ngày.

Lúc đó, Tống Quân biết được chồng chưa cưới của Thu Triều chính là Ôn Yến Minh, đồng thời cậu ta cũng biết được rằng Thu Triều và anh trai của cậu ta cũng có quan hệ tình cảm với nhau và anh trai của cậu ta Tống Thế cũng có tình cảm thật lòng với Thu Triều, nhưng mà cậu ta vẫn không thể tránh khỏi, vẫn bị Thu Triều hấp dẫn…

Tống Quân bị ánh mắt nhìn chăm chú của Phó Như Niên làm cho không được tự nhiên, thoải mái, nói: "Tại sao cậu lại đi nhìn chăm chú tôi làm cái gì?"

Phó Như Niên: "... Không có gì."

Đúng là một tên ngốc.

Trong trường hợp, nếu không thể làm lay chuyển được cậu ta, thì khi tình yêu đến, chắc chắn rằng cậu ta sẽ thấy được sự lợi hại của nó.

Sau đó, cho đến khi buổi tiệc đính hôn kết thúc, Phó Như Niên cũng không bao giờ có thể có được cơ hội để kết thân với Ôn Yến Minh.

Dù là như vậy, thì Phó Như Niên cũng không cảm thấy sốt ruột.

Đối với cậu mà nói, cái kết quả thật sự là rất quan trọng nhưng quá trình trải nghiệm trò chơi, thật sự cũng là một thứ vô cùng hạnh phúc.

Khi buổi tiệc sắp kết thúc.

Lúc Phó Như Niên có ý định muốn đi theo Tống Quân, để hai người cùng nhau ra về, thì bỗng nhiên, cậu liền nghe được giọng nói của nhân vật chính của ngày hôm nay, rồi hét lớn: "Phó Như Niên!"

Phó Như Niên quay đầu đi.

Tối nay, Thu Triều hình như rất là vui vẻ, lúc nãy, cậu ta đã có uống một chút rượu, nên bây giờ có cảm thấy hơi choáng váng, đôi mắt của cậu ta mở tròn xoe, ánh mắt có chút gì đó lơ đễnh khi nhìn mọi người xung quanh. Hai bên má của cậu ta có một chút ửng hồng, ánh mắt nhìn về phía của Phó Như Niên, trên môi nở một nụ cười thật tươi, nhìn qua thì rất là đáng yêu. Giọng nói của cậu ta cũng rất dịu dàng, cậu ta khẽ nói: "Anh Như Niên, đến khi nào thì hai chúng ta lại có thể đi trượt tuyết với nhau?"

Phó Như Niên thở dài một tiếng.

Hầy.

Đây có được xem là cậu ta đang cố gắng củng cố thêm chuyện tình cảm giữa hai người không?

Muốn làm cho Phó Như Niên không thể dễ dàng quên đi cậu ta, cho dù là cậu ta đã đính hôn rồi, thì cậu cũng không được từ bỏ hy vọng hay sao?

Phó Như Niên cảm thấy có chút hơi bất lực.

Nếu không phải đã từng trải qua một lần chết đi sống lại, thì có lẽ đến bây giờ, cậu vẫn còn là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, dịu dàng, đồng thời cũng sẽ dễ dàng bị vẻ ngoài của Thu Triều lừa gạt.

Cậu nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng đồng ý, thì Tống Quân đang đứng ở bên cạnh đã vươn tay kéo Phó Như Niên về phía sau, không kiên nhẫn mà nói: "Cậu đang gọi ai là anh trai của cậu vậy chứ!?"

Thu Triều mở to hai mắt, vẻ mặt đầy sự đau khổ, oan ức, nhìn vào Tống Quân một lúc, rồi có chút bối rối, hỏi: "Cậu là ai?"

Tống Quân hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời câu hỏi của cậu ta.

Tống Quân nhìn xung quanh nhưng lại không thấy được bóng dáng của Ôn Yến Minh, chỉ thấy một mình anh trai mình là Tống Thế, không còn cách nào khác, đành phải hét lên: "Anh hai! Lại đây một chút!"

Sau khi Tống Thế nghe thấy hai từ "anh hai" đã lâu lắm rồi chưa được nghe, thì anh ta nhanh chóng đi lại mà không một chút do dự nào.

Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua Thu Triều, ngạc nhiên nói: "Đang có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là nhân vật chính của buổi tiệc tối nay lại đang say khướt, bây giờ không còn có thể phân biệt được đông, tây, bắc, nam, làm phiền anh mau đem cậu ta đưa về chỗ của của cậu Ôn. Khi đưa cậu ta về chỗ của cậu Ôn, nói anh ta đừng có để cậu ta đến đây quấy rầy chúng ta hoài như vậy." Bộ dáng của Tống Quân nhìn Thu Triều rất là đề phòng, sau khi nói xong, còn không quên liếc mắt qua nhìn Thu Triều một cái.

Tống Thế cau hai đầu lông mày.

Anh ta định giơ tay ra kéo Thu Triều thì bỗng nhiên Thu Triều lại lau thẳng vào lòng ngực của Phó Như Niên: "Không được! Em muốn anh Phó Như Niên làm anh trai của em! Hôm nay, không một ai có thể tách em ra khỏi anh trai Như Niên được!"

Khi cậu ta nói ra những điều này, đôi mắt của Thu Triều đã bắt đầu đỏ hoe, còn miệng cậu ta thì hơi bĩu ra, nhìn qua thì thấy đáng yêu vô cùng.

Tống Quân đứng ở một bên, đưa tay tới muốn kéo Thu Triều ra. Cậu ta là một trong số ít người có mặt tại bữa tiệc tối nay, mà biết rõ về tình cảm của Phó Như Niên và Thu Triều, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, nói: "Mẹ nó, mau buông tay ra!"

Một tình cảnh hết sức là hỗn loạn.

Tống Thế: "..."

Tống Thế quay đầu lại, không thể không nhìn mặt Phó Như Niên, nhưng mà rất nhanh chóng liền rời đi.

Phó Như Niên: “...”

Chính vì vậy, khi Tống Thế nhìn thấy cảnh như thế, thì cuối cùng tính cách của anh, có bao nhiêu nóng nảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play