Suy nghĩ của Tống Thế là gì, Phó Như Niên không thể hiểu được, nhưng Phó Như Niên cũng biết, nếu cậu cứ để hai người này tiếp tục làm loạn, thì không lâu nữa họ sẽ trở nên nổi tiếng nhất trường.
Phó Như Niên đưa tay tới, một cách nhanh nhẹn khéo léo, đẩy Thu Triều ra, sau đó lại kéo Tống Quân lại: "Được rồi, cậu đôi co với một con ma men để làm gì."
Tống Quân khinh thường nói: "Trông cậu ấy tỉnh như sáo kìa."
Ở bên cạnh, Tống Thế vươn tay đỡ Thu Triều, nhẹ nhàng nói: "Để tôi đem cậu trả về cho vị hôn phu của cậu."
Thu Triều không muốn rời đi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phó Như Niên: "Anh không muốn Thu Thu của anh sao?"
Dáng vẻ của cậu ta lúc này, giống như một con vật bị bỏ rơi vậy.
Khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng, muốn mang những điều tốt đẹp nhất của mình tới cho cậu ta.
Phó Như Niên thì khác.
Cậu không những không mềm lòng, mà còn nghĩ thầm, mẹ nó còn không mau cút đi, còn cố ý ra vẻ làm nũng với cậu, nói về diễn xuất, không lẽ trong giới giải trí cậu lại không bằng cậu ta?
Phó Như Niên như khoác lên mình bộ dáng chứa đầy tinh hoa của nghệ thuật.
Cậu thở dài, giọng điệu buồn bã:
"Em đã từng nói nếu không phải anh thì nhất định sẽ không kết hôn, nhưng chỉ trong chớp mắt, em lại từ chối lời tỏ tình của anh, em cũng đã đính hôn với người khác, nếu đã là như vậy, thì không nên nói những lời dễ làm người khác hiểu lầm."
Ánh mắt của Thu Triều rơm rớm nước mắt.
Trông dáng vẻ của cậu ta rất là tủi thân, định mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tống Thế và Tống Quân ở phía sau lưng, ánh mắt chợt thay đổi bỗng trở nên tối sầm lại.
Cậu ta thì thầm: "Không phải như anh nghĩ đâu... Em và Tổng giám đốc Ôn... không phải là quan hệ như vậy..."
Cuối cùng, giọng của Thu Triều dần trở nên tuyệt vọng.
Tống Thế nắm lấy tay của cậu ta một lúc.
Phó Như Niên thấy vậy thì liền nhướng mày.
Kế hoạch tác chiến của Thu Triều thực sự là quá hoàn hảo.
Ban đầu Phó Như Niên còn nghĩ, Thu Triều đến đây, vì muốn bám dính lấy cậu, khiến cho cậu ôm hy vọng, nhưng ai mà ngờ được, bây giờ cậu ta lại ở đây thân mật với Tống Thế.
Sau một màn diễn xuất như vậy, mọi người có mặt ở đây không một ai nghĩ, chuyện đính hôn của Thu Triều và Ôn Yến Minh là tự nguyện.
Mặc dù Thu Triều thực sự là tự nguyện.
Thậm chí chính vì nguyên nhân này, cậu đã phải trả một cái giá rất đắt.
Tống Thế nhanh chóng phản ứng lại, nói nhỏ: "Cậu say rồi."
Nói xong, hắn liền kéo mạnh Thu Triều đi.
Cuối cùng Thu Triều nhìn thật sâu vào mắt Phó Như Niên, sau đó mới ngoan ngoãn đi theo sau Tống Thế.
Phó Như Niên nhìn theo Tống Thế và Thu Triều rời đi cho tới khi không còn nhìn thấy họ nữa, không chịu được mà xoa nhẹ ấn đường.
Không có gì bất ngờ khi Thu Triều có thể trở thành nhân vật chính trong tác phẩm gốc, thậm chí còn mở cả hậu cung, chung đụng với nhiều người tai to mặt như lớn như vậy, mà không bị phát hiện, kỹ năng diễn xuất này đúng thật là...
Xí.
Đơn giản.
Bên cạnh, Tống Quân cũng có những biểu hiện khác lạ. Cậu ta nhìn Phó Như Niên, do dự nói: "Chuyện của Thu Triều... Có phải là bị ép gả cho Ôn Yến Minh không?"
Phó Như Niên: "..."
Nhìn xem, đây chính là một trong số những người đàn ông đã bị kỹ năng diễn xuất của Thu Triều khuất phục.
Phó Như Niên thầm thở dài một hơi: "Không cần biết, cậu ta đã đính hôn với Tổng giám đốc Ôn rồi. Cho dù tôi có ý kiến thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của cậu ta."
"… Đúng là như vậy." Tống Quân gật đầu.
Cậu ta đưa tay ra vỗ vai Phó Như Niên: "Không sao đâu, sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người." Nói xong, Tống Quân nhớ tới tiêu chuẩn chọn bạn đời của Phó Như Niên, im lặng một lúc, nghiến răng nói: "Đảm bảo đúng theo yêu cầu của cậu."
"Được rồi." Phó Như Niên gật nhẹ đầu.
Lòng cậu háo hức tràn đầy mong đợi.
Lúc trở về căn hộ, đã là hơn một giờ đêm.
Phó Như Niên buồn ngủ không chịu được, rửa mặt xong liền ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cậu bị cuộc gọi của Tiền Văn Truất đánh thức.
Nhíu mày, Phó Như Niên nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì?"
Giọng của Tiền Văn Truất háo hức: "Tiệc đính hôn đã kết thúc rồi, cậu đã liên hệ với Tổng giám đốc Sầm chưa?"
Phó Như Niên: "..."
Phó Như Niên nheo mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Bảy giờ sáng.
Gọi đến vào giờ này, Phó Như Niên còn tưởng rằng Tiền Văn Tuất có việc gì đó rất quan trọng, thì ra là nhắc tới Sầm Dịch Ngạn, lời nói ra càng thêm mất kiên nhẫn.
Nhưng hai người họ vẫn chưa thể xé nát mặt nhau.
Phó Như Niên nhắm mắt lại, cảm thấy mình có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.
Cậu thản nhiên nói: "Lúc ấy ở trong xe, anh đã lấy danh thiếp của anh Sầm đi rồi, trên đó có số điện thoại của anh ấy, tôi không có giữ."
Tiền Văn Truất sững sờ, nhớ lại chuyện này, không khỏi than thở: "Sao cậu không chịu nói sớm? Mấy ngày nay cậu không liên lạc với Tổng giám đốc Sầm lần nào à? Bây giờ tôi gửi số qua cho cậu."
Nói xong liền cúp máy.
Phó Như Niên ném luôn điện thoại sang một bên.
Một lúc sau, điện thoại kêu lên một tiếng ting, một số điện thoại được gửi qua.
Phó Như Niên lần mò tìm lại điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng rồi nằm sấp xuống tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa, mãi đến tám giờ rưỡi mới dậy.
Xoa xoa mái tóc rối tung của mình, Phó Như Niên đi vào nhà tắm để rửa mặt, sau đó gọi đồ ăn sáng ở bên ngoài, tìm thấy tin nhắn ban nãy, lưu dãy số trên đó rồi bấm gọi.
Không lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Sầm Dịch Ngạn phát ra từ đầu dây bên kia: "Xin chào."
Phó Như Niên cười: "Chào, Tổng giám đốc Sầm, tôi gọi đến để hỏi về chuyện công việc."
Sầm Dịch Ngạn ngồi trong phòng làm việc trống trải, giơ tay nhìn vào đồng hồ: "Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi. Mười một giờ rưỡi gặp, tôi sẽ gửi địa chỉ tới điện thoại cho cậu."
Phó Như Niên: "Được."
Dường như bên chỗ Sầm Dịch Ngạn đang rất bận, ngay sau đó đã có tiếng người khác truyền đến, Phó Như Niên thấy vậy, vội vàng nói: "Không làm phiền Tổng giám đốc Sầm làm việc nữa."
Bên kia Sầm Dịch Ngạn trả lời một tiếng, Phó Như Niên liền cúp máy.
Cậu vỗ vỗ vào mặt mình trước gương, vừa ngân nga một giai điệu vừa dọn dẹp phòng.
Mới dọn dẹp được một nửa, bữa sáng đã được mang đến.
Phó Như Niên mở cửa lấy đồ ăn, ăn xong, liền tiếp tục dọn dẹp nửa còn lại, sau đó co người trên sô pha xem ti vi một lúc, rồi thay quần áo, bắt đầu xuất phát.
Khi cậu đến địa điểm mà Sầm Dịch Ngạn hẹn, còn mười lăm phút nữa là đến mười một giờ rưỡi rồi.
Lúc Phó Như Niên bước vào nhà hàng, một người phục vụ lập tức bước ra tiếp đón, kính cẩn nói: "Ngài Phó phải không ạ? Ngài Sầm ở bên này, xin mời."
Phó Như Niên có chút hơi ngạc nhiên.
Cậu đã đến sớm như vậy, không ngờ Sầm Dịch Ngạn còn đến sớm hơn cậu...
Khó mà khiến cậu không có suy nghĩ khác.
Phó Như Niên không khỏi cười thầm: "Cảm ơn."
Theo sau người phục vụ lên lầu, bước vào phòng, Phó Như Niên nhìn thoáng qua đã thấy Sầm Dịch Ngạn ngồi ở trong đó. Cậu lịch sự chào hỏi Sầm Dịch Ngạn.
Sầm Dịch Ngạn đưa tay: "Ngồi đi."
Phó Như Niên thoải mái ngồi xuống.
Hôm nay trông Sầm Dịch Ngạn vẫn đẹp trai ngời ngời. Vẻ mặt anh hờ hững, tựa như không để tâm đến thứ gì, đôi mắt rũ xuống, nhìn vào thực đơn ở trên bàn: "Có món gì không ăn được không?"
Phó Như Niên lắc đầu, nói nhỏ: "Không, cái gì tôi cũng có thể ăn được."
Sầm Dịch Ngạn ngẩng đầu nhìn Phó Như Niên.
Cho dù Phó Như Niên nói cái gì cũng có thể ăn, nhưng lúc Sầm Dịch Niên gọi món, thỉnh thoảng vẫn dò hỏi Phó Như Niên, cuối cùng, anh đưa thực đơn cho người phục vụ: "Trước mắt cứ như vậy đi, tất cả các món đều không để hành lá và rau mùi."
Phó Như Niên hơi ngạc nhiên.
Cậu thực sự không thích hành lá và rau mùi.
Là bị phát hiện nói dối, hay là Tổng giám đốc Sầm cũng không thích ăn?
Phó Như Niên nhịn không được nhìn sang phía Sầm Dịch Ngạn.
Vẻ mặt của Sầm Dịch Ngạn vẫn như cũ không hề thay đổi, tạo cho người đối diện một cảm giác khó hiểu.
Anh vừa ngước mắt lên, hai người liền chạm mắt.
Ngay sau đó, Phó Như Niên thấy Sầm Dịch Ngạn lấy ra một tập tài liệu trong túi, đưa cho cậu: "Đây là nội dung công việc, cậu mau xem đi."
Đôi mắt Phó Như Niên lấp lánh, nhìn qua với vẻ mặt đầy mong chờ.
Hôn ước.
Phó Như Niên: "???"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT