Lúc bắt đầu Phó Như Niên còn cảm thấy có một chút mất hứng, nhưng sau đó, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khác, khóe miệng hơi cong lên.

Đi công tác sao… Hình như là cũng không tệ lắm.

Nghĩ lại thì những người trợ lý nhỏ đang trốn dưới bàn làm việc kia, đang rất hoảng sợ, đến mức không dám di chuyển vì sợ bị người khác phát hiện.

Ban ngày thì giúp đỡ giặt nội y, buổi tối thì còn đáng thương hơn, vừa làm bảo mẫu vừa phải làm ấm giường… Đây đều là những công việc rất phù hợp.

Phó Như Niên không khỏi phấn khích.

Nhưng mà, bởi vì đang ở trước mặt của Sầm Dịch Ngạn, cậu vẫn cần giả bộ một chút, nếu không sẽ làm cho anh sợ hãi, cuộc sống hạnh phúc của cậu cũng sẽ biến mất.

Phó Như Niên chớp mắt mấy cái, hai bên má ửng hồng một chút: "Cảm ơn Sầm tổng!"

Đôi mắt của cậu sáng lên, ánh mắt Phó Như Niên tràn đầy vẻ biết ơn, đồng thời còn thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối với Sầm Dịch Ngạn.

Sầm Dịch Ngạn ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi."

"Ừm." Bộ dạng của Phó Như Niên vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, gật đầu lia lịa, làm cho mái tóc mềm mại của cậu phập phồng, khiến cho người khác nhìn thấy là đã muốn sờ.

Ngón tay cái và ngón tay trỏ bên phải của Sầm Dịch Ngạn khẽ nhích nhích một chút.

Hai người lần lượt bước ra khỏi hành lang dài.

Sầm Dịch Ngạn đi ở phía trước, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về cậu nói: "Cái danh thiếp lần trước tôi đưa cho cậu, cậu còn giữ nó hay không?"

Phó Như Niên chớp mắt mấy cái: "Vẫn còn giữ."

Từ sau khi ở khách sạn trở về, thì Phó Như Niên liền đưa danh thiếp màu đen kia của Sầm Dịch Ngạn cho Tiền Văn Truất, nhưng có thể chắc chắn rằng Tiền Văn Truất nhất định sẽ không làm mất nó… bởi vì anh ta còn đang hy vọng vào việc Phó Như Niên ôm được cái đùi vàng là Sầm Dịch Ngạn.

Sầm Dịch Ngạn nhẹ nhàng nói: "Số điện thoại trên đó là số cá nhân của tôi, ngày mai cậu hãy gọi lại cho tôi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn về một số nội dung của bản hợp đồng."

Phó Như Niên gật đầu, nói: "Được."

Đôi mắt của Sầm Dịch Ngạn nhìn quanh khuôn mặt của Phó Như Niên một lượt, nói: "Nếu như cậu thấy công việc không thích hợp, thì cậu có quyền được từ chối, tôi hy vọng rằng cậu sẽ tự nguyện làm việc chứ không phải do ép buộc."

Nghe anh nói như vậy, Phó Như Niên bỗng cảm thấy có một chút hơi bất ngờ.

Có công việc gì mà cần phải dùng tới một từ "tự nguyện"? Có lẽ nào điều ước của cậu sắp được thực hiện rồi?

Trong lòng của Phó Như Niên lúc này bỗng có chút hơi phấn khích.

"Cám ơn tổng giám đốc Sầm, tôi sẽ nhớ kỹ những lời mà ngài đã nói." Sau khi nói xong câu này, thì gương mặt của Phó Như Niên đỏ bừng lên. Cậu thầm nghĩ trong đầu rằng, nội dung hợp đồng ngày mai nhất định là sẽ yêu cầu làm trợ lý riêng, hoặc là bảo mẫu làm ấm giường!

Sầm Dịch Ngạn im lặng một lúc, cúi đầu lên tiếng, sau đó mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, khách mời của buổi tiệc đính hôn trên cơ bản đều đã đến đông đủ.

Có rất nhiều người đã tụ tập xung quanh vòng tròn trong phòng khiêu vũ.

Phần trung tâm cố ý được để trống, và thêm một vòng xung quanh vòng thì được bố trí theo kiểu tiệc đứng tự do, trên chiếc bàn thật dài hình vòm có đủ loại thức ăn và rượu, khách có thể tự lấy nếu như có nhu cầu.

Khi Phó Như Niên vào đến sân, nhìn sơ qua một vòng, liếc một cái liền nhìn thấy được Tống Quân đang đứng ở một góc.

Lúc này, sắc mặt của Tống Quân không được tốt cho lắm, đứng ở bên cạnh cậu ta chính là Tống Thế, hai người bọn họ dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, ngay cả người có tính tình dịu dàng như Tống Thế, cũng phải cau mày lại.

Còn về phần của Sầm Dịch Ngạn, khi anh vừa mới bước ra khỏi hành lang, thì đã bị một số doanh nhân giàu có đang đứng gần đó trực tiếp kéo đi.

Phó Như Niên sửa sang lại quần áo, nhìn về hướng của Tống Quân và Tống Thế rồi đi đến.

Khi cậu chỉ còn cách họ khoảng hai bước chân, thì Tống Quân lúc này cũng đã nhìn thấy được Phó Như Niên. Cậu ta lập tức giơ tay, ra hiệu cho Phó Như Niên đi qua.

Khi cậu đến gần, thì Tống Quân và Tống Thế đã không còn cãi nhau nữa.

Tống Quân hỏi Phó Như Niên: "Vừa rồi cậu đã đi đâu vậy?"

Phó Như Niên nói: "Toilet."

Sau khi cậu nói xong, quay đầu lại, là ánh mắt dò xét đánh giá của Tống Thế ở bên cạnh Tống Quân, cậu liền nhướng mắt nhìn anh ta mỉm cười.

Tống Thế sững sờ, cũng quay lại mỉm cười với cậu.

"Vừa rồi tôi không nhìn thấy cậu." Tống Quân dùng giọng nói của bản thân để kéo lại sự chú ý của Phó Như Niên, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh để chắn đi tầm mắt, cậu ta hoàn toàn không muốn giữa Tống Thế và cậu có bất kỳ sự liên hệ nào.

Phó Như Niên xoay người, chỉ về hướng bản thân vừa mới đi đến: "Phía bên kia cũng có một nhà vệ sinh."

Trước đây, Tống Quân chưa từng đi đến những nơi như thế này, nhưng mà cậu ta nghĩ rằng Phó Như Niên cũng không cần phải nói dối cậu ta làm gì, cho nên không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

Cậu ta quay đầu lại, nhìn về Tống Thế cười chế nhạo, rồi bắt đầu tỏ ý muốn đuổi người: "Nơi này không phải là có rất nhiều người mà cậu muốn bàn chuyện làm ăn hay sao? Cậu hãy đi tìm bọn họ đi, đừng có đi theo bên cạnh làm chướng mắt tôi."

Tống Thế nhíu đầu lông mày.

Anh ta mở miệng, hình như là muốn dạy dỗ Tống Quân, nhưng nhìn thấy có Phó Như Niên ở đây, nên cuối cùng anh ta vẫn là nhịn xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Những chuyện tôi vừa nói với cậu, sau khi trở về cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho thật là kỹ. Tôi không vội vàng muốn cậu phải trả lời ngay, tôi chỉ hy vọng sau này cậu sẽ không cần phải thấy hối hận."

Tống Quân mở tròn mắt thể hiện sự xem thường.

Sau khi Tống Thế rời đi, Phó Như Niên giơ tay cầm lấy một cái bánh ngọt nhỏ ở trên bàn tiệc điểm tâm, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy, hình như anh trai của cậu đã nói chuyện gì đó mà cậu không muốn nghe hay sao?"

"Cũng không có chuyện gì cả." Vẻ mặt của Tống Quân thể hiện sự không kiên nhẫn: "Cả ngày chỉ biết cằn nhằn ở bên lỗ tai của tôi."

"Nhưng mà, có một số chuyện mà anh trai của cậu nói, thì cậu cũng nên nghe một chút."

Phó Như Niên thở dài một tiếng.

Cậu dùng nĩa cắt một miếng bánh nhỏ rồi cho vào miệng, ngay lập tức vị ngọt ngào của bánh lan tỏa trong khoang miệng, chiếm trọn toàn bộ vị giác của Phó Như Niên.

Trong tiểu thuyết gốc, thì cả hai anh em Tống Thế và Tống Quân đều không tránh khỏi tình yêu đối với Thu Triều, để rồi cuối cùng cả hai đều trở thành người trong hậu cung của Thu Triều.

Tuy nhiên, Tống Thế là một người đàn ông có nhìn nhận rất rõ ràng. Không biết là do tính chiếm hữu hay là do Tống Thế đã cảm nhận được điều gì đó mà lần đầu tiên khi rơi vào mối quan hệ này, anh ta đã dặn Tống Quân không được tiếp xúc gần với Thu Triều, đồng thời tìm mọi cách để cản trở Tống Quân không gặp được Thu Triều. Nhưng mà chỉ tiếc, sức mạnh nội dung của cốt truyện thật sự là rất lớn, dưới một cách tình cờ nào đó, mà hai người bọn họ vẫn là gặp mặt nhau.

Nhưng mà Tống Quân và Thu Triều mới chỉ ở chung với nhau được hai ngày, sau đó cậu ta đã xem Thu Triều như một người tri kỷ, tâm giao, cậu ta thật lòng đối xử với Thu Triều rất tốt, cuối cùng lại chuyển thành tình yêu.

Giai đoạn đầu, mối quan hệ giữa hai anh em vẫn rất bình thường, nhưng cuối cùng lại bởi vì tranh giành Thu Triều mà xảy ra xích mích, đến mức đầu rơi máu chảy.

Tuy là đến cuối cùng tất cả mọi người đều thỏa hiệp, đều đồng ý sẽ cùng chia sẻ Thu Triều, nhưng mà như cũ vẫn luôn xảy ra xích mích.

Là bạn thân của Tống Quân, Phó Như Niên không muốn nhìn thấy Tống Quân lại lao đầu vào cái hố khổng lồ của Thu Triều.

Nếu như Tống Quân chịu nghe lời khuyên của Tống Thế, tránh xa Thu Triều chút, thì trong tương lai, những chuyện sau đó sẽ không thể xảy ra…

Tống Quân không thể nào hiểu được những nguyên nhân trong này, cho nên khi cậu vừa nghe thấy Phó Như Niên nói những lời như vậy,, liền nhịn không được cau đầu lông mày lại, nói: "Cậu cùng với cái tên kia, hai người chỉ vừa mới gặp mặt nhau, thì tại sao lòng đã nghiêng về phía anh ta? Đừng nói với tôi rằng cậu đã nhìn trúng anh ta đó."

Mí mắt của Phó Như Niên giật giật: "Nếu như tôi nói tôi thích anh ta thì phải làm sao bây giờ?"

Tống Quân: "..."

Nghe thấy cậu nói như vậy, vẻ mặt của Tống Quân liền méo mó trong giây lát, giọng nói của cậu ta không tự chủ được mà lớn hơn một chút: "Cậu không được quên, anh ta là người ghét đồng tính luyến ái! Nếu anh ta biết cậu cũng là người đồng tính, thì anh ta sẽ tránh cậu như bệnh dịch! Cậu sẽ không thể thành công!"

"Không sao, không sao, tôi đã biết." Phó Như Niên tạm thời đứng lên, dùng nĩa gắp một cái bánh nhỏ nhét vào miệng Tống Quân: "Tôi đã nhớ rồi, cậu không cần phải nhắc nhở.”

"Cách xa anh ta ra một chút!" Tống Quân vừa nhai miếng bánh ngọt trong miệng, vừa không quên dặn dò, mơ hồ nói hết câu.

“Ồ.”

Bên ngoài Phó Như Niên đều đồng ý với Tống Quân, nhưng sau lưng cậu đã nhớ lại cảnh của ba người trong cuốn sách gốc, nơi hai anh em chiến đấu với nhau để giành lấy Thu Triều, nhưng mà cuối cùng lại thỏa hiệp và sẵn sàng chia sẻ với nhau.

Thật khâm phục cuốn tiểu thuyết này.

Đây chính là hai anh em cùng yêu một người trong truyền thuyết sao.

Thật sự là làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play