Editor: Hana

Lục Chi Châu suy nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình sai ở đâu, nghĩ vắt óc cũng không nghĩ đây là sự trùng hợp.

Nhưng trái lại, anh đưa ra quyết định cho một chuyện.

Anh tìm được WeChat của Cố Kính, gửi tin nhắn cho ông ấy: [Chú Cố, cháu đã nghĩ kỹ, bộ phim này cháu không định nhận.]

Cố Kính đang nấu trà gừng đường nâu cho con gái, thấy tin nhắn này liền nhíu mày: [Vì sao? Có điều gì khiến cháu băn khoăn sao?]

Cố Kính tốn rất nhiều tâm huyết cho bộ phim này, tự mình giám sát kịch bản cải biên là hy vọng kịch bản có thể hấp dẫn Lục Chi Châu, có anh tham gia, bộ phim này không phải lo đầu ra.

Lục Chi Châu: [Không ạ, là nguyên nhân cá nhân của cháu.]

Hiện tại anh không biết làm mất lòng Tô Yểu ở đâu, nếu Tô Yểu biết được Tô Mạn và anh diễn cùng nhau, khó tránh khỏi có tiếp xúc thân mật, sợ là Tô Yểu sẽ khó chịu.

Cố Kính có chút tiếc nuối nhưng cũng không thể làm gì được: [Được rồi, lần sau có cơ hội hợp tác.]

Cố Kính xem như là một trong số rất ít người biết bối cảnh của Lục Chi Châu, không chỉ có gia thế tốt, chủ yếu Cố Kính cũng rất thích anh, diễn xuất tốt, chịu bỏ công sức mài giũa bản thân.

Chỉ dựa vào gia thế của anh, ở nhà ăn không ngồi rồi cũng đủ sống mấy đời nhưng anh vẫn bằng lòng phát triển bản thân, rất hiếm người được như vậy.

“Bố ơi, có chuyện gì vậy bố?” Lông mày ông ấy đều nhíu lại giống như ông già. Cố Tư Mộ thay quần áo xong, từ trên lầu đi xuống.

“Lại đây uống trà gừng.” Cố Kính lắc đầu, rót trà gừng vào trong ly.

“Là công việc có vấn đề sao?” Cố Tư Mộ không muốn uống trà gừng, mùi vị nó rất kỳ lạ.

“Lục Chi Châu từ chối diễn nam chính trong “Độ Tiên”, bố lại phải tìm nam chính thích hợp một lần nữa, có chút phiền não, cho nên con ngoan ngoãn uống trà gừng, đừng để bố tức giận.”

Cố Tư Mộ là một tay ông ấy nuôi lớn, sao ông ấy lại không biết cô ấy đang suy nghĩ gì được chứ.

“À, con biết rồi.” Cố Tư Mộ gật đầu, Lục Chi Châu không diễn, có chút mất mát. “Độ Tiên” là tác phẩm đầu tiên của cô ấy sau khi ra mắt, nghĩ rằng có thể đóng cùng với Lục Chi Châu nên Cố Tư Mộ còn rất vui vẻ, Lục Chi Châu là thần tượng của cô ấy, nhưng cũng không có cách nào.

*

Mười một giờ đêm, Tô Yểu và Đường Đường rửa mặt xong, nằm trong chăn thì thầm với nhau, thời gian tán dóc của đôi bạn thân đã đến.

“Yểu Yểu, bây giờ cậu đã tích góp được bao nhiêu?”

“Hơn một triệu, còn chưa đủ mua nhà.”

Đường Đường phồng má: “Bằng không tớ cho cậu mượn một ít, chờ đến lúc cậu kiếm được tiền thì trả tớ.” Sở dĩ nói mượn là vì nếu trực tiếp cho Tô Yểu, cô chắc chắn không cần.

“Không cần, tích góp thêm hai năm nữa là được rồi, cậu cho tớ mượn, tớ mua nhà còn phải trả nợ.”

Tô Yểu muốn thanh toán hết tiền mua nhà, bằng không mang nợ lại không yên ổn, để bà nội sống trong căn nhà chưa hết nợ cũng không yên.

Lỡ như sau này cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà nội còn bị ép trả nợ, như vậy còn không bằng để bà nội ở nhà họ Tô trước.

Muốn mua một căn phòng nhỏ tốt một chút ở thành phố Ninh chắc cần khoảng năm, sáu triệu, còn phải có quan hệ mới mua được. Nếu cô tích góp được nhiều tiền như vậy thì sẽ để Lục Chi Châu hỏi giúp cô một chút xem thử có căn nào thích hợp không.

“Cậu đúng là bướng bỉnh, lỡ như bà bội bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

“Hẳn là không đến mức đó, tốt xấu gì bố tớ cũng là con ruột, chẳng qua thường xuyên bị mẹ tớ cằn nhằn, đến tớ còn bị huống gì bà nội.”

Tô Yểu là do bà nội nuôi lớn. Cô và Tô Mạn chỉ kém nhau một tuổi, bố mẹ đều hết lòng cho Tô Mạn. Từ lúc có ký ức đến nay, bên cạnh cô cũng chỉ có bà nội, cho nên nói cô còn lưu luyến gì ở nhà họ Tô thì đó là bà nội.

“Haiz, mẹ cậu thật sự là đầu óc có vấn đề, không phải cậu là nhặt được chứ?” Chuyện nhà họ Tô không thể nghĩ nhiều, vừa nghĩ đến liền đau đầu.

“Không biết, hẳn là không phải, nếu như là nhặt được, làm sao bà nội lại đối xử tốt với tớ như vậy.” Thỉnh thoảng Tô Yểu cũng nghĩ tới chuyện đó nhưng bà nội lại đối xử rất tốt với cô nên cô không nghĩ như vậy.

“Cũng đúng, vậy đơn thuần là do bố mẹ cậu không tốt, bất công, vô cùng thiên vị.”

“Không nói chuyện bọn họ nữa, mất hứng, bộ phim tiếp theo của cậu khi nào quay?”

“Chắc là nửa tháng sau, quay ở thành phố điện ảnh thành phố Ninh, là một bộ phim dân quốc, còn cậu thì sao?”

Tô Yểu trở mình: “Tớ đang xem kịch bản của “Độ Tiên”, chị Lưu tranh thủ cho tớ một cơ hội thử vai nữ hai.”

“Được nha, tớ biết “Độ Tiên”, gần đây rất hot, nghe nói Lục Chi Châu đóng vai nam chính, cậu kêu Lục Chi Châu nói đạo diễn một chút, còn thử vai gì nữa chứ, đạo diễn Cố Kính và Lục Chi Châu hình như rất thân.”

“Tớ không muốn nói.” Tô Yểu mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, có ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng.

“Cậu là đồ đầu đất, đùi tốt như vậy cũng không ôm, nếu là tớ, khẳng định sẽ mượn năng lực của Lục Chi Châu, nếu cậu chịu mở miệng, làm gì còn có chỗ cho Tô Mạn nhảy nhót chứ.”

Đường Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ cần Lục Chi Châu đưa tay ra thì sẽ có thể dễ dàng giải quyết cảnh khốn đốn của Tô Yểu, nhưng chính Tô Yểu không chịu.

Cô ấy à, vừa cứng cỏi vừa quật cường, thường xuyên khiến Đường Đường tức giận không chịu nổi, nhưng chính vì tính cách như vậy mới khiến Đường Đường cảm thấy Tô Yểu xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.

“Cậu nói thì nhẹ nhàng lắm, chờ đến khi cậu có người mình thích thì cậu sẽ hiểu.”

Thích một người là không hy vọng liên lụy chuyện gì khác ngoài yêu, không hy vọng sẽ bày ra vẻ suy sụp trước mặt anh, không muốn dính líu đến tiền tài lợi ích, không muốn kém cỏi trước mặt anh.

“Được rồi, nhưng nếu cậu có vấn đề gì thì nhất định phải nói với tớ, đừng cố nhịn mà không nói cho tớ biết.” Đường Đường cầm tay Tô Yểu: “Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau mà.”

“Cậu yên tâm, có việc tớ nhất định sẽ tìm cậu.”

Tô Yểu cười, Đường Đường là sắc màu hiếm có trong cuộc đời u ám này của cô.

Có đôi khi phiền muộn cũng khó tránh khỏi nghĩ vì sao bố mẹ ruột, em gái mình lại không tốt bằng một người không có quan hệ huyết thống.

Có một số câu hỏi không có lời giải đáp.

Đường Đường ở bên Tô Yểu liên tục hai, ba ngày, xem kịch bản, đối diễn với Tô Yểu. Mấy ngày nay, Tô Yểu đều rất vui, trên mặt thường xuyên nở nụ cười.

Mãi đến ngày Tô Yểu đi thử vai, Đường Đường cũng phải bận rộn đi làm, khó có được nghỉ ngơi hai, ba ngày, đều ở cùng Tô Yểu.

Đây cũng là lí do cho dù trong lòng Lục Chi Châu oán hận cỡ nào thì cũng không dám nói. Đối với Tô Yểu mà nói, Đường Đường là hạt dẻ cười. Lục Chi Châu rất cảm ơn cô ấy đã ở bên cạnh Tô Yểu trước khi anh gặp cô.

Lục Chi Châu vừa quay xong một quảng cáo, đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc, hít thở không khí. Anh trước cửa sổ sát đất, đúng lúc nhìn thấy Tô Yểu xuống xe.

Sao cô lại tới đây?

“Tiêu Hách.” Lục Chi Châu dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

“Dạ? Anh Lục, anh nghỉ ngơi xong rồi sao?”

“Hôm nay cô ấy có hành trình gì?” Lục Chi Châu nâng cằm ý chỉ dưới lầu.

Tiêu Hách cúi đầu nhìn, thấy bóng dáng quen thuộc kia: “Hẳn là đến thử vai nữ hai của “Độ Tiên”, nghe nói đạo diễn Cố cho cô Tô một cơ hội thử vai.”

Lục Chi Châu nhíu mày nhìn anh ấy: “Sao cậu không nói chuyện cô ấy muốn tham gia “Độ Tiên” sớm?”

“Chuyện này... Anh Lục, anh cũng không hỏi.” Tiêu Hách gãi đầu.

Sắc mặt Lục Chi Châu hơi lạnh, đi lên cầu thang: “Hoãn quay.”

Tiêu Hách nhìn bóng lưng Lục Chi Châu, trong lòng thở dài, rốt cuộc cô Tô tốt ở đâu mà câu hồn anh Lục đi mất, nếu nói xinh đẹp thì giới giải trí còn thiếu người đẹp sao?

Tiêu Hách không biết, nhưng anh ấy hiểu rõ, sau này chuyện liên quan đến cô Tô phải kịp thời báo cho anh Lục.

Tô Yểu theo Lưu Di đến trường quay “Độ Tiên”. Những người đến mấy ngày nay đều là vì thử vai, Cố Kính rất bận rộn, ông ấy phải tự mình lựa chọn những vai tương đối quan trọng.

“Chào đạo diễn Cố, đây là Tô Yểu.” Lưu Di dẫn Tô Yểu tiến vào.

“Chào đạo diễn Cố.” Tô Yểu hơi cúi đầu.

“Ừ, thử vai Lang Dao sao?” Cố Kính đánh giá Tô Yểu, đủ cao để vào vai Lang Dao, diện mạo cũng rất phù hợp với hình tượng công chúa Ma tộc Lang Dao, trang điểm nhẹ chắc có thể thể hiện ra dáng vẻ kiều diễm, yêu mị, chỉ là không biết diễn xuất như thế nào, nếu diễn xuất qua cửa ải, Cố Kính định sẽ dùng cô.

“Đúng vậy, xin đạo diễn Cố chỉ bảo nhiều hơn.” Đối mặt với vị đạo diễn lớn như vậy, trong lòng Tô Yểu hơi không tự tin.

Trong giới đạo diễn, Cố Kính được xem như là nhân vật đứng đầu, hầu như mỗi bộ phim của ông ấy đều đoạt giải thưởng, nhiều nghệ sĩ muốn diễn vai trong phim của ông ấy.

“Đã đọc kịch bản chưa?” Cố Kính đang lật kịch bản, tìm một đoạn cho cô diễn thử.

“Đã đọc qua rồi, đạo diễn Cố bảo diễn đoạn nào cũng được.” Mấy ngày nay, Tô Yểu không làm gì hết, chỉ lo nghiềm ngẫm kịch bản.

“Được, vậy diễn đoạn này đi, đoạn này cùng nam chính ly biệt, không có người thật có thể diễn chứ?” Ông ấy còn chưa quyết định được nam chính là ai.

“Có thể.” Đây là cảnh bi kịch, có cảnh khóc.

“Đạo diễn Cố.” Lục Chi Châu từ ngoài cửa bước vào.

“Chi Châu, sao cháu lại tới đây?” Cố Kính đứng lên, cười giới thiệu: “Thật đúng lúc, đây là Tô Yểu, cô ấy muốn thử vai Lang Dao, cháu rảnh không, đến làm người diễn cùng. Tô Yểu, đây là Lục Chi Châu, chắc là cháu biết chứ.”

“Chào thầy Lục.” Tô Yểu siết chặt kịch bản trong tay. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Lục Chi Châu ở trước mặt mọi người.

“Vâng, đạo diễn Cố đã lên tiếng rồi thì sao cháu có thể không đồng ý được chứ.” Sắc mặt Lục Chi Châu lạnh nhạt, hơi gật đầu, nhận kịch bản trong tay Cố Kính. Trong mắt người ngoài, Lục Chi Châu không liếc mắt đến cô.

“Vậy là được rồi. Tô Yểu, cháu chuẩn bị một chút, có thể cầm kịch bản đọc lời thoại.” Dù sao cũng là thử vai, bắt người ta thoáng cái nhớ liền thì cũng khó.

“Đạo diễn Cố có thể cho cháu năm phút được không ạ? Cháu có thể nhớ được.”

Cố Kính kinh ngạc, ánh mắt mang theo ý tán thưởng: “Giỏi như vậy, được, đi đi, cháu ngồi đó.”

Tô Yểu gật đầu với hai người, đi cùng Lưu Di sang một bên.

“Sao cháu lại rảnh đến đây, không phải từ chối chú rồi sao.” Cố Kính cười vỗ vai Lục Chi Châu, tuy rằng từ chối nhưng giao tình của hai người vẫn còn đó.

“Cháu quay quảng cáo ở tầng trên, xuống chào chú Cố một tiếng.” Lục Chi Châu mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tô Yểu. Cô đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc kịch bản, giống như không nhìn thấy anh.

Với kỹ thuật diễn này của cô, Lục Chi Châu hổ thẹn không bằng.

“Được rồi, có muốn suy xét lại không, chú cảm thấy điều kiện ngoại hình của Tô Yểu rất phù hợp với Lang Dao, chỉ là không biết diễn xuất thế nào, người đẹp như vậy phối hợp diễn với cháu còn không chịu sao?”

“Chú Cố nói đùa, để cháu xem lại kế hoạch sắp tới.”

Cố Kính hiểu rõ, nếu Lục Chi Châu đã chủ động đến thì có nghĩa là còn cơ hội.

“Được rồi, chú chờ cháu.”

Năm phút trôi qua nhanh chóng, Tô Yểu tương đối mẫn cảm với cảnh khóc, cho nên lúc đọc kịch bản liền tập trung ở đoạn này, gần như đã nhớ.

Đoạn này viết công chúa Ma tộc Lang Dao hiểu được nam chính thượng tiên Viêm Hoa sẽ không yêu nàng, vì tương lai của Ma tộc, nàng quyết định cắt đứt khúc mắc của hai người, từ nay về sau, Lang Dao và Viêm Hoa không còn là bằng hữu nữa, gặp lại, chỉ có thể là kẻ thù.

Rất ngược tâm, từ trước đến nay, nữ hai đều dùng để ngược đãi.

“Đạo diễn Cố, thầy Lục, cháu đã chuẩn bị xong.” Tô Yểu buông kịch bản xuống, đi qua.

“Vậy được, Chi Châu có muốn đọc kịch bản không?”

“Không cần.” Kịch bản này Lục Chi Châu đã đọc rất nhiều lần.

“Được, đến đây.” Cố Kính thích nhất diễn viên như vậy, ở giai đoạn chuẩn bị luôn dụng tâm nghiềm ngẫm kịch bản.

Tô Yểu và Lục Chi Châu đứng đối diện nhau. Tô Yểu nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, trong mắt anh có tình ý khó có thể tan biến. Đây là lần đầu tiên hai người đối diễn, Tô Yểu rất sợ mình sẽ làm hỏng chuyện.

“Đừng khẩn trương, cứ từ từ.” Lục Chi Châu nhìn cô cổ vũ, cô gái nhỏ của anh nhất định có thể làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play