Editor: Hana

Lục Chi Châu nhíu mày, hồi tưởng lại một chút, hẳn là không có chỗ nào làm mất lòng cô, anh chỉ hỏi cúc áo mà thôi.

Lúc này đã đến studio, anh cất điện thoại, chờ về nhà rồi hỏi lại nguyên nhân.

Tô Yểu cầm điện thoại vào nhà, khóa trái cửa chuẩn bị đi ngủ. Cho dù lần này không lấy được kịch bản “Độ Tiên” thì sau đó cô cũng muốn đi quay phim, cùng lắm thì diễn một bộ phim chiếu mạng nhỏ, có tiền là được, cho nên nhân lúc bây giờ đang rảnh ngủ nhiều hơn một chút.

Cô cũng không phải là ngại phim chiếu mạng nhỏ mà do trong giới này đều là người nhìn phim mà quyết định địa vị nên một khi đã diễn những phim chiếu mạng, người khác sẽ cho rằng bạn chỉ xứng với những phim chiếu mạng chi phí thấp.

Nhưng nếu có thể lấy được vai trong “Độ Tiên”, cho dù là vai nữ hai thì người khác cũng sẽ cảm thấy bạn có thực lực và bối cảnh để có thể vào đại chế tác của đạo diễn Cố.

Quy củ bất thành văn trong giới này quá nhiều, lúc Tô Yểu vừa vào giới còn cảm thấy không công bằng, sau này suy nghĩ cẩn thận thì hiểu được rằng trong thế giới người lớn nào có công bằng.

Từ lúc bắt đầu chống cự, đến bây giờ thích ứng, cô đã kệ sự đời.

Tô Yểu ngủ đến chiều, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng tối đen như mực.

Tô Yểu khép hờ mắt, sờ điện thoại, vừa bật máy, tin nhắn hiện ra không ngừng khiến cô giật nảy mình, cho rằng mình bỏ lỡ chuyện lớn gì.

Cô nhìn thời gian, ba giờ rưỡi, cũng không muộn mà, lại đọc tin nhắn, cuối cùng cô cũng hiểu được, đều là Đường Đường gửi tới.

Cô ấy là một người nóng tính, nếu không kịp trả lời cô ấy thì cô ấy sẽ oanh tạc, ôi trời, sau này bạn trai của cô ấy có thể chịu nổi hay không đây.

Tô Yểu trực tiếp gọi điện thoại: “Đường Đường, cậu gọi hồn à?”

“Ôi, Yểu Yểu, cậu đang ngủ à?” Nghe giọng nói của cô có hơi khàn.

“Đúng vậy, bằng không đang làm gì, có chuyện gì sao?” Tô Yểu nhắm mắt lại, chân đặt trên chăn, cô còn muốn ngủ tiếp.

Ngủ thực sự là nguồn gốc của cuộc sống.

“Hì hì, tớ trở về thành phố Ninh rồi, sắp về đến nhà. Vốn dĩ tớ muốn để cậu đến đón rồi đưa cậu cùng lên hot search, kết quả cậu nhìn cậu xem, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.” Giọng nói Đường Đường rất mềm mại đáng yêu, tính cách hoàn toàn khác với Tô Yểu, nhưng hai người lại trở thành bạn tốt.

Nghe vậy, Tô Yểu cười: “Cảm ơn lòng tốt của cậu nha, hôm qua tớ vừa lên hot search, hôm nay không lên nữa đâu.”

Đường Đường là một sao nhí, bảy, tám tuổi đã gia nhập giới giải trí, vẫn luôn nổi tiếng, từng có người trêu đùa rằng “cả giới giải trí đều đang đợi cô ấy lớn lên”.

Năm mười tám tuổi, dựa vào vẻ ngoài ngọt ngào, đáng yêu và diễn xuất vững chắc, cô ấy đóng vai con gái nam chính trong một bộ phim đại bạo về đạo đức gia đình đại mà nổi tiếng khắp cả nước, được người ta gọi là “con gái quốc dân”.

Sau đó, cô ấy tiếp tục diễn một bộ phim thanh xuân vườn trường phản ứng rất tốt, địa vị tăng vọt, xứng đáng là một tiểu hoa, địa vị còn cao hơn Tô Mạn.

Khác với Tô Mạn lúc nào cũng giẫm lên Tô Yểu, Đường Đường thì nghĩ mọi cách để hai người xuất hiện chung một chỗ, sau đó xào tình chị em, mang đến lưu lượng cho Tô Yểu, cả giới đều biết Đường Đường và Tô Yểu có quan hệ tốt.

Tuy nhiên cũng có một số người cảm thấy Tô Yểu là một “quái vật cọ nhiệt”, hết cọ Tô Mạn rồi lại cọ Đường Đường.

Sau đó, Đường Đường nói nhiều lần rằng bạn thân nhất của cô ấy là Tô Yểu, hoàn toàn không để ý đến chuyện này thì những lời như vậy mới ít đi.

Trong giới giải trí nhiều năm còn có thể kiên trì tình cảm này, Tô Yểu rất khó mà không cảm động.

“Cắt, cậu đâu phải lên hot search chứ, giống xuống địa ngục hơn. Tô Mạn không biết xấu hổ, lần sau tớ nhìn thấy cô ta thì nhất định sẽ xé cô ta.”

“Được rồi, chú ý chút hình tượng, buổi tối đến chỗ tớ ăn cơm chứ?” Tô Yểu nghe được giọng nói mềm mại của cô ấy lại ra vẻ hung ác, nở nụ cười.

“Đúng vậy, tớ muốn ăn cánh gà kho tàu cậu làm, chảy nước miếng rồi, mau rời giường chuẩn bị nghênh đón đại tiểu thư.”

“Được, trong nhà không có thức ăn dự trữ, tớ đi mua cho cậu, khoảng năm giờ cậu tới đây đi.”

“Khụ khụ, chuyện là, anh ấy không ở chỗ cậu chứ?” Đường Đường ho khan hai tiếng ám chỉ.

Tô Yểu ngồi dậy, nhìn thoáng qua chiếc gối bên cạnh: “Không có ở đây, tớ bảo hôm nay anh ấy đừng đến, hôm nay đặc biệt chiêu đãi đại tiểu thư có được không?”

“OK, bổn tiểu thư cực kỳ hài lòng, tớ về đến nhà rồi, cúp máy trước, lát nữa tìm cậu chơi.”

“Được, bye.” Tô Yểu cúp điện thoại, nghĩ đến Đường Đường thì không tự chủ cong khóe miệng.

Giống như nhũ danh “Đường Đường” của mình, cô ấy làm cho người ta có cảm giác ngọt ngào.

Tô Yểu gửi tin nhắn cho Lục Chi Châu: [Tối nay Đường Đường sẽ tới, anh về biệt thự Bách Duyệt ở đi.]

Lục Chi Châu vừa kết thúc một ngày làm việc, ngồi vào trong xe, tài xế hỏi anh đi đâu.

Anh nói không chút nghĩ ngợi: “Về hoa viên Ngự Cảnh.” Là khu chung cư mà Tô Yểu thuê nhà.

Tài xế gật đầu khởi động xe, Lục Chi Châu lấy điện thoại ra xem tin nhắn WeChat.

Thấy những lời này của Tô Yểu, con ngươi hẹp dài híp lại, trong mắt có chút mờ mịt, ngày hôm qua thật sự không làm mất lòng bà cô nhỏ này sao?

Ném cúc áo của anh vào thùng rác, còn không cho anh về nhà.

Haiz, ngay cả chuyện làm cô mất lòng cũng không biết, nên nghĩ lại một chút.

“Đi biệt thự Bách Duyệt.”

Cô không cho anh về nhà, anh nào không dám nghe.

Có bạn bè quên đàn ông, có bạn quên sắc, thật giỏi quá mà.

Tài xế sửng sốt một chút nhưng không dám hỏi nhiều, rẽ vào một con đường khác.

*

Tô Yểu rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, giờ này vậy mà không có mặt trời, xem ra hôm nay thời tiết rất tốt.

Thu dọn đơn giản một chút, đội mũ, mang khẩu trang đi siêu thị, sắp tới cửa, Tô Yểu quay lại phòng lấy một chiếc áo khoác ngắn.

Siêu thị dưới lầu không có nhiều đồ lắm, cô muốn đến siêu thị lớn đối diện khu chung cư mua. Siêu thị kia đồ rất đầy đủ, duy chỉ có một cái không tốt là mùa hè bật điều hòa rất lạnh, nhất là khu đồ tươi sống, mùa hè có thể cảm nhận được mùa đông, lần trước Tô Yểu đi mua về hắt hơi vài cái, buổi tối uống một ly trà gừng mới không bị cảm.

Để áo khoác vào trong túi vải, Tô Yểu xách túi vải đi mua đồ ăn.

Cô là một nghệ sĩ hạng ba, không có nhiều fan hâm mộ, fan Weibo mấy triệu, không biết bình thường có được khoảng mấy chục nghìn fan hoạt động tích cực hay không, giả dạng một chút cũng không sợ bị người ta phát hiện.

Cô vào siêu thị mua nhưng không biết vì sao hôm nay điều hòa không quá lạnh, Tô Yểu lười lấy áo khoác, định chọn vài cái rồi đi, mua cánh gà, cá thu, tảo bẹ, đậu phụ... Mua được gần đủ, cô định mua thêm trái cây.

Lúc cô xoay người thì nhìn thấy ở phía trước có một cô gái đang mặc chiếc váy mà trên đó bị bẩn một mảng lớn, vết màu đỏ vô cùng nổi bật trên váy trắng, hẳn là tới kỳ sinh lý.

Cô nhận thấy một số người nhìn chỗ váy của cô gái, có hai chàng trai mỉm cười không có ý định tốt.

Tô Yểu lấy áo khoác trong túi vải ra, bước lên vài bước, ngăn tầm mắt của những người khác lại, vỗ vai cô gái, nhỏ giọng nói: “Xin chào, váy của em bẩn rồi.”

“Hả?” Cố Tư Mộ suýt nữa bị dọa sợ, quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ che kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.

“Váy của em bẩn rồi, dùng áo khoác che một chút đi.” Tô Yểu đưa áo khoác qua, cô gái cũng đội mũ và đeo khẩu trang.

Cố Tư Mộ chớp mắt mấy cái, đột nhiên phản ứng lại, khó trách vừa rồi cô ấy đau bụng, cô ấy còn tưởng rằng ăn trúng đồ hỏng, cô ấy đỏ mặt nhận lấy: “Cám ơn chị.”

“Không có gì.” Tô Yểu gật đầu muốn rời đi.

Cố Tư Mộ giữ chặt cánh tay cô: “Chúng ta thêm WeChat đi, ngày mai em giặt sạch áo khoác rồi trả lại chị.”

“Không cần đâu, chị đi trước.” Suy cho cùng Tô Yểu là một nghệ sĩ, không thể tùy tiện thêm WeChat.

Cố Tư Mộ đứng tại chỗ nhìn Tô Yểu rời đi, vuốt ve áo khoác thắt bên hông, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Điện thoại rung lên, cô ấy phục hồi lại tinh thần, nhớ tới bố còn ở bên ngoài chờ, vội vàng cầm đồ tới nhà vệ sinh thay rồi nhanh chóng đi ra.

Cố Kính ở ghế lái, nhìn thoáng qua Cố Tư Mộ: “Sao lâu như vậy?”

“Bố ơi, vừa rồi con gặp được một chị gái có đôi mắt rất đẹp, váy con bị bẩn, chị ấy còn đưa cho con một cái áo khoác để che.”

Cố Kính nhìn lướt qua liền biết tình huống gì, khởi động xe: “Vừa rồi còn uống nước đá, về nhà nấu nước gừng cho cho uống.”

“Con không muốn uống, khó uống lắm. Đáng tiếc con không thêm WeChat của chị gái nhỏ, ánh mắt của chị ấy đẹp như vậy, tâm địa thiện lương, khẳng định người cũng vô cùng xinh đẹp.” Cố Tư Mộ tiếc không thôi, không biết còn có thể nhìn thấy cô hay không.

Cố Kính lắc đầu, vừa làm cha vừa làm mẹ, hảo tổn tâm tư vậy mà con bé lại chỉ lo cho chị gái nhỏ xinh đẹp của nó.

*

Tô Yểu về đến nhà làm cánh gà và cá, cá ở siêu thị đã nhờ người hỗ trợ giết và cắt miếng, cô không dám giết cá, thường ngày ăn cá không phải nhờ nhân viên siêu thị giết thì là chờ Lục Chi Châu về giết.

Vừa rửa sạch cá, chuông cửa reo lên, cô rửa tay ra rồi mở cửa.

Đường Đường từ bên ngoài nhảy vào, ôm Tô Yểu làm nũng: “Yểu Yểu, tớ rất nhớ cậu đó!”

“Sao lại đen như vậy.” Tô Yểu cười đóng cửa lại.

“Hừ, tớ ở Vân Nam hơn một tháng, không đen mới là lạ, bôi kem chống nắng mỗi ngày cũng vô dụng.” Đường Đường thấp hơn Tô Yểu một chút. Cô ấy thích nhất là cọ cọ vào lòng cô, muốn cô ôm một cái, giống như một đứa trẻ.

“Đúng lúc tớ mua cá, hầm canh cá cho cậu, để trắng da.” Tô Yểu cầm đồ trong tay cô ấy: “Mua cho tớ nhiều thứ tốt như vậy sao.”

“Còn phải nói, tớ nhớ thương cậu, vì tớ mà ngay cả đàn ông cậu cũng không cần, tớ càng phải bồi thường cho cậu.” Đường Đường chớp chớp mắt cười xấu xa.

“Hứ, bớt dán vàng lên mặt mình, vào rửa rau.” Tô Yểu đặt đồ lên bàn trà. Đường Đường là người duy nhất bên cạnh biết cô và Lục Chi Châu yêu nhau.

Cũng không phải Tô Yểu muốn nói cho cô ấy mà là mỗi khi Đường Đường ở thành phố Ninh thì đều muốn tới nhà cô ở, ở vài lần thì lộ dấu vết, vì vậy cô liền nói cho cô ấy biết.

Cũng bởi vì chuyện này mà cô bị Đường Đường nói mãi, nói cô chuyện lớn như vậy mà giấu diếm.

*

Biệt thự Bách Duyệt.

Lục Chi Châu đẩy cửa đi vào, đã lâu không tới căn nhà trống rỗng này. Thỉnh thoảng Tô Yểu sẽ cùng anh tới đây ở nhưng phần lớn thời gian hai người đều ở trong căn nhà nhỏ mà Tô Yểu thuê.

Hoa viên Ngự Cảnh chỉ bảy mươi mét vuông còn nơi này là căn hộ duplex hơn tám trăm mét vuông, view sông, bất động sản đắt nhất thành phố Ninh, nhưng phòng lớn như vậy lại không làm cho người ta an tâm bằng căn phòng nhỏ kia.

Anh ngồi trên sô pha, mở notebook ra, hòm thư nhận được lịch trình gần đây của Đường Đường do Tiêu Hách gửi tới.

Khi thấy lịch trình một tháng này của Đường Đường đều ở thành phố Ninh, người đàn ông cau mày, giống như là bị người ta cướp mất hàng chục tỷ.

Chẳng lẽ một tháng này đều phải “phòng không gối chiếc” sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play