Editor: Hana

*1.000 NDT ≈ 3.337.760 VND

Bầu trời đầy sao, màn đêm buông xuống, thành phố Ninh dần dần bị bao phủ bởi ánh đèn neon, chiếu sáng nơi chân trời.

Địa điểm náo nhiệt nhất ở trung tâm thành phố, khách sạn năm sao Thành Nghiệp tấc đất tấc vàng, toàn bộ mười tầng của khách sạn đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Tối nay, tập đoàn thời trang SU tổ chức tiệc từ thiện tại khách sạn Thành Nghiệp, hơn một nửa minh tinh trong giới giải trí đều nhận được thiệp mời. Từ đi thảm đỏ đến triển lãm đấu giá rồi đến tiệc rượu, một quá trình xuyên suốt, ít nhất phải đến hai, ba giờ sáng, khách sạn mới có thể yên tĩnh trở lại.

Tô Yểu mới đi thảm đỏ xong, mệt không chịu nổi, lười biếng trốn ở trong phòng nghỉ đấm bóp chân.

“Ting ting.” Tin nhắn WeChat hiện lên.

Tô Yểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại đặt trên sô pha, là tin nhắn WeChat của mẹ Tô, Vương Quyên, trên màn hình có thể nhìn thấy câu đầu tiên: “Cô là chị, phải quan tâm em nhiều hơn...”. Cô cười nhẹ, đáy mắt có chút trào phúng, tiếp tục cúi đầu xoa chân.

Lưu Di vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Yểu đang khom lưng, mái tóc dài xoăn nhẹ màu hạt dẻ rải rác trên đầu gối, che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp, lộ ra khuôn mặt trái xoan càng thêm xinh xắn, lông mày lá liễu dài nhỏ, đôi mắt hoa đào long lanh, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi môi anh đào, mỗi đặc điểm trên khuôn mặt đều đẹp vô cùng, kết hợp lại càng khiến lòng người say mê, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc đôi phần.

Nhưng nhan sắc như vậy ở trong giới giải trí lại mãi không nổi tiếng khiến Lưu Di thở dài không thôi.

“Chị Lưu, chị đứng ở cửa làm gì vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của Tô Yểu xoa bắp chân, móng tay màu xám mắt mèo làm nổi bật phần da cẳng chân trắng như ngọc, đầu cô chưa ngẩng lên nhưng đã nghe được tiếng thở dài của người đại diện Lưu Di.

“Tô Yểu, sắp đến triển lãm đấu giá, đến lúc chúng ta phải qua đó rồi.” Vị trí ngồi của các cô ở gần phía dưới, không đi sớm một chút thì lát nữa tìm chỗ sẽ khó khăn.

“Vâng.” Tô Yểu thu tay lại, những ngón tay rải lớp váy ra, che đi bắp chân trắng nõn.

Tô Yểu đứng lên cao hơn Lưu Di nửa cái đầu. Chiều cao của cô là 1m76, trong giới giải trí tuyệt đối dư dả, cô còn có dáng người cực tốt, trước lồi sau vểnh, chỗ nên gầy thì không có một chút thịt thừa, chỗ nên có thịt thì vừa vặn đầy đủ, đây đều là kết quả của mấy năm rèn luyện của Tô Yểu.

Lưu Di nhìn cô từ đầu đến chân, càng thêm tin tưởng rằng dựa vào khuôn mặt và dáng người của Tô Yểu thì sớm hay muộn gì cũng sẽ được chú ý, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.

“Chị Lưu, chúng ta đi thôi.” Tô Yểu đại khái đoán được cặp lông mày đang khẽ nhíu của chị Lưu đang suy nghĩ cái gì, sợ là lại đang ưu sầu vì sao cô còn chưa nổi tiếng.

Cô bước chân vào giới giải trí năm mười chín tuổi, đến nay đã năm năm nhưng vẫn là một nghệ sĩ hạng ba, không gây ảnh hưởng nhiều, với tư cách là người đại diện một tay khai quật cô từ trường học, đương nhiên Lưu Di cũng là người lo lắng nhất vì sao cô còn chưa nổi tiếng.

Tô Yểu cũng rất muốn hỏi vấn đề này, giá trị nhan sắc của cô cũng không kém mà? Vóc dáng cũng cố gắng duy trì, xuất thân chính quy, diễn xuất cũng ổn.

Nhưng vẫn không nổi tiếng.

Ai cũng nói nổi tiếng ít dựa vào nâng đỡ, nổi tiếng nhiều dựa vào vận mệnh.

Cô là người không có người nâng đỡ, cũng không có thứ vận mệnh này, vẫn nên để mặc chuyện này vậy.

Hai người ngồi vào vị trí của mình, hàng thứ bảy, tổng cộng có ba mươi ba hàng, hai mươi hàng đầu là nghệ sĩ, so ra thì cũng không tính là quá xa, nhưng cũng không phải là gần.

“Chị có hỏi thăm cho em về vật đấu giá thứ bảy, “Kết thúc”, em nhất định phải có sao? Nghe nói giá khởi điểm là một trăm bảy mươi nghìn.” Lưu Di nhỏ giọng nói.

“Vâng, sợi dây chuyền đó em rất thích, tiền riêng của em có thể đấu giá được không?” Hôm nay Tô Yểu tới đây là vì chiếc dây chuyền có tên là “Kết thúc”, có thể nói cô yêu nó từ cái nhìn đầu tiên, thấy bản thiết kế trên mạng thì thích ngay lập tức.

“Trong tài khoản của em còn có hơn một triệu, đủ thì chắc là đủ nhưng chị cảm thấy nhiều nhất em chỉ nên đấu giá đến sáu trăm nghìn, không đáng, bộ phim tiếp theo của em còn chưa có tin tức, phải tính toán cho sau này.”

Lưu Di hơn Tô Yểu sáu tuổi, lúc đó cũng chính Lưu Di là người dẫn dắt cô đến giới này cho nên cô ấy có tình cảm đặc biệt với Tô Yểu, cô ấy thường nói với Tô Yểu như một người chị lớn trong nhà, Tô Yểu cũng rất thích cảm giác này.

Làm chị đủ rồi, cô cũng muốn hưởng thụ cảm giác làm em một chút.

“Được.” Tuy rằng dây chuyền đẹp nhưng trong lòng cô hiểu rõ.

Rất nhanh mọi người đã lần lượt tới hội trường, ngồi đầy các vị trí. Tập đoàn thời trang SU là một tập đoàn đa quốc gia liên quan đến quần áo, túi xách, châu báu, đồ trang điểm và nhiều ngành công nghiệp khác, trong giới giải trí làm sao thiếu được những thứ này, cho nên SU chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong giới.

Tô Yểu cúi đầu chơi Candy Crush Saga, cô đã chơi rất nhiều trò chơi nhưng chỉ có Candy Crush Saga mới có thể tồn tại từ điện thoại này đến điện thoại khác của cô, khi nhàm chán thì chơi trò này để tiêu khiển là tốt nhất.

Lưu Di ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng màu trắng tiến vào. Cô ấy chạm khuỷu tay vào Tô Yểu: “Tô Mạn tới rồi.”

“Cô ta tới không phải là chuyện bình thường sao.” Tô Yểu không quan tâm, không tới mới kỳ lạ.

“Ôi trời, không biết hôm nay có xảy ra chuyện xấu gì hay không.” Lưu Di khẽ thở dài.

Tô Yểu và Tô Mạn là hai chị em nhưng lớn lên hoàn toàn khác nhau, người thì cao gầy kiều diễm, người thì điềm đạm thanh thuần, một người tuyến ba, một người tuyến trên, bình thường cũng không đồng thời xuất hiện nên chẳng ai nghĩ đến chuyện hai người là chị em.

Huống hồ lúc Tô Mạn ra mắt là giẫm lên địa vị của Tô Yểu. Khi đó, Tô Yểu vào giới giải trí được ba năm, quay một bộ phim chiếu mạng thanh xuân vườn trường, gây được tiếng vang nhỏ. Sau đó, Tô Mạn nổi tiếng trên mạng dựa vào một video phong cách thanh thuần vườn trường.

Cái này cũng không có gì, ai cũng có thể quay video phong cách vườn trường nhưng sau đó Tô Mạn lại hết lần này đến lần khác phát bản thảo so sánh với Tô Yểu. Điều này trực tiếp kéo một người nghiệp dư trở nên nổi tiếng. Không lâu sau, cô ta ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất trong giới, Truyền thông Chúng Ngu.

Thời điểm đó, Lưu Di còn nghĩ Tô Mạn là ai mà hậu thuẫn sau lưng lớn như vậy, một người nghiệp dư làm sao có nhiều khả năng để phát bản thảo như vậy, còn chưa ra mắt đã ký hợp đồng với Truyền thông Chúng Ngu.

Khi Tô Yểu nói cô ta là em gái của cô, Lưu Di sợ đến ngây người. Cô ấy nghĩ thầm rằng là em gái cũng không thể giẫm lên chị gái như giẫm hạt bụi vậy chứ? Tô Yểu hào phóng như vậy sao?

Nhưng sau khi biết được tình hình nhà Tô Yểu, cô ấy không nói nên lời, ai bảo Tô Yểu xui xẻo như vậy, có một cặp bố mẹ trái tim lệch lạc, một trái tim hoàn toàn hướng về Tô Mạn, bỏ tiền cho Tô Mạn để cho cô ta bước lên vị trí của Tô Yểu, không thèm để ý đến người chị như cô, thật sự là thương tâm.

Lưu Di nhìn Tô Yểu một cái, lại thở dài, cô ấy là người ngoài còn cảm thấy thương xót.

Tô Yểu thành công vượt qua một cửa ải, ngẩng đầu nhìn Lưu Di: “Chị Lưu, tối nay chị đã thở dài mấy lần rồi, thường xuyên thở dài sẽ dễ thành nếp nhăn.”

“Em đó, không tim không phổi, Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp, hừ hừ, ai là thái giám chứ.” Lưu Di vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Chị Lưu, chị chú ý nhiều một chút, nói không chừng lát nữa em lại lên hot search.” Ý của Tô Yểu không phải tự nhiên lên hot search mà là bị Tô Mạn kéo lên.

Từ khi Tô Mạn ra mắt tới nay, chỉ cần hai người xuất hiện cùng một chỗ thì tên của hai người nhất định sẽ xuất hiện trên cùng một hot search.

Lúc ban đầu còn có người nói Tô Mạn cọ nhiệt cô, nhưng đến bây giờ, khi Tô Yểu vẫn đang giậm chân tại chỗ ở tuyến ba thì Tô Mạn nhờ tài nguyên của nhà họ Tô nên sắp bước vào hàng ngũ tuyến đầu, cho nên giờ người ta chỉ nói cô cọ nhiệt cô ta.

Tô Mạn ra mắt hai năm, cũng đã đứng vững trong giới giải trí nhưng vẫn giẫm đạp cô ở khắp mọi nơi, nóng lòng muốn cô rút khỏi giới giải trí. Thậm chí cô còn hoài nghi kiếp trước có phải mình giết cả nhà Tô Mạn hay không, cho nên kiếp này mới làm chị gái của Tô Mạn.

Nhưng bà nội còn ở nhà họ Tô, có một số việc, bà không quan tâm đến, coi như là nhiệt độ miễn phí, cô còn không có tiền để lên hot search, hắc hồng* thì cũng là nổi tiếng đấy thôi.

*Hắc hồng: nổi tiếng bằng những tin tức xấu, scandal.

Những hot search này Tô Yểu không có cách nào để thay đổi tình thế, cũng lười để ý, cô chỉ muốn tìm chuyện cho chị Lưu làm, để cô ấy đừng lại tiếp tục thở dài.

Người dẫn chương trình lên sân khấu nói rằng triển lãm đấu giá sắp bắt đầu.

Lúc này, Tô Yểu mới cất điện thoại, ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn về phía trước, ánh đèn quá tối, nhìn không rõ, không biết anh ngồi ở đâu, chắc hẳn là hàng đầu tiên.

Cô không nhìn thấy người mình muốn nhìn mà đúng lúc Tô Mạn quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Tô Mạn ngồi ở hàng thứ ba. Hôm nay tất cả minh tinh đều tập trung ở đây, chỗ ngồi cũng đại diện cho địa vị.

Tô Mạn mặc váy cưới màu trắng mỉm cười với cô từ xa, trong mắt toàn là sự đắc ý.

Hẳn là đắc ý, hai chị em cùng ở trong giới giải trí, một người vào giới năm năm mà vẫn còn ngồi ở hàng thứ bảy, mà người kia vào giới hai năm đã ngồi ở hàng thứ ba, quả thật là một chuyện nên đắc ý.

Tô Yểu thu hồi tầm mắt, đã trải qua nhiều rồi nên không còn ý nghĩa nữa, một chút xao động cũng không có.

Buổi bán đấu giá nhanh chóng được bắt đầu, Tô Yểu không có hứng thú với những vật phẩm ở trước, đến lúc đấu giá vật phẩm thứ sáu, Tô Yểu đã hơi mệt.

Lưu Di kéo nhẹ váy cô, Tô Yểu bừng tỉnh: “Chị Lưu, váy này là đồ mượn, làm hỏng rồi thì phải bồi thường.”

Cô là một nghệ sĩ hạng ba nên căn bản không có thương hiệu tài trợ, phải tự mình đi mượn, tuy rằng không phải là váy cao cấp lắm nhưng cũng phải bồi thường.

“Ôi chao, thật ngại quá, bị em đoán trúng rồi, em lại lên hot search, em xem.”

Lưu Di đưa điện thoại tới, Tô Yểu nhìn thoáng qua, vẫn đang ở vị trí hơn bốn mươi: Tô Yểu làm mặt lạnh với Tô Mạn.

Nhấn vào xem, là vừa rồi sau khi đi thảm đỏ, Tô Mạn đi tới nói rằng bố mẹ bảo cô tối nay về nhà sống, cô mặc kệ, không đồng ý.

Đúng lúc bị người ta chụp được, đăng Weibo, nói danh tiếng của cô không lớn nhưng tính khí lại không nhỏ, Tô Mạn cười nói chuyện với cô nhưng cô lại mặc kệ.

[Cái cô Tô này bị cái gì vậy, mỗi ngày đều cọ nhiệt của tiểu tiên nữ nhà tôi.]

[Quá không biết xấu hổ, Mạn Mạn tốt ghê, với một người vô danh mà cũng cười ngọt ngào như vậy, không hổ là người tôi thích.]

[A a a, Tô Yểu thật không biết tốt xấu.]

“Có muốn giải thích một chút không?” Lưu Di biết ý đồ xấu của nhà họ Tô, làm mặt lạnh đối với Tô Mạn đã là nhẹ rồi, nếu là cô ấy, hận không thể cào nát mặt Tô Mạn.

Huống hồ Tô Yểu cũng không có làm mặt lạnh, chỉ là không cười mà thôi. Tô Yểu thuộc loại ngự tỷ* kiều diễm, lúc không cười khuôn mặt có tính công kích rất mạnh, thiếu sự hấp dẫn, cho người khác cảm giác không thân thiện, cho nên bị không ít người ghét trong giới.

*Ngự tỷ: kiểu phụ nữ trẻ có tính cách bình tĩnh, mạnh mẽ, suy nghĩ trưởng thành, có khí chất cao quý, vóc dáng cân xứng.

Nhưng nếu từng tiếp xúc với Tô Yểu thì sẽ biết cô rất thân thiện.

Tô Yểu lắc đầu: “Sắp đến “Kết thúc” rồi.”

Không phải Tô Yểu không muốn giải thích mà là ở trong giới giải trí, nếu chỉ dựa vào mấy câu nói thì đừng mơ có thể thay đổi ấn tượng vốn có của người khác, còn có thể bị người ta nói là trà xanh.

Hơn nữa, lần này giải thích thì lát nữa lại bị Vương Quyên lải nhải, cô lười rước phiền phức.

Tô Yểu nói như vậy nên Lưu Di cũng buông điện thoại xuống, “Kết thúc” đã lên sân khấu.

Lưu Di không quá thích cái tên này, “Kết thúc”, nghe có vẻ bi quan.

“Chiếc dây chuyền này có tên là “Kết thúc”, giá khởi điểm là một trăm bảy mươi nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Theo lời của người dẫn chương trình, đã có người bắt đầu đấu giá.

Lưu Di cũng giơ bảng lên, thời điểm giá đến ba trăm bốn mươi nghìn cũng chỉ còn lại Lưu Di hét giá. Sợi dây chuyền này cũng không phải là thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng, không đáng giá gì.

Ngay khi Lưu Di cho rằng có thể dùng ba trăm bốn mươi nghìn đấu giá được thì người đại diện ngồi bên cạnh Tô Mạn ở phía trước đột nhiên giơ bảng: “Bốn trăm nghìn.”

Lưu Di hít sâu một hơi, sao lại quên mất chuyện này chứ, Tô Mạn thích nhất là đối nghịch với Tô Yểu.

Lưu Di tiếp tục giơ bảng: “Bốn trăm mười nghìn.”

Mà Tô Mạn phía bên kia trực tiếp hô năm trăm nghìn.

Lưu Di nhìn về phía Tô Yểu, mà Tô Yểu đang xem WeChat, Tô Mạn: [Chị gái, tôi cũng rất thích kiểu dây chuyền này, chị nhường cho tôi đi.]

[Nếu bố mẹ biết chị không nhường cho tôi, bị mắng cũng đừng trách tôi.]

“Tiếp tục.” Tô Yểu nhấn tắt màn hình.

Lưu Di lại thêm mười nghìn, Tô Mạn bên kia lại thêm chín mươi nghìn.

Một sợi dây chuyền giá khởi điểm chỉ một trăm bảy mươi nghìn, hiện tại bởi vì hai người đấu giá mà đã tới sáu trăm nghìn.

Ở đây ai cũng là người lão luyện, đương nhiên hiểu được là hai người đang đấu đá nhau.

Ở hàng ghế VIP, một người đàn ông với vẻ mặt đang xem kịch vui cười chế nhạo, dùng khuỷu tay chọc vào người đàn ông đang thờ ơ nhìn trên sân khấu ở bên cạnh: “Ôi chao, chuyện gì đây, một sợi dây chuyền cũng không mua cho người ta sao?”

Lục Chi Châu nghiêng đầu, liếc anh ấy một cái, đôi mắt hẹp dài híp lại, mang theo hơi thở nguy hiểm.

“Được rồi, ngàn vạn lần đừng dùng kiểu ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng không chịu nổi tội.” Diệp Thành Duy giơ tay đầu hàng, chọc cho ông tướng này tức giận thì không phải sẽ bị fan của anh ăn tươi nuốt sống hay sao.

Ảnh đế đỉnh lưu trong giới giải trí cũng không phải khoe khoang.

“Vậy thì câm miệng.” Lục Chi Châu lười biếng dựa về phía sau, hai chân thon dài đan xen, trên khuôn mặt có chút nghi hoặc.

Cô không nói rằng cô muốn sợi dây chuyền này, nếu không thì nó sẽ không được bán đấu giá.

“Yểu Yểu, tiếp tục đấu giá sao?” Đã vượt qua ngân sách của hai người, hiện tại giá đã lên tới bảy trăm nghìn.

Tô Yểu khẽ cắn môi, mắt nhìn về phía Tô Mạn, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này cô ta đang đắc ý đến cực điểm.

Tô Mạn có nhà họ Tô chống lưng, còn cô thì không, cho nên không thể tùy hứng.

“Thôi bỏ đi, không cần nữa.”

Từ nhỏ đến lớn, vô số lần thứ mình thích cuối cùng cũng bị Tô Mạn cướp đi, nếu cô náo loạn, bố mẹ lại nói cô không hiểu chuyện, không biết nhường em gái.

Tô Yểu dựa vào phía sau, khép mắt lại, cô có chút mệt mỏi.

Lưu Di nhìn cô như vậy thì đau lòng không thôi, đều là cùng bố mẹ sinh ra nhưng tại sao đối xử khác nhau nhiều như vậy?

Hội trường yên tĩnh, người chủ trì hỏi còn ai muốn đấu giá nữa hay không thì không ai trả lời.

Tô Mạn hài lòng nhếch môi, gửi tin nhắn cho Tô Yểu: [Cám ơn chị gái đã từ bỏ thứ mình yêu thích, nếu chị thật sự thích, tôi cho chị mượn đeo hai ngày, dù sao chúng ta cũng là chị em, không sao.]

Nhưng ngay khi cô ta vừa gửi đoạn tin nhắn này đi, một giọng nói trong veo du dương vang lên từ hàng ghế VIP: “Một triệu hai trăm sáu mươi nghìn.”

Nụ cười trên khóe miệng Tô Mạn cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play