Editor: Hana

Tô Yểu ngửa đầu tiếp nhận sự xâm chiếm từ chiếc lưỡi dài của anh, hai người trao đổi hô hấp trong phòng bếp yên tĩnh. Eo của Tô Yểu bị bàn tay của người đàn ông siết chặt gắt gao, không có chút khoảng cách nào, cách quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, từ bên hông truyền lên ngực.

Yết hầu Lục Chi Châu lăn lên xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, dục vọng dần dần lộ ra trên mi tâm.

Cả người Tô Yểu nóng lên, nhất là chỗ phía sau eo, nhiệt độ điều hòa đã không thể làm dịu xuống được nữa.

Trong không khí cũng toàn là hơi thở mờ ám.

“Xèo——” Một tiếng vang nhỏ làm Tô Yểu đang chìm đắm bừng tỉnh: “Mì của em...”

......

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn hình chữ nhật màu trắng, trên khuôn mặt của Lục Chi Châu tràn đầy ý cười, mang theo hứng thú trêu chọc, khiến Tô Yểu thấy bực bội.

“Cười nữa thì đừng ăn.” Tô Yểu bĩu môi trừng anh, thẹn quá hóa giận, còn không phải là do hôn nhau nên mì của cô xém nữa cháy khét sao, cũng không thể trách cô được.

“Được, không cười.” Lục Chi Châu không nhịn được cười. Ngoại trừ ở trên giường, đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Yểu thất thố như vậy, nhưng đồng thời lại cảm thán trong lòng.

“Anh còn cười! Tất cả đều do anh, sao anh lại không biết xấu hổ vậy chứ, anh đừng ăn nữa.” Tô Yểu bị anh chê cười, tức giận không chịu nổi, đưa tay muốn cướp chén của anh, giống như đang bực bội, hoàn toàn khác với dáng vẻ xinh đẹp vừa rồi ở tiệc rượu.

Lục Chi Châu lui về phía sau một chút, che chén lại: “Anh không cười, mặt bị chuột rút.”

Tô Yểu giống như một bảo tàng, càng khai quật càng có thể khám phá ra chỗ quý giá.

“Hừ, sau này lúc em nấu ăn thì anh đừng vào bếp.” Tô Yểu lười tranh chấp với anh. Tay nghề của cô rất tốt, chưa bao giờ bị thất bại, hôm nay bởi vì chìm đắm lúc hôn nhau mà làm mì cháy khét.

Sỉ nhục!

“Thật ra mì bị cháy cũng rất ngon, rất thơm.” Lục Chi Châu gắp một ít mì lên ăn, hơi khô, nước bị nấu cạn hết.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp vừa rồi của Tô Yểu, anh lại cảm thấy chén mì này thật sự là thứ tốt có một không hai.

Tô Yểu không để ý tới anh, cúi đầu ăn mì, có chút không yên lòng, trước kia cô chưa bao giờ như vậy.

Tô Yểu rất khắc chế bản thân nhưng hôm nay suýt nữa mất khống chế, đây không phải là điềm tốt.

Lục Chi Châu ăn sạch chén mì. Bữa tiệc lớn như tối nay, nếu không phải là đói bụng không ăn được gì thì là uống rượu đến no.

Vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy Tô Yểu đang ngẩn người ở đối diện, chưa ăn miếng nào.

“Nghĩ cái gì vậy?” Anh rút khăn ướt ra, lau khóe miệng của mình.

Tô Yểu chọc chọc mì, không có khẩu vị: “Không có, không muốn ăn, anh rửa chén đi.”

“Ít nhiều gì cũng ăn một chút, em coi mình là làm từ sắt sao? Nhịn đói nhiều ngày như vậy rồi.” Lục Chi Châu đứng dậy, đè lên vai cô. Mấy ngày nay, vì để lên hình tốt nên cô cũng không ăn gì.

Trong giới giải trí, không phân biệt nam hay nữ, ai cũng lo nghĩ cho vẻ ngoài của mình. Tuy nhiên, nghệ sĩ nữ hà khắc hơn so với nghệ sĩ nam, nếu xuất hiện xấu trên thảm đỏ thì có thể bị bao người chửi bới.

“Haiz, anh thật phiền.” Tô Yểu không có tâm trạng ăn cái gì.

“Phiền cũng phải ăn, ăn nhanh, ăn đi rồi anh rửa chén.” Lục Chi Châu buông tay ra, tháo cúc áo, xắn tay áo lên, làm ra vẻ muốn đi rửa chén.

Tô Yểu bĩu môi, biết anh nói là làm, nếu cô không ăn một chút chắc chắn anh sẽ không cho cô đi nên đành phải ép bản thân ăn một chút.

“Không ăn nữa.” Tô Yểu đẩy chén về phía trước, còn lại nửa chén mì.

“Không ăn thì thôi.” Lục Chi Châu liếc mắt một cái, nhận lấy chén mì của cô, tiếp tục ngồi xuống ăn.

“Ơ... Anh ăn không no sao?” Đây là chén của cô, hơn nữa cô thích cắn đứt mì khi ăn, cho nên mì trong đó khẳng định đã bị cô cắn qua.

“Lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ.” Lục Chi Châu không hề ghét bỏ, nhanh chóng ăn sạch sẽ.

Tô Yểu chống cằm nhìn anh, sự bực bội vừa rồi dần dần tiêu tan. Người đàn ông đứng đầu trong giới giải trí lại ở trong căn nhà mấy chục mét vuông do cô thuê, ăn mì còn dư lại của cô, còn bị cô chỉ huy đi rửa chén.

Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, sợ là lập trình viên của Sina Weibo sẽ đuổi giết cô mất, hot search còn tê liệt mấy ngày mấy đêm.

Lục Chi Châu không nói nhiều, ăn mì xong liền bưng chén đi vào phòng bếp.

Tô Yểu đi theo vào, giơ tay vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ: “Nó không phải ở chỗ Diệp Thành Duy sao?”

“Ừ, bỏ một triệu mua về.” Lục Chi Châu cúi đầu cần cù rửa chén, không biết còn tưởng rằng anh đang rửa hơn mười triệu đồ cổ.

Thực ra là cái chén chín tệ chín mà Tô Yểu mua trên mạng.

Cô lộ ra ánh mắt nghi hoặc: “Không phải Diệp Thành Duy dùng một triệu hai trăm sáu mươi nghìn* đấu giá được sao?”

*1.260.000 NDT ≈ 4.205.577.771 VND

Khi đó cô còn tưởng trùng hợp, sinh nhật của cô là ngày 6 tháng 12, thì ra là ý của anh.

“Cậu ấy làm việc tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, bán rẻ cho anh.” Lục Chi Châu nhanh nhẹn rửa chén rồi lau khô, xếp vào trong tủ, sau đó nhấn một ít xà phòng rửa tay.

Bọt trắng của xà phòng bao trùm những ngón tay thon dài, làn da của khớp ngón tay còn trắng hơn bọt. Người đàn ông này, ngay cả rửa tay cũng tao nhã như đang quay quảng cáo.

“Vậy anh ấy thật tốt quá.” Tô Yểu không quá tin chuyện này. Cô và Diệp Thành Duy từng gặp nhau, nói như thế nào đây, nếu như nhất định phải dùng hai chữ đánh giá anh ấy thì đó chính là “gian thương”*.

*Gian thương: Thương nhân dùng thủ đoạn không chính đáng để trục lợi.

Diệp Thành Duy có tài sản bạc triệu nhưng thực ra anh ấy rất keo kiệt, người khác đừng mong chiếm được chút lợi lộc từ anh ấy.

Cũng chỉ có Lục Chi Châu mới dám ép buộc Diệp Thành Duy.

“Lúc trước sao em lại không nói mình thích kiểu dây chuyền này.” Lục Chi Châu lau sạch tay, ôm vai cô, tắt đèn rồi rời phòng bếp.

“Trước khi bán đấu giá không biết là có nó.” Tô Yểu nói dối theo bản năng.

Lục Chi Châu rũ mắt, thấy lông mi cô rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt thì liền đoán được một chút.

Hai năm nay, anh mua cái gì thì Tô Yểu dùng cái đó. Cô không khách khí với anh nhưng cũng không chủ động đưa ra yêu cầu. Cho dù là đắt hay rẻ, nếu Lục Chi Châu không mua thì cô sẽ tự mình mua hoặc là không cần.

Tựa như sợi dây chuyền hôm nay, cô nhất định đã sớm nhìn trúng nó nhưng lại không muốn làm phiền anh, muốn tự mình mua, nhưng trong tay không có nhiều tiền như vậy, bằng không cũng sẽ không bị người ta hớt tay trên.

Những điều này trong lòng Lục Chi Châu hiểu rõ nhưng không thể nói. Có vài chuyện một khi đã nói ra thì giống như là mái nhà bị dột ngày mưa, không thể ngăn lại được.

“Lần sau muốn cái gì thì cứ nói với anh.”

“Được, em đi gội đầu trước.” Tô Yểu cúi đầu: “Anh giúp em tháo nó ra.”

Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của Lục Chi Châu chạm vào da thịt cô, Tô Yểu hơi rụt người lại.

Cô cầm sợi dây chuyền vào phòng, đặt nó trong hộp trang sức.

Căn nhà này chưa tới bảy mươi mét vuông nhưng cái hộp này lại trên trăm triệu, bên trong đều là trang sức Lục Chi Châu mua cho cô, dây chuyền, bông tai, vòng tay... có tất cả mọi thứ.

Trên phương diện tiền bạc, Lục Chi Châu đối xử với cô rất tốt.

Tô Yểu đẩy cái hộp vào, đứng dậy đi gội đầu.

Lục Chi Châu dựa vào sô pha, xem kịch bản “Độ Tiên”. Anh đã quay liên tục hai bộ phim điện ảnh cho nên muốn quay một bộ phim truyền hình. Hai năm nay, cổ trang tiên hiệp rất hot, nâng đỡ mấy nghệ sĩ.

Nhưng đối với anh mà nói, có thể nâng đỡ hay không cũng không sao, có thể nổi tiếng hay không cũng không cần suy xét, chỉ xem kịch bản có tốt hay không, nhóm đạo diễn như thế nào.

Hiện tại xem ra kịch bản ổn, điều khiến anh còn đang do dự là nữ chính đang tiếp xúc với Tô Mạn, nếu anh tham gia diễn xuất, Tô Yểu có thể sẽ tức giận hay không.

Có lẽ sẽ không, cô có tâm tư gì cũng giấu trong lòng.

Chỉ chốc lát sau, Tô Yểu từ trong phòng đi ra, lấy máy sấy tóc ra ban công, Lục Chi Châu đi theo.

Tô Yểu thấy anh đến, rất tự giác đưa máy sấy cho anh.

Lục Chi Châu nhận lấy, sấy tóc cho cô, một người đứng, một người ngồi, ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc vang vọng.

Sấy gần khô, Lục Chi Châu tắt máy sấy tóc, dùng lược chải tóc cho cô một cách cẩn thận: “Bộ phim tiếp theo quyết định chưa?”

“Còn chưa, chị Lưu còn đang liên hệ.”

“Muốn anh giúp một tay không?” Lục Chi Châu biết kết quả là gì những vẫn không nhịn được hỏi.

“Không cần, chắc hẳn sẽ có phim quay.” Tô Yểu không muốn liên quan đến chuyện trong giới với anh, một khi đã bắt đầu, cô sợ mình không thể rời khỏi.

Có một số con đường vẫn phải do tự mình đi.

“Được.” Lục Chi Châu cầm máy sấy vào phòng.

Tô Yểu tắm rửa lên giường trước, Lục Chi Châu từ phòng tắm đi ra thấy cô đang nằm nghiêng, bên hông đắp chăn, chân đặt lên chăn màu xanh thẫm, làm nổi bật hai chân trắng nõn.

Người đàn ông tăng nhiệt độ điều hòa, tắt đèn rồi nằm trên giường, duỗi tay ra, kéo người đến trước ngược mình.

Tô Yểu theo đó dựa vào trong ngực anh, nhưng khi tay anh muốn tiến thêm một bước, Tô Yểu lại không thuận theo: “Hôm nay em hơi mệt, không làm được không?”

Lục Chi Châu thu tay lại, con ngươi đen nhánh mang theo thương tiếc, hôn lên tóc cô: “Được, ngủ đi.”

Tô Yểu nhắm mắt gật đầu, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lục Chi Châu duỗi tay vòng qua vai cô, đôi vai gầy gò nho nhỏ, cuộn mình trong lòng anh, nhất thời trong lòng anh cảm thấy được lấp đầy, cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tô Yểu ngủ không yên, mơ thấy rất nhiều chuyện khi còn bé, không tính là vui vẻ. Lúc bình minh, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhắm mắt lại rồi nghe máy.

“Sao giờ mới nghe điện thoại.” Giọng nói lớn của Vương Quyên truyền đến, trực tiếp dọa con sâu ngủ của Tô Yểu chạy mất.

Cô nhìn thoáng qua thời gian: “Mẹ, bây giờ mới sáu giờ rưỡi.”

“Sáu giờ rưỡi cũng không còn sớm, mày còn đang ngủ sao?”

Tô Yểu sợ Vương Quyên đánh thức Lục Chi Châu, đứng dậy muốn xuống giường ra ban công nghe điện thoại.

“Nói chuyện đi chứ? Sao mày không nói lời nào, câm sao?”

Giọng điệu của Vương Quyên rất xấu, giọng nói lại lớn, Tô Yểu mới chuẩn bị xuống giường nhưng vẫn đánh thức Lục Chi Châu.

“Sao lại...” Lục Chi Châu còn chưa nói hết câu thì Tô Yểu đã nhào tới trên người anh, bịt miệng anh lại.

Lục Chi Châu giật mình, lập tức tỉnh táo, đoán được cô đang gọi điện thoại với mẹ cô.

“Tiếng gì đó? Tô Yểu, mày đang làm gì vậy?” Lỗ tai Vương Quyên nhạy bén, nghe được chút tiếng động.

Ánh mắt Lục Chi Châu sâu thẳm, hôn lên lòng bàn tay Tô Yểu, Tô Yểu đỏ mặt, vội vàng lui ra khỏi người anh, ra ban công nghe điện thoại.

“Tô Yểu, tai mày bị điếc à?” Vương Quyên tức giận, giọng nói càng lớn hơn, sáng sớm gọi điện thoại cho cô, đổ chuông lâu như vậy mới nghe máy, vậy mà còn không trả lời.

“Con đang nghe, có chuyện gì vậy?” Tô Yểu đưa điện thoại ra xa một chút.

“Vừa rồi là tiếng gì?”

“Mèo, con nuôi một con mèo.”

Vương Quyên nghi ngờ: “Công việc của mày bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian nuôi mèo?”

“Đêm qua nhặt được mèo hoang, sáng sớm gọi điện thoại cho con có việc sao?” Tô Yểu không muốn dây dưa nhiều về vấn đề này.

“Có, tao nghe em gái mày nói đêm qua mày và nó tranh nhau một sợi dây chuyền, mày lấy đâu ra tiền?”

“Con không có tiền, tiền của con không phải đều đưa hết cho mẹ rồi sao?”

Mười chín tuổi Tô Yểu vào giới giải trí, khi đó Vương Quyên bảo cô đem toàn bộ tiền thù lao nộp lại, chỉ để lại một phần sinh hoạt. Cho đến bây giờ, khi Tô Yểu đã tốt nghiệp, Vương Quyên vẫn muốn cô nộp tất cả tiền thù lao.

Nói hoa mỹ là tiết kiệm giúp cô, sợ cô tiêu hoang phí.

Nhưng nhiều năm như vậy, cô không thấy được một đồng nào.

Lúc trước Tô Yểu hỏi Vương Quyên để lấy tiền mua một căn nhà nhỏ, để khỏi phải thuê nhà nhưng Vương Quyên lại nói con gái mua nhà làm gì, dù sao cũng phải gả ra ngoài, cô cũng biết có lẽ số tiền đó không lấy lại được.

“Vậy tại sao mày lại tranh giành với em gái mày?” Vương Quyên chất vấn.

“Đấu giá chơi, không được sao?” Giọng Tô Yểu cũng có chút cao lên.

Vương Quyên vừa nghe vậy càng điên lên: “Không được, mày là chị, phải nhường em. Mày làm như vậy, nó phải tốn nhiều tiền mới đấu giá được. Tại sao mày lại không hiểu chuyện như vậy, không biết nhường em gái gì hết.”

“Đêm qua Tô Mạn mua hot search bôi đen con, sao mẹ lại mặc kệ?” Tô Yểu nghe mà đau đầu, từ nhỏ đến lớn, những lời này giống như ma quỷ đóng đinh vào đầu cô, nhắc nhở cô mọi lúc mọi nơi.

“Mạn Mạn đang thảo luận một kịch bản rất tốt, cần nhiệt độ, mày là chị, giúp em gái mình thì làm sao? Hơn nữa với tuổi của mày, ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy cũng không nổi tiếng, vẫn nên sớm rút lui kết hôn đi, đừng làm cho tao và bố mày bận lòng...” Vương Quyên lải nhải, còn nói đến nhà nào có đối tượng xem mắt phù hợp, để cô trở về xem mắt.

Tô Yểu sáng sớm bị đánh thức, vốn đã khó chịu lúc rời giường, Vương Quyên lại dùng hết lời này đến lời khác nói cô, Tô Yểu cúp điện thoại trong cơn tức giận.

Vương Quyên đang nói hăng lại bị cúp điện thoại, không thể tin được, tiếp tục gọi thêm hai cuộc nhưng bị Tô Yểu từ chối.

Vương Quyên không gọi điện thoại nữa, quay sang nhắn tin cho cô: [Mày là chị gái, nhường em gái thì làm sao? Tính nết còn ghê gớm như vậy, tao là mẹ mày, nuôi lớn mày, sao mày lại như thế này, không hiểu chuyện gì hết.]

[Gần đây em gái mày cần nhiệt độ, nếu nó mua hot search thì mày không được nhiều chuyện, chị phải nhường em là đạo lý hiển nhiên, có hiểu hay không? ]

Tô Yểu gắt gao nắm lấy điện thoại di động, nhìn mấy câu này, tầm mắt cô dần dần mơ hồ, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống màn hình điện thoại di động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play