Editor: Hana

“Ai hét giá?” Tô Mạn nhíu mày, một lần tăng lên năm trăm nghìn, sợi dây chuyền này căn bản không đáng giá như vậy. Nếu không phải vì tranh giành với Tô Yểu thì cô ta không cần sợi dây chuyền rách này.

“Mạn Mạn, là Thái tử gia* nhà họ Diệp, chúng ta không thể chọc vào, vẫn nên từ bỏ đi.” Hoàng Viện, người đại diện của Tô Mạn, khuyên nhủ.

*Thái tử gia: đề cập đến người có bố mẹ là quan chức cấp cao, có thế lực hoặc người đàn ông giàu có.

“Diệp Thành Duy? Sao anh ta lại có thể quan tâm đến sợi dây chuyền này?” Tô Mạn ngẩng đầu nhìn lại. Hoàng Viện chỉ cho cô ta xem, là người đàn ông bên cạnh Lục Chi Châu.

Cô ta chỉ mới nghe qua tên của Diệp Thành Duy, công tử nổi danh của thành phố Ninh, được đặt biệt danh là Thái tử gia nhà họ Diệp, hiển nhiên đoán được địa vị.

“Ai biết được, những người như họ không phải là quăng tiền như rác sao, chúng ta sẽ không theo chứ? Lấy lòng tổng giám đốc Diệp, cái giá này cũng có chút vượt ngoài dự toán.”

Có tiền cũng không phải để tiêu như vậy, hơn nữa thứ Diệp Thành Duy coi trọng thì làm sao có thể để cho người khác lấy được. So về độ giàu có, Tô Mạn còn lâu mới bằng được Diệp Thành Duy.

“Được.” Tô Mạn gật đầu một cách không tình nguyện. Sau đó, cô ta lại nhìn điện thoại di động, tin nhắn vừa rồi đã gửi đi, không thể thu hồi, dứt khoát xóa bỏ, mắt không thấy, tim không phiền.

Cuối cùng thì sợi dây chuyền “Kết thúc” được Diệp Thành Duy đấu giá với giá một triệu hai trăm sáu mươi nghìn.

Có người đưa sợi dây chuyền đến tay anh ấy, Diệp Thành Duy mở ra nhìn thoáng qua: “Cũng không có gì đặc biệt mà, cậu cũng quá keo kiệt rồi, có phải bạc đãi người ta hay không, bằng không sao người ta có thể nhìn trúng kiểu dây chuyền thế này.”

“Mang đến đây.” Lục Chi Châu bình tĩnh vươn tay.

Diệp Thành Duy cực kỳ không tình nguyện ném vào tay anh: “Cho cậu, sao cậu không tự mình đấu giá đi? Nếu ông già biết tôi bỏ ra hơn một triệu mua món đồ như vậy thì nhất định sẽ mắng tôi.”

Lục Chi Châu mở hộp ra, một sợi dây chuyền thủy tinh màu cam, không được coi là quá xuất sắc, duy chỉ có cái tên này có chút ý tứ.

Màu sắc của “Kết thúc” nhìn giống như mặt trời chiều ngã về tây sau ráng chiều vàng.

“Bụp——” Lục Chi Châu đóng hộp lại, đặt ở một bên: “Đợi lát nữa sẽ chuyển tiền cho cậu.”

“Được, làm tròn cho tôi được không?” Tiền của ảnh đế Lục, không lấy không được.

“Được, bây giờ chuyển cho cậu.” Lục Chi Châu gửi tin nhắn cho trợ lý Tiêu Hách.

Chẳng mấy chốc Diệp Thành Duy đã nhận được tin nhắn của ngân hàng. Anh ấy vui vẻ mở ra nhìn thoáng qua, mấy số 0, đằng trước có số 1.

Nụ cười vỡ vụn: “Mẹ nó, Lục Chi Châu, cậu thật quá đáng, ăn mất của tôi hai trăm sáu mươi nghìn.”

Không cho lên một triệu ba thì thôi, thế mà lại còn thiếu hai trăm sáu mươi nghìn.

“Cậu bảo tôi làm tròn, yêu cầu vô lý như vậy, tôi cũng đành phải cố gắng đáp ứng cho cậu.” Đôi môi mỏng của Lục Chi Châu khẽ nhếch lên, có vài phần trêu chọc.

Diệp Thành Duy thật sự muốn mắng người, thế nhưng lúc này camera lia tới, anh ấy chỉ có thể nhịn xuống.

Thật tuyệt làm sao, lại bị hớ mất mấy trăm nghìn.

*

“Yểu Yểu, cô ta cũng không đấu giá được, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, khiến cô ta đắc ý rồi.” Thấy Tô Mạn thua, Lưu Di vui không ngớt.

“Nhưng em cũng không có nó nha.” Tô Yểu nhìn thoáng qua tin nhắn Tô Mạn gửi tới, nhếch môi cười.

“Thật sự quá đắt, hay là chúng ta đi mua một sợi dây chuyền gần giống vậy. Sợi dây chuyền trăm mấy nghìn lại được đấu giá hơn một triệu, tổng giám đốc Diệp thật sự giàu có.”

“Vâng.” Tô Yểu quen biết Diệp Thành Duy. Anh ấy là một trong số ít những người biết quan hệ của cô và Lục Chi Châu, ngay cả Lưu Di cũng không biết.

“Yểu Yểu, ngồi bên cạnh tổng giám đốc Diệp hình như là Lục Chi Châu, vừa rồi cũng không thấy cậu ấy đi thảm đỏ.” Lưu Di nhỏ giọng nói, bởi vì cách quá xa nên cũng không nhìn thấy rõ.

Trong hội trường này, minh tinh tụ tập, nếu phải nói ngôi sao sáng chói nhất thì không ai khác ngoài Lục Chi Châu.

Lục Chi Châu tồn tại như một vị thần trong giới giải trí, có tiền, có nhan sắc, có dáng người, hai mươi tuổi đã đoạt giải ảnh đế quốc tế, sau đó giành được vô số giải thưởng, chưa tới ba mươi tuổi đã là ảnh đế Grand Slam*, nhan sắc đi đôi với diễn xuất, đỉnh lưu danh xứng với thực, trên Weibo hơn trăm triệu fan, bối cảnh thần bí, không ai dám chọc vào.

*Ảnh đế Grand Slam: người đạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của cả năm giải thưởng điện ảnh chuyên nghiệp nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong làng điện ảnh Hoa Ngữ gồm Bách Hoa, Hoa Biểu, Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.

Lưu Di cũng không mong Tô Yểu nổi tiếng đến mức độ như vậy, lúc nào đến được gần tuyến đầu thì cô ấy đã không hối tiếc rồi.

Dù sao sự tồn tại như Lục Chi Châu, trăm năm có một.

“Anh ấy hẳn là không cần đi thảm đỏ.” Tô Yểu đáp lời một cách tùy ý.

“Nói cũng đúng.” Đối với những minh tinh bình thường mà nói, đi thảm đỏ là so ai đẹp hơn, tăng độ nhận diện, nhưng Lục Chi Châu hoàn toàn không cần những thứ này, nơi anh đứng, những ánh đèn flash sẽ không còn quan tân đến người khác nữa.

Buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc, tiệc rượu bắt đầu, Tô Yểu bị Lưu Di dẫn đi làm quen mấy nhà đầu tư, bộ phim tiếp theo của cô còn chưa có tin tức.

Địa vị hiện tại của Tô Yểu trong giới giải trí quả thực có chút xấu hổ, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, quay một số bộ phim chiếu mạng nhỏ thì hạ thấp địa vị, nữ chính của IP lớn* lại không tìm đến cô, chỉ có thể diễn một ít vai phụ.

*IP là tên gọi xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ). Ở đây, IP lớn chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

Đang tán gẫu thì Lưu Di bị những người khác gọi đi, Tô Yểu đành phải bưng ly champagne ở một góc. Cô không phải là người quá thích góp vui cho nên Lưu Di thường nói tính cách của cô không thích hợp với giới giải trí.

Ở trong giới giải trí thì sao lại không học được cách góp vui chứ.

Tô Yểu học không biết nhưng Tô Mạn lại học được hết thảy.

Cách đó không xa, Diệp Thành Duy đang nói chuyện phiếm với mấy nữ nghệ sĩ hạng nhất, Tô Mạn xoay người bước đến.

“Tổng giám đốc Diệp, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.” Tô Mạn nâng ly rượu vang đỏ tiến lên chào hỏi.

“Cô là?” Diệp Thành Duy nhướng mày.

Tô Mạn có chút xấu hổ nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, nụ cười của cô ta càng thêm sáng lạn: “Tổng giám đốc Diệp quý nhân hay quên chuyện, tôi là Tô Mạn, hai tháng trước quay một bộ phim do công ty anh đầu tư.”

“À.” Diệp Thành Duy nghe được cái tên này liên nhớ tới, em gái của Tô Yểu.

Hai người này khác nhau rất nhiều, nhìn vẻ ngoài không giống chị em chút nào. Tô Mạn này, đôi mắt giảo hoạt, không đủ thật thà.

Diệp Thành Duy lăn lộn trong giới này nhiều năm nên vẫn có chút bản lĩnh nhìn người.

“Tổng giám đốc Diệp cũng thích “Kết thúc”, tôi liếc mắt một cái cũng thích nó ngay, thật trùng hợp.”

Hoàng Viện bảo Tô Mạn tới lấy lòng Diệp Thành Duy, làm quen một chút. Hai người đều đấu giá cùng một món đồ, bình thường mà nói, lấy chuyện đó để bắt chuyện quả thật không tồi.

Nhưng Diệp Thành Duy đang tức giận vì bị Lục Chi Châu hớ mất hơn hai trăm nghìn, Tô Mạn nhắc tới chuyện này không phải là đang chọc trúng nỗi đau của Diệp Thành Duy sao.

Lục Chi Châu nhiều tiền vậy mà còn lừa tiền của anh ấy, nhưng vì là anh em nhiều năm nên cũng không thể keo kiệt được, tuy nhiên, đối với Tô Mạn thì Diệp Thành Duy không cần khách khí.

Anh ấy cười nhạo một tiếng, mang theo ý tứ trào phúng rất rõ ràng: “Cho nên cô chính là người nâng giá sợi dây chuyền lên, để cho tôi tiêu phí nhiều tiền như vậy để đấu giá?”

“A?” Tô Mạn hơi ngây người, sao tự nhiên vừa nhắc tới đã thay đổi sắc mặt rồi.

“Các người đẹp, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Diệp Thành Duy nâng ly với mấy nghệ sĩ khác, ý bảo rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái.

Diệp Thành Duy vừa đi, mấy nghệ sĩ khác cười như không cười nhìn Tô Mạn, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt. Nếu không phải cô ta đột nhiên tới, làm Diệp Thành Duy mất hứng thì anh ấy cũng sẽ không đi nhanh như vậy.

“Thật sự là mất hứng, tôi cũng đi.”

Mọi người tản đi, Tô Mạn cứng đờ tại chỗ, hít sâu một hơi, cô ta chưa từng mất mặt như thế này.

Nhưng vào lúc này, Tô Mạn quay đầu bắt gặp Tô Yểu đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cô ta, trong lòng càng tức giận, giống như tìm được chỗ phát tiết, bước vài bước đi tới.

“Tô Yểu, chị đến xem tôi bị chê cười sao?”

Tô Yểu nhún nhún vai, nói với vẻ không quan tâm: “Cô cảm thấy mình là trò đùa sao? Nếu vậy, thì đúng là thế đấy.”

Cô cũng không đắc tội Tô Mạn, tự mình đi tới, thật sự coi cô là người dễ bắt nạt sao.

“Chị...” Tô Mạn tức giận nhưng lại không tiện nổi giận trước mặt mọi người, hạ thấp giọng nói: “Bố mẹ kêu chị tối nay về nhà, chị lấy đâu ra nhiều tiền đấu giá như vậy?”

Mỗi lần Tô Yểu kiếm được tiền thì đều phải nộp lại, sao cô lại có nhiều tiền như vậy. Nếu không phải do Tô Yểu, cô ta cũng sẽ không đi đấu giá sợi dây chuyền kia, vừa rồi cũng sẽ không mất mặt trước tổng giám đốc Diệp, càng sẽ không bị mấy người phụ nữ kia chê cười, đều do Tô Yểu.

“Cô quản tôi sao, đúng rồi, không phải cô nói cho tôi mượn dây chuyền đeo mấy ngày sao, được nha, khi nào cho tôi mượn, bây giờ được không?” Tô Yểu lắc ly rượu, vẻ trào phúng hiện rõ trên khóe miệng.

Vừa rồi Tô Mạn tức giận, bây giờ còn bị chọc điên, đầu óc cô ta đã muốn nổ tung mà Tô Yểu còn nhắc tới tin nhắn WeChat, cô ta nhịn không được muốn làm ầm lên nhưng lại đang ở hội trường nên đành phải trừng mắt tức giận với Tô Yểu, xoay người rời đi.

Tô Yểu vô tội nhấp một ngụm champagne. Vào giới hai năm, ngay cả chuyện cơ bản nhất là không được biểu lộ cảm xúc cũng không học được, thật không biết nhà họ Tô nâng cô ta làm cái gì.

Cố gắng nâng đỡ sẽ bị trời phạt, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà họ Tô bị nghiệp quật.

Lưu Di đúng lúc trở về, thấy Tô Mạn tức giận không quản lý được biểu cảm trên mặt, có chút nghi hoặc hỏi: “Em làm gì cô ta vậy?”

“Em có thể làm gì được, tự mình làm chuyện ngu xuẩn, chị Lưu, em muốn về rồi.” Chờ đợi cũng mệt mỏi.

“Chờ một chút, chị nhìn thấy Lục Chi Châu ở bên kia rồi, cậu ấy đi qua kính rượu với người ta. Chị nghe nói sắp tới cậu ấy muốn quay một IP tiên hiệp lớn – “Độ tiên”, em xem có thể nói chuyện hay không, diễn nữ ba hay nữ bốn cũng được. IP lớn như vậy, tốt hơn so với những bộ phim chiếu mạng chi phí nhỏ kia nhiều.”

Trong mắt Tô Yểu chợt lóe lên, bất đắc dĩ nói: “Chị Lưu, em là một nghệ sĩ nhỏ, người ta là ảnh đế, đi tới không tốt lắm đâu.”

“Có sao đâu, nhiều người ở bên kia chờ nói chuyện với Lục Chi Châu, cũng chưa chắc em có cơ hội, đi qua thử xem.” Lưu Di lôi kéo Tô Yểu đi qua. Làm một người đại diện, cô ấy vẫn phải tràn đầy hy vọng với nghệ sĩ của mình.

Tô Yểu đành phải đi theo, quả nhiên có rất nhiều người. Người đàn ông dáng người thẳng tắp, phong thái cao quý, đứng giữa một đám người lại không giống như nghệ sĩ mà càng giống ông trùm giới kinh doanh, vô cùng tinh anh, giống như hạc giữa bầy gà.

Đây là nghệ sĩ được săn đón nhất trong giới hiện nay, hoàn toàn xứng đáng là ảnh đế, không nói đến việc anh có bao nhiêu fan, hầu hết người trong giới đều là fan của anh, Tô Yểu cũng vậy.

Lục Chi Châu ở trong đám người liếc mắt một cái liền tập trung sự chú ý vào Tô Yểu. Tạo hình của cô ngày hôm nay rất khiêm tốn, nhưng rất đẹp, lễ phục màu xám khói hở vai làm nổi bật hai vai trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át làm người ta động lòng không thôi.

Sắc mặt cô lạnh nhạt nhưng trong đầu Lục Chi Châu lại hiện lên vẻ mặt đêm đó của cô, hai mắt trong suốt đầy nước mắt, làm nũng với anh, bảo anh nhẹ một chút.

Người đẹp trong giới giải trí rất nhiều, nhưng cho dù nhiều hơn nữa thì cũng không có một Tô Yểu khiến anh nhớ thương như vậy.

Hai người cách đám người nhìn nhau như Ngưu Lang Chức Nữ, trong mắt đều có ý dây dưa không nỡ rời khỏi.

Tô Yểu dừng bước chân, vẫn là quên đi, trong giới này đều là cáo già, lỡ như bị người có tâm đoán được, mất nhiều hơn được.

“Chị Lưu, đầu em hơi đau, em muốn về nhà.” Tô Yểu bất đắc dĩ, chỉ có thể làm nũng với chị Lưu.

“Đau đầu? Vậy quên đi, em về nghỉ ngơi trước, bên cạnh Lục Chi Châu có nhiều người vây quanh như vậy, cũng rất khó chen vào.”

Tô Yểu gật gật đầu, liếc nhìn Lục Chi Châu một cái, xoay người kéo dài khoảng cách.

Lục Chi Châu vốn tràn đầy chờ mong Tô Yểu tiến lên, nghĩ lát nữa phải dùng biểu cảm gì mới đủ để biểu hiện vẻ thưởng thức mà lại không bị lộ ra, không ngờ đến người này lại trực tiếp rời đi, không làm theo kịch bản.

Lúc này, Từ Khiêm Tín bưng một ly rượu vang đỏ xuất hiện phía sau Lục Chi Châu, nhìn theo tầm mắt anh, chú ý tới Tô Yểu.

“Người đẹp kia là ai? Đôi mắt thật đẹp.” Đôi mắt trong suốt và tươi sáng như nước mùa thu, khiến Từ Khiêm Tín nghĩ đến người mẹ đã qua đời.

“Không biết.” Lục Chi Châu xoay người lại, cụng ly với anh ta: “Anh tới làm gì vậy?”

“Lời này của cậu là sao chứ, tôi làm tiệc tối từ thiện mà không thể đến sao?” Từ Khiêm Tín chính là CEO hiện tại của SU, đứng ở đỉnh cao mà vô số người ngưỡng mộ.

“Vậy anh từ từ chơi, tôi đi trước.” Tô Yểu vừa đi, Lục Chi Châu không có tâm tư xã giao.

“Như vậy không nể mặt chút nào, tôi vừa đến thì cậu liền đi.” Từ Khiêm Tín cười cười, cũng chỉ có anh mới không cho anh ta mặt mũi như vậy.

“Ai, Chi Châu, cháu đi sao? Bộ phim của chú.” Cố Kính ở một bên gọi anh lại.

“Chú Cố, cho phép cháu xem xét lại.” Người đàn ông một tay đút túi, cau mày, giọng điệu do dự.

“Được, cháu suy nghĩ kỹ một chút.”

Lục Chi Châu gật đầu, cất bước rời khỏi nơi này.

Thấy Lục Chi Châu rời đi, một đám người hoàn toàn mất mát, cũng dần dần tản đi.

Cố Kính thở dài: “Ai, tên nhóc này vẫn khiến người ta thích như vậy.”

“Đúng vậy, vạn người mê.” Từ Khiêm Tín nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

*

“Tách——” Tô Yểu nhấn công tắc, căn nhà sáng trưng. Sau đó, cô cởi giày cao gót, đi chân trần vào, bật điều hòa trước, quá nóng.

Cô nằm trên sô pha, đêm nay có hơi mệt, trường hợp như vậy thật sự không thích hợp với cô, rõ ràng cô xuất thân đào tạo chuyên nghiệp chính quy nhưng lại không có hứng thú với những yến hội này. Tô Yểu là thích cảm giác diễn xuất, diễn giải đời người bằng nhiều cách khác nhau.

Nằm một lúc bụng lại kêu ùng ục nên cô chỉ có thể đứng lên thay quần áo đi làm chút đồ ăn khuya. Trước khi đi thảm đỏ, vì sợ mặc lễ phục không đẹp nên cô không dám ăn nhiều. Đã mấy ngày cô không ăn gì, hôm nay từ sáng sớm chỉ uống nước, hiện tại đã kết thúc, rốt cục có thể ăn một chút.

Vào bếp, cô tìm hai quả cà chua từ trong tủ lạnh rồi làm mì trứng cà chua.

Lục Chi Châu mở cửa ra thì liền nhìn thấy một đôi giày cao gót màu bạc ngã nghiêng trên đất, bên cạnh là dép lê màu hồng nhạt.

Anh khom lưng đổi dép, bỏ giày cao gót vào tủ giày, cầm dép lê đi tìm người, nghe thấy phòng bếp có tiếng động, đi tới: “Sao lại không mang dép, sàn nhà trơn trượt.”

Tô Yểu cũng không quay đầu lại, thuần thục cầm thêm một nắm mì bỏ vào nồi: “Quên mất.”

Người đàn ông kéo ống quần lên, ngồi xổm xuống cầm mắt cá chân cô: “Nhấc chân lên.”

Tô Yếu khéo léo đứng bằng một chân, mang cả hai chiếc dép vào.

Lục Chi Châu đứng dậy, lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, đeo cho cô.

Đá quý lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt, Tô Yểu giật mình, cúi đầu nhìn thấy sợi dây chuyền quen thuộc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao lại ở chỗ anh?”

Người đàn ông cũng không đáp lại, chỉ cười cười, một tay nắm cằm cô, cúi đầu ngậm đôi môi đỏ mọng của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play