Sau một thời gian chần chừ lưỡng lự suy nghĩ, Trần Vương quyết định gọi điện cho Vũ Nhi để hỏi về quá khứ của cô, rõ hơn là hỏi về câu chuyện bảy năm trước đã xảy ra.
“Reng! Reng! Reng!”
Vũ Nhi đang làm việc nhà thì chuông điện thoại của cô vang lên.
“Alo, đàn anh gọi em có việc gì thế?”
Bảo Bảo trong phòng đang ngồi học bài liền chạy ra để hỏi chuyện.
“Mẹ, có phải chú Hàn gọi điện cho mẹ không?”
“Bảo Bảo, con mau đi học bài đi một lát nữa mẹ sẽ vô.”
“Không, con không vào đâu.”
Bảo Bảo vừa nói vừa làm nũng với Vũ Nhi.
“Thôi nào, bảo bối của mẹ.
Con vào học đi một lát nữa mẹ sẽ vào ngay.”
“Nhưng mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Chú Trần vương gọi mẹ có tí chuyện để trao đổi thôi con.”
“Mẹ không được giấu con chuyện gì đó nhé!”
“Biết rồi, ông cụ non của mẹ.”
Bảo Bảo quay trở lại phòng của mình rồi học bài nhưng vẫn không quên nhiều chuyện.
“Alo, đàn anh anh còn ở đó không?”
“Vũ Nhi, anh có một số chuyện cần hỏi em.”
“Chuyện gì thế đàn anh?”
“Vũ Nhi, em hãy trả lời thật lòng cho anh nhé!”
“Đàn anh, chuyện gì mà quan trọng thế?”
“Vũ Nhi, em với Bảo Bảo có mối quan hệ như thế nào đó?”
Vũ Nhi rất ngơ ngác không hiểu tại sao Trần Vương lại hỏi câu như vậy.
“Đàn anh, anh hỏi thế là có ý gì?”
“Em trả lời anh đi.”
Vũ Nhi ậm ừ một lúc rồi mới trả lời.
“Anh hỏi gì lạ thế? Em với Bảo Bảo là mẹ con.”
“Vậy cha của Bảo Bảo là ai?”
“Anh ta không có trách nhiệm với con của mình sao?”
“Trần Vương, sao hôm nay anh lại hỏi đến những chuyện này vậy chứ?”
“Chỉ là anh nghe tin em có Bảo Bảo nhưng lại không nghe bất cứ gì về việc kết hôn nên anh tò mò hỏi vậy thôi.”
“Vũ Nhi, anh hỏi em thêm một câu nữa có được không?”
“Anh hỏi đi.”
“Hàn Dương Phong chính là cha của Bảo Bảo có đúng không?”
Vũ Nhi như bối rối khi nghe Trần Vương nhắc về vấn đề này.
Tại sao không phải ai khác mà Trần Vương lại đề cập đến Hàn Dương Phong.
Không lẽ Trần Vương đã biết gì rồi.
“Sao đàn anh lại hỏi mình như thế?”
“Chả lẽ anh ta đã biết được chuyện gì rồi sao?”
“Nhưng chuyện đã hơn bảy năm làm sao anh ta biết được chứ?”
Vũ Nhi trầm tư suy nghĩ không trả lời lại với Trần Vương.
“Vũ Nhi, em còn ở đó không?”
“Alo, Vũ Nhi.”
Trần Vương thấy đầu dây bên kia im lặng nên anh cố tình gọi to để Vũ Nhi nghe.
Tiếng gọi của Trần Vương làm cho Vũ Nhi giật cả mình.
“Trần Vương, có chuyện gì thế?”
“Anh hỏi sao em không trả lời anh.”
“Chuyện đó sao anh lại hỏi như vậy chứ? Hàn Dương Phong là sếp của em sao lại có chuyện đó.”
“Nếu không có chuyện gì, em tắt máy chỉ cho Bảo Bảo học bài.”
Trần Vương chỉ ừm chứ không nói thêm lời nào.
“Ừm!”
Vũ Nhi trả lời một cách tránh né như vậy làm cho Trần Vương suy nghĩ mọi điều anh ta suy đoán đều là sự thật.
Vũ Nhi sau khi tắt máy, cô suy nghĩ rất nhiều về việc Trần Vương hỏi cô.
“Có lẽ nào đàn anh đã biết được chuyện gì rồi không?”
“Chuyện xảy ra lúc đó, đàn anh đã đi du học bên Anh thì làm sao anh ta biết được chứ? Chắc là do mình suy nghĩ quá thôi.”
“Mommy ơi!”
Vũ Nhi đang suy nghĩ thì Bảo Bảo gọi cô, cô vội vàng đi vào trong phòng.
“Bảo bối của mẹ có chuyện gì thế?”
“Mẹ nói chuyện gì với chú Vương mà lâu thế?”
“Chú Vương gọi mẹ có tí chuyện.”
“À mẹ ơi! Chú Vương và chú Phong mẹ cảm thấy chú nào được hơn ạ?”
“Bảo Bảo, sao con lại hỏi mẹ như thế chứ?”
“Mẹ trả lời con đi.”
Vũ Nhi ôm con trai vào lòng rồi hỏi.
“Bảo bối của mẹ qua bài test con thấy ai được nào?”
“Chú Dương Phong nha mẹ.”
Vũ Nhi mỉm cười xoa đầu Bảo Bảo.
“Mẹ thấy có vẻ con thích Hàn Dương Phong nhỉ?”
“Không phải mẹ của con cũng như vậy sao?”
“Ông cụ non này.”
Vũ Nhi không đề cập đến việc đó nữa, cô đánh lãng sang chuyện khác.
“À, ngày mai chủ nhật con có muốn đi đâu chơi không?”
“Con muốn đi chơi công viên và siêu thị ạ!”
“Được rồi, mai mẹ sẽ dẫn bảo bối của mẹ đi nhé!”
Bảo Bảo nhìn Vũ Nhi như muốn nói điều gì đó.
“Mẹ ơi!”
“Sao thế bảo bối của mẹ?”
“Con muốn chú Phong đi cùng chúng ta hay là mẹ rủ chú ấy đi cùng đi.”
Vũ Nhi đỏ ửng cả mặt khi Bảo Bảo nhắc đến Hàn Dương Phong.
“Chú Phong rất bận không thể đi cùng chúng ta đâu.”
“Đi mà mẹ ơi, con muốn chú Phong đi cùng chúng ta.”
“Thôi mà bảo bối của mẹ.”
“Nếu mẹ không hẹn chú ấy đi cùng, con sẽ không muốn đi đâu.”
“Cũng lâu rồi từ khi về nước hai mẹ con mình cũng chưa đi chơi, ngày mai mẹ muốn dành cả ngày cho con trai của mẹ.
Con cũng muốn làm phiền đến chú Hàn Dương Phong sao?”
“Dạ mẹ!”
Bảo Bảo có một chút buồn vì nghĩ rằng kế hoạch của mình không thành công.
Vũ Nhi giục Bảo Bảo đi ngủ sớm vì bây giờ cũng đã trễ rồi.
“Cũng đã trễ rồi, con đi ngủ đi nhé!”
“Dạ!”
Nói xong, Bảo Bảo đi vệ sinh rồi leo lên giường ngủ một giấc tới sáng.
Vũ Nhi nhìn Bảo Bảo thật kĩ, cô càng nhìn lại thấy Bảo Bảo càng giống Hàn Dương Phong.
“Bảo bối của mình càng lớn lại càng giống Hàn Dương Phong thế kia.”
“Chắc Trần Vương chỉ là thấy hai người họ giống nhau nên mới hỏi như thế thôi.”
Vũ Nhi sau một ngày làm mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau.
Vũ Nhi đã dậy từ rất sớm, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi cô mới vào đánh thức Bảo Bảo.
Vũ Nhi đi vào trong phòng, kéo tấm rèm che cửa ra để nắng chiếu vào căn phòng.
“Bảo bối dậy đi!”
Bảo Bảo lăn qua lăn lại một lúc rồi mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Chỉ là đứa bé bảy tuổi hơn nhưng mọi thứ Bảo Bảo đều làm một cách rất nhanh và gọn gàng.
Từ nhỏ vì hoàn cảnh nghèo khó nên Vũ Nhi đã dạy con mình cuộc sống tự lập từ bé.
“Bảo bối, mau ra ăn sáng rồi chúng ta đi nhé!”
Vũ Nhi đã chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng gồm trứng ốp la và bánh mì sandwich, tuy đơn giản nhưng với Bảo Bảo đó là điều hạnh phúc nhất của cậu bé.
Vừa ăn xong thì đúng lúc xe taxi Vũ Nhi đặt cũng đã đến.
Reng! Reng! Reng!
Điện thoại của Vũ Nhi vang lên, đó là số của tài xế taxi lúc nãy.
“Lúc nãy cô có đặt xe, tôi đã đến rồi.”
“Anh đợi tôi một lát.”
“Bảo bối của mẹ đi thôi, xe đã tới rồi.”
Vũ Nhi cùng Bảo Bảo nhanh chóng rời khỏi nhà không để tài xế xe đợi lâu.
“Chào cô, cô muốn đi đâu.”
“Anh đưa tôi đến công viên.”
“Được!”
Cài đặt.