Khi cô ấy nói xong, chuẩn bị quay lại và rời đi.

"Tôi vẫn chưa cho em đi, em định đi đâu?"

Hạ Dương Thù quay đầu lại nhìn thầy ấy

" Thầy bảo em không học lớp của thầy, trước gọi điện thoại cho bố mẹ em, nên em thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà."

Nói xong cô rời khỏi phòng làm việc, cô chưa bao giờ đối xử với giáo viên như thế này, cô luôn tôn trọng giáo viên, đương nhiên người đập bàn ầm ĩ trong phòng làm việc không phải là giáo viên, mà là một tên cặn bã. Trở lại phòng học, có lẽ là bởi vì bọn họ nghe được trong phòng làm việc ồn ào, mọi người đều dùng ánh mắt sáng mặt trời nhìn về phía Hạ Dương Thù.

"Hạ Dương Thù, cậu có sao không?" Bành Nhã Kỳ vội vàng hỏi thăm.

Hạ Dương Thù cười một tiếng, thu dọn đồ đạc.

"Tôi về nhà đây, tuần sau gặp."

Dương Chỉ Y theo dõi Hạ Dương Thù cho đến khi cô ấy không còn nhìn thấy nữa, trong lớp đã có rất nhiều cuộc thảo luận ồn ào, thực tế thì hầu hết cả lớp đều không thích thầy giáo này, đối với các học sinh thành tốt thì không đến nỗi ghét bỏ, còn đối với học sinh hay bị nói những lời ác ý thì rất ghét thầy ấy. Và có một Dương Chỉ Y hài hước và thân thiện, trái ngược với thầy ấy. Hạ Dương Thù một mình bước ra khỏi cổng trường, cô ghét nhất bị oan, nhưng so với việc của bô mẹ cô thì chẳng là gì cả. Gọi phụ huynh? Ôi, thật là nực cười, mặc dù điểm của cô ấy không phải là tốt nhất và cô ấy khá nghiêm túc trong các môn học, nhưng có thể được coi là một học sinh ưu tú trước giờ chưa bao giờ bị gọi phụ huynh, trước giờ đều không có, ngay cả họp phụ huynh họ cũng không đến bao giờ. Hạ Dương Thù bước ra khỏi cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời trống trải và sạch sẽ.

"Bầu trời của hai người ở chỗ đó cũng đẹp như vậy sao?"

Đôi mắt cô hơi ướt, cô giật giật cái mũi đỏ ửng, đút hai tay vào túi quần, đá những viên sỏi trên đường, nhìn chúng va đập rồi lăn đi suốt đoạn đường. Sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở và một năm cấp ba, đều chưa từng tham gia họp phụ huynh, nhưng điểm của cô đều rất tốt, thậm chí có họp phụ huynh cũng không có gì để nói. Nhưng bây giờ thì khác, từ cấp ba đến đại học, dù điểm tốt hay xấu, thì hầu như mọi người cũng đều rất chú trọng, nhưng dù vậy, họ cũng chưa bao giờ hỏi về điều đó. Ở tuổi thiếu niên nổi loạn này, những đứa trẻ từ các gia đình khác luôn hy vọng thoát khỏi sự ràng buộc của cha mẹ chúng, và có rất nhiều người trong lớp ghen tị với Hạ Dương Thù, không bị ràng buộc, quá tự do. Nhưng Hạ Dương Thù rất đau lòng, cô hi vọng bố mẹ có thể ở bên cạnh mình, cho dù là đàm tiếu, cãi vã cũng không thành vấn đề. Nhớ lại những ngày còn ở với bố mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay, Hạ Dương Thù cuối cùng cũng ngã quỵ, bất kể là ở ngoài đường, cô đều bật khóc thu hút ánh mắt kỳ lạ của người đi đường. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng dù sao cô cũng mệt vì khóc đến mức không thể khóc nổi nữa, cô đứng dậy, lau nước mắt trên mặt và bước đi với đôi mắt trống rỗng.

"Hạ Dương Thù, sau cậu lại lề mề vậy?"

"Không đi định ăn cơm à?" Lý Tân Ý và Hứa Phong hét lên khi họ bước đến cửa lớp của Hạ Dương Thù, nhưng thấy rằng không có ai ở chỗ của Hạ Dương Thù.

"Hả? Đã đi đâu?" Lý Tân Ý bước vào.

"Chỉ Y, Hạ Dương Thù đi đâu vậy?" Lý Tân Ý quay sang Dương Chỉ Y, nhưng cô ấy đang vội vàng che giấu điều gì đó, mặc dù cô ấy dùng nụ cười để che đi sự hoảng sợ của mình, nhưng trông cô ấy vẫn là lạ.

"Sao vậy?" Lý Tân nhìn cô rồi đi về phía cô, điều này khiến cô càng thêm căng thẳng.

"Tân Nhất, lại đến tìm Hạ Dương Thù à?" Bành Hoa Kỳ lắc lắc nước trong tay, lúc nãy đi ra Nhã phòng rửa tay.

"Đã nói rồi, đừng gọi tôi là 'Tân Nhất', là 'Tân Ý'" Lý Tân Ý lập tức quay lại và phủ nhận.

Bành Nhã Kỳ cười, lè lưỡi, "Đùa thôi, sao nghiêm túc vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play