"Chuyện này em không biết. Em đã yêu cầu các trưởng nhóm cất đi và nộp lại cho em. Em xin lỗi, hôm qua em không kiểm tra lại, vì em nghĩ mọi người sẽ nghiêm túc coi trọng kỳ thi." Dương Chỉ Y đứng dậy, có chút thống khổ cùng hối hận.
"Không sao đâu, lần sau nhớ đến đếm tận mắt, không có chuyện gì thì cứ ngồi đi." Giọng điệu hoàn toàn khác nhau, đây là hai thái độ hoàn toàn khác nhau của thầy ta đối với học sinh điểm tốt và điểm kém.
Trên thế giới này có một số người sắc mặt thật sự thay đổi nhanh hơn lật sách, khi quay đầu lại, vẻ mặt hoàn toàn khác.
"Đến văn phòng với tôi!" Thầy ta chỉ vào Hạ Dương Thù.
Liếc mắt nhìn Bành Nhã Kỳ, "Em trước ngồi xuống đi." Nói câu ngồi xuống giống nhau nhưng giọng điệu cùng cảm xúc bên trong biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng làm việc cũng không có giáo viên khác, đây là ngày cuối tuần, chỉ có thứ bảy buổi sáng mới sắp xếp tự học, các giáo viên môn học lần lượt thay nhau chỉ đạo, cho nên trong phòng làm việc chỉ có một giáo viên dạy toán này. Vừa bước vào văn phòng, thầy ta đã ngồi trên ghế, bắt chéo chân, chỉnh lại kính, nheo mắt nhìn Hạ Dương Thù.
"Cô nương đây trông khá ổn. Ngày nay, cũng có nhiều người sống nhờ người giàu, tìm một lão già làm sugar daddy. Với ngoại hình của cô, có lẽ đó là một vấn đề rất đơn giản." Hạ Dương Thù nghe những lời thầy ta vừa nói như vậy, đây cũng xứng đáng làm giáo viên sao?! Hạ Dương Thù nghe vậy rất tức giận, người bị oan là cô trong lòng lại càng không vui.
"Dù sao thì dù gì cũng vậy? Hà cớ gì cô lại lãng phí thời gian ở trường? Tốt hơn là nên tìm tìm sớm hơn, không phải làm toán quá đau đớn và cuộc sống sẽ rất xa hoa nếu lái một chiếc BMW hay Ferrari trong tương lai, sau này cũng đừng quên tôi từng là thầy của em." Thầy ta nghịch chiếc bút trên bàn.
Hạ Dương Thù giật giật vạt áo của chính mình, lúc này không biết trong đầu cô đã dùng bao nhiêu lời ác độc chửi rủa tên mặt người dạ thú này.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt không ngừng nhếch mép, nước miếng bay tứ tung, lời nói càng ngày càng khó chấp nhận, Hạ Dương Thù không nhịn được ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của thầy ta và lặp lại câu đó một cách mạnh mẽ.
"Em đã nộp bài kiểm tra!"
Sau một hồi nói đóng một vở kịch, thầy ấy trông rất ngạc nhiên trước lời nói của Hạ Dương Thù, một lúc lâu sau thầy ấy nói:
"Thực ra, tôi chỉ muốn nói rằng toán học rất quan trọng, đặc biệt là đối với em, theo như tôi biết, điểm của em ở các môn khác cũng rất tốt, chỉ cần nâng cao điểm toán lên một chút, nhất định có thể thi đỗ trường trọng điểm."
"Em đã nộp bài kiểm tra rồi." Không đợi thầy ra nói xong Hạ Dương Thù đã lặp lại câu nói đó một lần nữa.
"Nhưng không có vấn đề gì! Tại sao em không thừa nhận? Tôi có thể vứt giấy kiểm tra của em và cố ý đến làm phiền em sao?" Thầy ta kích động vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy và chỉ vào Hạ Dương Thù.
"Ngoài ra, đây là cách em nên cư xử với một giáo viên? Hãy gọi cho bố mẹ của em lên đây, mặc dù tôi không phải là hiệu trưởng, nhưng tôi có trách nhiệm với em, điều này phải làm rõ ràng."
Nếu không phải vì những lời xấu xa mà thầy ta nói trước đây, Hạ Dương Thù có lẽ đã không nói chuyện với thầy ta với thái độ như thế này.
"Em đã nộp bài kiểm tra rồi." Hạ Thiếu Dương lại nói lại câu nói đó.
Thầy ta hận không thể rèn sắt thành thép nghiêm khắc dạy dỗ, gõ bàn ngồi xuống, mươig ngón tay đan chéo vào nhau chống xuống bàn đưa lên phía trước miệng.
"Gọi bố mẹ pên, nếu không đừng nghĩ tới việc vào lớp của tôi!"
"Thứ nhất, hôm qua em đã nộp bài kiểm tra rồi. Em không thể giải thích tại sao nó lại biến mất. Thứ hai, là một giáo viên, thầy nên tìm hiểu rõ hơn về vấn đề này, và em sẽ tự chịu trách nhiệm về tất cả những gì mình nói. Thứ ba, ..." Hạ Dương Thù dừng một chút, nhìn thầy ta một cách nặng lòng.
"Nếu thầy có thể gọi ba mẹ em đến đây, thì thầy có bản lĩnh, có khi em còn phải cảm ơn thầy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT