Hạ Dương Thù: Cúp điện thoại, trái tim tôi lạnh lẽo vô cùng, nhưng quay đầu lại là vòng tay ấm áp của Lý Tân Ý. Tôi luôn nghĩ rằng thanh xuân của tôi chỉ có một người, và người đó là Dịch Thiên, ​​nhưng tôi đã nhầm, người duy nhất trong thanh xuân của tôi không phải Dịch Thiên, ​​mà là Lý Tân Ý, người đã luôn âm thầm chờ tôi quay đầu lại.

Lý Tân Ý: Chờ cậu quay đầu,chăm sóc cậu, đã trở thành thói quen, không phải là không sửa được, mà là không cam tâm sửa, cũng không nỡ sửa, Hạ Dương Thù, bất kể cậu đóng vai trò gì, tôi sẵn sàng giữ thói quen này.

Hứa Phong: Lý Tân Ý, Hạ Dương Thù, thật là may mắn của cuộc đời tôi khi được biết hai người, và đó là niềm hạnh phúc của cuộc đời tôi khi có một tình bạn sâu sắc với các cậu. Dù không muốn nhưng hai cậu thực sự là một cặp đôi hoàn hảo mà tôi từng thấy.

Dương Chỉ Y: Hạ Dương Thù, bởi vì cậu mà gặp Hứa Phong, vì Từ Phong mà làm tổn thương cậu, chính là cậu làm cho tớ hiểu được lòng ghen tị của mình kinh khủng như thế nào. Hứa Phong nói, muốn cùng người yêu, bạn bè của mình cùng già đi, cảm ơn vì tớ đã được làm bạn của cậu, và tớ cũng mong được già đi cùng cậu.

Một vài đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất, đọc những dòng chữ trên những tấm thẻ mà chúng đào được bằng giọng nói dịu dàng, và một vài thanh niên đang mỉm cười đứng ở cửa sổ kính suốt cách đó không xa.

"Hả? Nó trông giống như một cuốn nhật ký." Một trong những đứa trẻ lấy nó từ một cái hố trên mặt đất. Kéo ra một cuốn sổ màu xanh lam, cậu bé mở một trang từng trang. Trong tiếng địa phương của chúng tôi, 'Ý' và 'Nhất' có cách phát âm giống nhau, nhưng mà 'Ý' mới đùng. Quá khó đối với một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi, vì vậy, Lý Tân Ý nghĩ rằng mình rất thông minh. Tên của bản thân sửa thành 'Lý Tân Nhất', không cần thận suy xét, tôi cho rằng cậu ấy tên là Tân Nhất. Sau đó, tôi yêu thích bộ phim hoạt hình 'Thám tử lừng danh Conan'. Còn nhỏ, tôi đã rất ngạc nhiên và nói với Tân Ý, "Tân Nhất trong này có một người đẹp trai có cùng tên với cậu." Sau này, thái độ của tôi đã thay đổi. "Làm sao cậu có thể ăn cắp cái tên của người ra, nhưng cậu không lợi hại bằng." Sau đó, cậu ấy phản bác lại, "Cậu có thể gọi thật của tớ là Tân Ý!". Lúc đó, cậu ấy lại đã bắt đầu đổi lại tên của mình, nhưng tôi đã quen với điều đó, và tôi không quan tâm lời phản bác của cậu ấy, "Dù gì tư cách của cậu cũng là hàng nhái, cậu cũng không bằng được người ta, dù sao đi nữa cũng chỉ là cùng tên." Sau đó, vẻ mê trai tự lẩm bẩm,"Shinichi thật đẹp trai, anh ấy luôn có thể bảo vệ Ran." Lúc này, cậu ấy nói: "Cậu không phải là Mori Ran, tại sao cậu lại muốn tớ là Kudo Shinichi, tôi là Lý Nhất Ý, tỉnh lại đi!". Nhưng thói quen không phải là dễ sửa, vả lại tôi cũng không định sửa, vẫn như cũ gọi cậu ấy là 'Tân Ý', sau đó ai cũng gọi cậu ấy là 'Tân Ý'. Bắt đầu kiên nhẫn sửa người khác,"Đó là 'Tân Ý', không phải 'Tân Nhất'!". Khi thanh xuân bắt đầu chớm nở, Hứa Phong nhận ra rằng ngay cả bản thân Tân Nhất cũng không nhận ra rằng, "Hoá ra cậu chỉ muốn làm Tân Nhất của mỗi Hạ Dương Thù mà thôi!". Chính xác là như vậy, khi học trung học, cậu ấy quyết định thoát ra khỏi gánh nặng của cái tên 'Tân Nhất', vì vậy khi giới thiệu cậu ấy dùng tiếng phổ thông chuẩn nói.

"Xin chào mọi người, Tớ tên là Lý tân ý những bạn thích truyện tranh đừng gọi nhầm tên tớ, Tân Ý và Tân Nhất là hai âm không giống nhau."

Cũng may trường học luôn chú trọng tiếng phổ thông, vả lại Tân Ý đã sớm sửa lại viết thành 'Ý', Do đó, số người gọi anh là "Xinyi" không còn nhiều như trước, mặc dù có lúc có người vô ý gọi là 'Tân Nhất', lúc này cậu ấy đã trịnh trọng sửa lại người ra cho đúng. Nhưng suy cho cùng có thể gọi 'Tân Nhất' chỉ có một người, đó là tôi, Hạ Dương Thù.

"Xin chào các em cô là giáo viên chủ nhiệm lớp mình, Đường Dĩ Lâm, Chắc em có thể gọi cô là chị Dĩ, nhưng mà cô thích các em gọi cô là Dương phu nhân hơn nhưng bởi vì các anh chị khóa trước gọi cô như vậy cô đã quen rồi!"

Một phụ nữ hai mươi sáu, bảy tuổi mỉm cười và đứng trên bục giảng.

"Thói quen là một thứ thật khủng khiếp, một khi đã vun đắp thì không dễ gì thay đổi." Cô ấy cười như thể đang chế giễu chính mình, các bạn cùng lớp bên dưới cũng cười.

"Tại sao cô lại gọi là Dương phu nhân?" Hạ Dương Thù một tay che miệng, hỏi người bạn bên cạnh.

Cô bạn cùng lớp cũng đáp lại, "Họ của chồng cô ấy là Dương."

"Ồ~~~!" Hạ Dương Thù nhìn cô giáo luôn tươi cười trên bục giảng và đột nhiên cảm thấy thật dễ thương.

"Nói tiếng phổ thông tốt, điều đó rất thuận tiện cho cô, em và những người khác. Yêu cầu của trường chúng ta đối với tiếng phổ thông rất nghiêm ngặt. Nếu các em không nói tiếng phổ thông, khi bị bắt được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Đường Dĩ Lâm cười xấu xa.

"Thật tuyệt!" Lý Tân Ý trầm giọng nói.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu giới thiệu về bản thân." Đường Dĩ Lâm nhìn quanh lớp học.

"Ai trường trung học cơ sở là học sinh trường của chúng ta?"

Bạn học bên cạnh Hạ Dương Mịch giơ tay.

"Chỉ có một người thôi sao?"

"Dương Chỉ Y bị ốm, cậu ấy đang ở bệnh viện truyền dịch, ngày mai cậu ấy sẽ đến." Bạn học đó đáp.

"Chỉ Y bị ốm?" Đường Dĩ Lâm ngạc nhiên, sau đó thì thào tự nói: "Chẳng trách hôm nay anh ấy ra ngoài sớm như vậy, chăm sóc em họ cũng không nói với mình một tiếng."

Quanh năm ở ngoài vài năm mới về một lần, cô con gái của cặp vợ chồng công nhân phụ chế được bà nội Lý người hàng xóm gần như nuôi dưỡng khi còn nhỏ, sau khi bà nội Lý qua đời, sau đó do Lý Tân Ý nuôi dưỡng. Luôn đặt bạn trai Dịch Thiên của mình lên hàng đầu, sau đó trước đêm thi đại học thì Dịch Thiên đề nghị chia tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm ở cùng một thành phố với Lý Tân Ý, chỉ khi đó mới nhận ra rằng người mà tôi quan tâm nhất luôn ở bên cạnh và không bao giờ mất đi, còn Dịch Thiên chỉ là ảo giác.

Âm mưu nhỏ:

"Bà ơi, Tân Nhất đang bắt nạt cháu!" Tiểu Hạ Dương Thù khóc đến hai mày đỏ bừng, mũi đỏ bừng, nước mắt đầm đìa.

"Có chuyện gì vậy?" Bà nội Lý lo lắng hỏi khi thấy cô đau lòng như vậy, lập tức đặt công việc xuống, hỏi.

"Tân Nhất lại nhìn lén cháu thay quần áo." Hạ Dương Thù nhấn mạnh chữ 'lại'.

"Tân Ý, con qua đây cho bà! Thằng nhóc này con muốn làm tên biến thái hay là tên du côn hả? Còn dám lén nhìn em gái thay đồ."

"Con không có!"

"Lại còn ngụy biện? Phạt con một tháng không được vào phòng của em gái."

"Nhưng đủ tất cả đều chơi đều ở trong phòng của em."

"Hai tháng."

"Ha ha! Ai bảo cậu dám cướp đồ chơi của tớ! Đáng đời!" Hạ Dương Thù trốn sau cánh cửa, gương mặt chưa kịp khô nước mắt sáng như hoa.

Trò đùa nhỏ:

"Hả? Quần áo của mình đâu rồi?" Tân Ý rón rén đi từ phóng tắm ra ngoài, trong máy giặt quần áo cậu ấy bỏ vào không cánh mà bay.

"Quái lạ, chạy đi đâu rồi?"

Cậu ấy thận trọng bước ra và mặc nhanh quần áo vào.

"Tân Ý, con vẫn chưa giặt đồ sao?" Bà nội bưng một chậu quần áo đến và nhìn thấy Lý Tân Ý lúc đầu hơi bất ngờ sau đó cười nói.

"Tân Ý mặc váy trông thật dễ thương nào lại đây bà nội tết tóc cho con."

Thông tin bên lề.

Dịch Thiên, là bạn trai của Hạ Dương Thù, nhưng không học chung một trường quen biết nhau qua hội hữu nghị, sau khi đậu kỳ thi tuyển sinh trung học, cậu ấy đã chấp nhận Hạ Dương Thù, người đã theo đuổi cậu ấy suốt một năm, và nói về một tình yêu mà chỉ gặp hai lần trong ba năm. Chấp nhận Hạ Dương Thù chỉ vì tức giận khi bị từ chối, sau đó lại phát hiện hành vi vô trách nhiệm của mình đã khiến Hạ Dương Thụ tổn thương sâu sắc, cuối cùng không chịu nổi chính mình đã lừa dối Hạ Dương Thù, liền đề nghị chia tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play