Vừa mới cúp điện thoại, Trần Phi đã nghe thấy âm thanh đùng đùng vang lên từ trên lầu, sau đó là giọng gào rú và tiếng kêu cứu thảm thiết.
Dựa theo tốc độ truyền nhiễm của vi rút zombies lúc này, chắc chỉ có thể lây lan trên đường phố, từ đó có thể loại trừ khả năng xác sống trên lầu là từ bên ngoài xông vào. Vậy chỉ còn lại khả năng vi rút từ trong cơ thể người đột nhiên bạo phát thành xác sống, sau đó chúng bắt đầu công kích những người đứng gần mình theo bản năng.
Tất cả những điều này chứng minh rằng loại vi rút zombies này luôn ẩn nấp trong cơ thể con người và chúng có bạo phát thành xác sống hay không tùy thuộc vào tình trạng sức khỏe của cơ thể mà nó ký sinh hoặc một vài lý do đặc biệt khác, mà sau khi bạo phát cũng có nghĩa là loại vi rút này đã tiến vào giai đoạn trưởng thành hoàn toàn.
Xác sống sẽ lây truyền vi rút bằng cách tấn công con người và tỉ lệ truyền nhiễm trên cơ bản là 100%, chỉ cần bị cắn thì không khác gì việc bị phán án tử hình.
“Mẹ! ! !”
Khi Trần Phi còn đang phân tích tình huống thì bỗng nhiên nghe được tiếng thét bi thương của Nam Cung Cẩn.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Phi vội vàng bước nhanh từ ban công vào phòng khách, sau đó liền thấy hai tay Nam Cung Cẩn run rẩy bóp chặt điện thoại, từng giọt nước mắt của cô lộp bộp rơi trên màn hình.
“Chị Cẩn, làm sao vậy?” Trần Phi lo lắng hỏi.
Nam Cung Cẩn không trả lời mà trực tiếp bổ nhào vào ngực Trần Phi, khóc nức nở. Tuy đây là lần đầu tiên Trần Phi được trải nghiệm cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc sà vào lòng thế này, nhưng tại sao một chút kích động hắn cũng không có.
Trần Phi cũng không hỏi nữa, hắn cứ an tĩnh để Nam Cung Cẩn ôm lấy mình nghẹn ngào khóc, mặc kệ những giọt nước mắt đắng chát bi thương kia từ từ thấm ướt quần áo hắn, Trần Phi chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Trạng thái này kéo dài khoảng mười phút, Nam Cung Cẩn mới dần dần ngừng khóc, sau khi ngẩng mặt lên từ bả vai Trần Phi, chỉ thấy một đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, giọng nói run rẩy: “Bố… Bố của chị đột nhiên phát bệnh, sau đó ông ấy tiến vào trạng thái điên cuồng như những người trên đường phố lúc này, mà mẹ chị. . . . .”
Nói đến đoạn này, nước mắt cô lại lần nữa rơi xuống, mà Trần Phi cũng có thể đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chính mắt nhìn thấy người thân nhất của mình biến thành xác sống, cuối cùng còn bị chính họ cắn chết, nghĩ thôi cũng thấy chắc hẳn không còn chuyện gì đau khổ hơn.
Trần Phi đang định nói vài câu an ủi Nam Cung Cẩn thì bất ngờ hắn nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập phát ra từ bên ngoài.
Bành! Bành! Bành!
Trần Phi vội vàng đưa ngón tay trỏ lên miệng, hướng về phía Nam Cung Cẩn làm dấu hiệu im lặng, sau đó đi nhẹ từng bước đến cửa rồi nhìn tình hình bên ngoài thông qua mắt mèo.
Người đang gõ cửa là một cô gái vừa kết hôn không bao lâu ở nhà đối diện, đối với cô gái này Trần Phi cũng có chút ít ấn tượng, tuy rằng nhan sắc cô ta bình thường không có gì nổi bật nhưng dáng người kia tuyệt đối là nóng bỏng!
“Mở cửa, mở cửa, cứu tôi, cứu tôi với!”
Cô gái vừa đập cửa vừa cầu cứu, Trần Phi chú ý thấy cô ta ăn mặc rất hở hang, bả vai còn bị cắn một miếng lớn làm cho máu tươi nhuộm đỏ cả cánh tay, mà cánh cửa sau lưng cô ta lại được đóng rất chặt, bên trong mơ hồ truyền ra từng trận va đập kịch liệt.
Nam Cung Cẩn nhìn mắt mèo một chút, sau đó nhíu mày nhìn Trần Phi sắp chảy máu mũi đến nơi, nhẹ giọng hỏi:
“Sao chúng ta không mở cửa?”
Trần Phi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ vị trí bả vai rồi nói: “Cô ta bị xác sống cắn rồi, cho vào nhà một hồi lại biến thành xác sống thì hai chúng ta sẽ rất phiền phức.”
Nam Cung Cẩn nhớ đến hình ảnh vừa phát trên TV xong chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, dù biết cô gái kia có thể sẽ bị biến thành xác sống nhưng thái độ lạnh lùng như vậy thật làm cho người khác cảm thấy chạnh lòng.
Cô gái kia gõ một lúc lâu thấy không có ai đáp lại thì quay người chạy xuống dưới lầu tìm người khác giúp đỡ.
Tâm tình Trần Phi cũng không có thay đổi gì quá lớn, hắn chỉ tò mò không biết người ở trong nhà cô gái kia lúc này là ai. Hắn cũng thường xuyên gặp mặt anh trai nhà đối diện ở trong thang máy, ấn tượng đối với người này chính là một người đàn ông cuồng công việc, làm việc tại công ty bảo hiểm, mỗi ngày đều thận trọng đi sớm về trễ, một tuần bảy ngày thì chỉ có một ngày nghỉ ngơi.
Nếu như Trần Phi nhớ không lầm thì hôm nay chỉ mới thứ năm, lại là 10 giờ rưỡi ráng, như vậy ai đã cắn cô gái kia, đáp án cho câu hỏi này thật sự là một câu chuyện có ý vị sâu xa. . .
Nam Cung Cẩn cũng dần dần thoát khỏi tâm trạng bi thương, bởi vì cô biết một màn xảy ra trong gia đình mình đang xảy ra hàng ngày trong các gia đình trên cả nước thậm chí là toàn thế giới.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình rất nhỏ bé, bất lực, cô chỉ muốn về phòng rúc vào trong chăn, sau đó thoát khỏi tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
Bên ngoài cửa sổ là tiếng còi xe nối liền và tiếng kêu gào thảm thiết ghê rợn, xen lẫn bên trong là tiếng súng nổ đùng đùng đứt quãng, hẳn là do một vài vị cảnh sát bị tập kích nên dùng súng để tự vệ.
Mọi thứ gần giống như các bộ phim điện ảnh mà Trần Phi đã từng nhìn thấy, đường phố lúc này đã loạn tùng phèo hết cả lên, xác sống điên cuồng đuổi theo và con người hoảng sợ chạy trốn trên đường. Lúc này, nếu như ra ngoài thì càng phải đề phòng con người hơn là xác sống, bởi vì con người sẽ vì tham muốn sống sót và khát vọng sống mãnh liệt của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí là điều khiển bản thân họ làm những chuyện vượt qua phòng tuyến đạo đức, ranh giới làm người!
Mà một số phương tiện có thể lao ra đường đều hướng về cao tốc thành phố phía Nam, không cần nhìn Trần Phi cũng có thể đoán được bên kia chắc chắn là có quân nhân đóng quân, mà năm phút sau bên phía thành phố phía Nam cũng truyền đến một loạt tiếng súng dồn dập để chứng minh phỏng đoán của Trần Phi.
Thời kỳ tận thế đã chính thức bắt đầu!
Trần Phi hít sâu mấy hơi để làm dịu đi tâm trạng khẩn trương của mình, sau đó hắn trở lại phòng ngủ lấy vali bên dưới giường ra, chọn một bộ trang phục đột kích rằn ri, kẹp cái tấm thép phía sau, mặc một chiếc quần ống cao, Trần Phi có một loại cảm giác bản thân giống như một đại chiến binh nước Mỹ, sự tự tin tăng vọt.
Những tiếng kêu gào thảm thiết bên ngoài liên tục truyền vào cửa sổ, mà đối với những âm thanh này Trần Phi cũng đã tê liệt.
Bành. . . Bành. . . Bành. . .
Vừa đi ra phòng ngủ, Trần Phi đã nghe thấy âm thanh gõ cửa.
Nghe thấy âm thanh, Nam Cung Cẩn cũng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy cách ăn mặc khoa trương của Trần Phi thì cô vô cùng sửng sốt.
Lúc này, người gõ cửa vẫn là cô gái cầu cứu ban nãy, tuy nhiên bây giờ hai đôi mắt của cô gái kia gần như chỉ còn lại tròng trắng và tơ máu giăng đầy nhãn cầu, trong miệng phát ra âm thanh òng ọc kỳ dị, giống như có một cỗ máy kẹt phía bên trong cổ họng.
Trần Phi chú ý tới bên trên cổ cô gái kia có một miếng thịt treo lơ lửng, máu me be bét, ắt hẳn vào lúc xuống lầu tìm người giúp đỡ thì bị xác sống khác cắn.
Bành. . . Bành. . . Bành
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên khiến cho Trần Phi vô thức nhíu mày, dựa theo xu thế phát triển hiện nay, âm thanh lớn như thế sẽ hấp dẫn rất nhiều xác sống chú ý đến bên này, như vậy tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm.
Như vậy chỉ còn cách. . . .
Giải quyết xác sống này!
Nghĩ như thế, Trần Phi vội vàng quay trở lại phòng ngủ, lấy ra một cái nỏ chữ thập, sau đó lắp thêm 10 mũi tên vào theo như nghiên cứu trước đó của hắn.
“Trần Phi, cậu muốn làm gì?”
Rốt cuộc, Nam Cung Cẩn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Chị Cẩn, nếu như nó vẫn tiếp tục gây ra âm thanh thì sẽ dẫn theo các xác sống ở tầng khác đến đây, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ không còn an toàn như bây giờ nữa, vậy nên nhất định phải giết nó!”
Nam Cung Cẩn nghe vậy thì trầm tư, tình huống bây giờ đã trở nên vô cùng hỗn loạn không khác gì tận thế, lúc này nếu giết chết mấy kẻ nổi điên truyền nhiễm bệnh cũng xem như là phòng vệ chính đáng. Nghĩ xong, Nam Cung Cẩn cũng thay đổi thái độ, cô đi vào phòng Trần Phi, lấy thanh kiếm Katana sắc bén từ bên trong vali ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Phi, Nam Cung Cẩm cũng đi tới trước cửa.
Cô hạ thấp giọng hỏi: “Chúng ta làm gì?”
Trần Phi giơ nỏ chữ thập lên, tâm trạng có chút khẩn trương.
“Ừm. . . Vỡ đầu! Muốn giải quyết xác sống chỉ cần bắn vỡ đầu chúng, hoặc là chặt đầu xuống! Chị Cẩn tôi nói 1.2.3. Chị mở cửa ra!”
Nam Cung Cẩn hít sâu một hơi, nghiêng người đặt tay trái lên trên chốt cửa, tay phải nắm chặt kiếm.
“1. . . . . 2. . . 3”
Cùng lúc Trần Phi hô tiếng thứ 3, Nam Cung Cẩn dùng tay đẩy cửa ra, một bóng người mang theo mùi máu tanh nồng nặc trực tiếp nhào về phía Trần Phi, nhìn thấy khuôn mặt khủng bố của cô gái kia, tay hắn đột nhiên trở nên run rẩy, cùng bởi vì một khoảnh khắc run rẩy này mà làm cho quỹ đạo của tên trên nỏ đi lệch hướng, tên thép trực tiếp xuyên qua lỗ tai xác sống nữ kia đóng vào vách tường đối diện.
Đòn công kích đầu tiên thất bại, xác sống nữ mang theo mùi máu tanh nồng nặc đã bổ nhào đến trước mặt Trần Phi, diễn biến này khác hoàn toàn với hình ảnh hắn đem nỏ chữ thập bắn vỡ đầu xác sống trong tưởng tượng, cho nên Trần Phi bắt đầu trở nên luống cuống tay chân không biết phải làm sao.
Vào thời khắc mấu chốt, Nam Cung Cẩn mang theo một làn gió thơm mát vọt tới trước mặt xác sống nữ, đôi chân thon dài nâng lên đạp cho xác sống kia không ngừng lùi lại.
Ngay lúc đó, Nam Cung Cẩn nhanh chóng tiến lên dùng kiếm chém cổ xác sống nữ, tuy nhiên bởi vì lần đầu tiên dùng kiếm nên không có kinh nghiệm, làm cho góc độ chém bị lệch đi, kiếm chỉ mới chém được một nửa thì bị kẹt trong cổ xác sống.
Xác sống nữ phát ra một tiếng gào rú dữ tợn, không quan tâm đến thanh kiếm đang kẹt ở cổ, như phát điên mà khua hai tay về phía Nam Cung Cẩn.
Sau tiếng gào rú của xác sống nữ, Trần Phi cũng lấy lại tinh thần, hắn lại giơ nỏ chữ thập lên một lần nữa nhắm ngay hốc mắt xác sống mà bắn tới, một tên này không nghiêng không lệch bắn vỡ đầu xác sống nữ, trong nháy mắt, xác sống kia cũng dừng lại tất cả động tác.
Trần Phi và Nam Cung Cẩn liếc nhìn nhau, đồng thời thở phù nhẹ nhõm. . .
Rống. . .
Nhưng Trần Phi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì tiếng gào thét chói tai và tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài hành lang đã truyền đến.
Nam Cung Cẩn rút kiếm ra, chuẩn bị tư thế tiếp tục chiến đấu, nào ngờ chưa kịp làm gì đã bị Trần Phí kéo trở về phòng, đóng chặt cửa lại.
Rất nhanh sau đó, trước cửa nhà Trần Phi xuất hiện hai xác sống, một người đàn ông trung niên chỉ còn lại nửa gương mặt và một người phụ nữ chỉ còn lại một cánh tay. . . .