Người dẫn chương trình Hạ Hạ trước màn hình TV há to miệng dường như muốn nói điều gì, nhưng cô vừa muốn mở miệng thì đầu đã lệch sang một bên hô hấp dừng lại...

Hai mắt người dẫn chương trình Hạ Hạ trừng to đầy hoảng sợ mà sau khi hô hấp cô dừng lại, cơ thể bắt đầu bắt đầu run rẩy co quắp một cách quỷ dị!

Kéo dài khoảng mười giây, trong lúc đó ống kính khoảng cách gần quay lại biến hóa của người dẫn chương trình Hạ Hạ, đồng tử dần tan rã hai mắt cô đã không còn nhìn thấy con ngươi, từng sợi tơ máu như mạng nhện đang lan tràn giao nhau trong bạch cầu, sau đó gương mặt dữ tợn và tiếng gào thét như điên dại, người dẫn chương trình Hạ Hạ đứng lên một lần nữa, hai chân còn một bên mang giày cao gót khập khiễng lảo đảo rời đi khỏi ống kính truyền hình.

Trước ống kính màn hình TV chỗ xa nhất là cổng chính bệnh viện Châu Lập, hình ảnh cuối cùng là một đám người hốt hoảng lao ra từ cổng chính bệnh viện, bám chặt theo bọn họ là một đám người vẻ mặt giống như điên cuồng dữ tợn, sau đó hình ảnh mất tín hiệu, trận thảm kịch nhân gian này cũng im bặt đi...

Ngay lập tức hô hấp Trần Phi trở nên dồn dập, trái tim đập thịch thịch thịch cuồng loạn, thảm kịch trực tiếp và kịch bản trong điện ảnh đánh vào thị giác có khác biệt rất lớn, nhưng trong lòng Trần Phi rất rõ ràng, đây chính là bộ dáng hoàn toàn bộc phát virus xác sống, hễ là người có virus xác sống trong người sau khi chết sẽ dùng loại hình thức này 'Trọng sinh' trở thành một một cái xác chết di động biến thành virus xác sống điên cuồng nhất lan truyền bao phủ khắp con người!

''Trần Phi! Cái này... Những thứ này là thật sao? Sao có thể không thực tế như vậy, có phải trò đùa dai nào không?''

Không biết từ khi nào Nam Cung Cẩn đã đi tới bên cạnh Trần Phi, bàn tay trắng nõn sơn móng tay màu đen đặt trên vai Trần Phi, trên mặt cô không còn sự lười biếng và quyến rũ như bình thường trước kia mà chỉ có kinh hoàng và mê man của một cô gái nhỏ bất lực.

''Tất cả những thứ này... Đều là thật, hôm nay virus xác sống sẽ điên cuồng lan truyền, người chết sẽ biến thành xác sống có hành động điên cuồng, nhìn thấy con người bọn chúng không ngừng cắn xé mãi cho đến khi cả thế giới đều bị xác sống chiếm chỗ.''

Trần Phi than nhẹ một tiếng, trong giọng không nghe được thứ tình cảm chập chờn quá rõ ràng.

''Hình ảnh vừa rồi chắc có rất nhiều người đã nhìn thấy, trong nước ta chỉ cần cách ly tất cả người lây nhiễm thì có thể phòng tránh chứ?''

Nam Cung Cẩn vẫn chưa thể tiếp nhận loại hậu quả Trần Phi nói, bởi vì nếu thật là như thế, vậy chính là tận thế phủ xuống!

Ầm!!!

Trần Phi chưa kịp trả lời, bỗng truyền đến tiếng cửa kính vỡ vang dội, thậm chí Trần Phi có thể cảm giác được sàn nhà dưới chân cũng rung lắc nhẹ, hắn chạy ra chỗ ban công chỗ cửa sổ trước sau đó nhìn thấy bệnh viện thành phố Trung Nam có khói dày đặc cuồn cuộn bay lên trời.

''Là bệnh viện thành phố bên kia, lẽ nào...''

Nam Cung Cẩn nhìn hướng bệnh viện thành phố cuồn cuộn khói đặc, theo bản năng nghĩ đến cái gì đó, sau đó cô không dám tiếp tục nói nữa.

Bệnh viện xem như là nơi tụ tập số lượng lớn người lây nhiễm virus, một khi virus bùng phát toàn bộ bệnh viện sẽ biến thành trung tâm tai nạn!

Trần Phi theo bản năng nghĩ đến Mục Mỹ Tình, vừa nghĩ một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy biến thành mỹ nữ xác sống, Trần Phi liền cảm thấy đáng tiếc.

Ngộ nhỡ về sau toàn thế giới bị xác sống chiếm giữ, vậy hắn phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng chấn hưng loài người, cho nên phải giữ thêm một số người sống sót có gen tốt đẹp, ví dụ như hai đại mỹ nữ Nam Cung Cẩn và Mục Mỹ Tình có giá trị nhan sắc siêu cao này, đây tuyệt đối là chuyện tốt tạo phúc cho loài người!

Muốn lợi dụng khi virus xác sống vừa mới bùng phát cứu Mục Mỹ Tình trở về, bây giờ xác sống còn chưa có gì, chắc là rất dễ dàng...

Trong lòng Trần Phi vừa có ý nghĩ này thì nghe thấy từng tiếng phanh xe và tiếng va chạm kịch liệt, lúc này Trần Phi mới phát hiện con đường dưới cửa sổ còn thưa thớt không có mấy chiếc xe không biết từ lúc nào đã có bảy tám chiếc xe đụng vào nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, bên dưới có một chiếc xe con hai hộp màu trắng bị một chiếc màu xanh nhạt chở thùng hàng đâm thành một đống sắt vụn, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả con đường.

Trần Phi vội vàng lấy ống nhòm ra nhìn tình hình tai nạn xe cộ trên đường, hắn không nhìn thấy toàn bộ quá trình phát sinh tai nạn xe cộ cho nên không rõ nguyên nhân xảy ra, nhưng sau khi những người trên xe bước xuống thì nổi giận đùng đùng kéo nhau đến xe màu xanh nhạt chở thùng hàng phân tích hành động này, nguyên nhân gây ra vụ tai nạn xe cộ này chắc là từ chiếc xe màu xanh nhạt chở thùng hàng.

Những người vây quanh chiếc xe màu xanh nhạt chở thùng hàng tinh thần ai cũng kích động, nhìn tiếng ồn ào và vẻ mặt tức giận kia rõ ràng là muốn lên án tài xế xe hàng nhưng mãi không có người bước xuống từ buồng lái.

Cuối cùng có một người đàn ông dáng vẻ hung hãn, dưới cơn tức giận chạy thẳng đến mở cửa buồng lái xe kéo một người đàn ông có dáng người khô gầy ra.

Nhưng người đàn ông hung hãn kia chưa kịp dùng nắm đấm lý luận với người lái xe hàng gầy nhom thì tài xế xe hàng đột nhiên như con khỉ leo lên người đàn ông hung hãn, cắn một cái vào cổ người đàn ông hung hãn.

Nhìn cảnh này da đầu Trần Phi tê dại, bây giờ hắn đã biết rõ trên đường cái đang xảy ra chuyện gì!

Người tài xế xe hàng kia chắc chắn mang virus xác sống trong người, virus trong cơ thể anh ta vừa mới bùng phát hoàn toàn biến anh ta thành một con xác sống mà người xác sống cắn chết chỉ cần sau 10 đến 15 giây sẽ biến thành một con xác sống mới rồi tiếp tục bắt đầu điên cuồng lan truyền virus.

Trần Phi đứng trước cửa sổ chứng kiến cảnh này trên đường, không đến 5 phút tất cả đều biến thành xác sống, tốc độ lan truyền này Trần Phi không ngờ nó giống hệt trong phim ảnh, chỉ cần một ngày là có thể hủy diệt một thành phố có hơn 1 triệu nhân khẩu.

Tình hình như vậy nên Trần Phi không có dũng khí đi bệnh viện thành phố cứu Mục Mỹ Tình, so với trên đường đều là xác sống, Trần Phi cho rằng đối mặt với xác sống bây giờ và chạy thoát thân trong tình cảnh hỗn loạn này mới là nguy hiểm nhất, phương pháp sáng suốt nhất là trốn ở trong nhà không ra ngoài.

Trần Phi lấy điện thoại di động ra lần nữa gọi cho dãy số của Mục Mỹ Tình, đúng 38 lần mới kết nối được.

''Hờ... Hờ... Trần Phi, bệnh nhân bệnh viện đều điên rồi! Tôi tận mắt thấy người bệnh nhân kia cắn chết bác sĩ Trần đang sống, sau đó bác sĩ Trần cũng biến thành giống người bệnh nhân kia đuổi theo những người khác! Trời ạ! Đây căn bản không phải là virus cảm cúm gì!''

Mục Mỹ Tình thở gấp rút, giọng nói cô đầy hoảng sợ, cô có thể nhận điện thoại chứng minh cô đã thành công trốn thoát rồi.

Sau khi nghe Mục Mỹ Tình nói dồn dập như đổ hạt đậu xong,Trần Phi mới dùng giọng điệu ngưng trọng dặn dò:

''Chị Tình! Bây giờ không chỉ là bệnh viện mà trên đường cái cũng đều là người lây nhiễm như vậy, tôi tận mắt thấy người trên một con phố trong vòng 5 phút biến thành xác sống sau đó điên cuồng đi tấn công người khác, cho nên tốt nhất chị đừng đi ra trách ở đó chờ cứu viện đi!''

''Cái gì? Virus lại có thể lan truyền nhanh như vậy!'' Mục Mỹ Tình hét lên một tiếng kinh hãi, cảm giác được tốc độ lan truyền kinh khủng của nó.

''Chị Tình, chị có mang theo một số thức ăn đồ uống mà tôi đã nói chuẩn bị thêm không?'' Trần Phi vội vàng hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất cũng là vấn đề quan trọng nhất.

''Tôi... Tôi quá bận rộn, không có thời gian đi chuẩn bị! Nhưng ở đây có một thùng nước lọc, hai cái bánh mì ba túi bánh quy còn có một túi khoai tây chiên!''

Tôi XXXXXX

Ngay lập tức Trần Phi chửi tục một câu trong lòng, lúc đó hắn đã nghiên túc dặn dò như thế mà không chỉ dặn dò một lần!

Kết quả Mục Mỹ Tình không hề để ở trong lòng, một thùng lớn uống tiết kiệm cũng chỉ chống đỡ được bảy đến mười ngày, nhưng thức ăn này mẹ nó hai ngày cũng không chịu nổi!

Khiến Trần Phi đau trứng nhất là, hắn mẹ nó còn nghe được giọng của mình, nói cách khác những thức ăn và nước này Mục Mỹ Tình còn muốn chia sẻ với người khác!

''Bác sĩ Mục! Cô nhìn dưới tầng đi! Trời ạ! Những người kia đều điên rồi đến cảnh sát bọn chúng cũng dám cắn!''

''Trời ơi! Tốc độ lan truyền con virus này quá nhanh, quả nhiên chỉ cần bị cắn tất cả người đều bị lây bệnh...''

''Bác sĩ Mục, chúng ta có nên báo động để cảnh sát đến cứu chúng ta, chắc chắn bây giờ chúng ta bị nhốt rồi!''

''...''

Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói mềm mại một cô gái khác, sau đó Mục Mỹ Tình và cô gái kia phát ra tiếng kinh hãi.

Trần Phi hít sâu một hơi để đầu óc mình duy trì tỉnh táo, tình huống đã xảy ra rồi hắn cần phải nghĩ xem có phương pháp nào để Mục Mỹ Tình thoát hiểm.

Lấy tốc độ xác sống tăng gấp bội này cho dù bây giờ điều động quân đội cũng rất khó khống chế được tình hình, xác sống thành phố Trung Nam và toàn thế giới có xu hướng tàn phá bừa bãi là xác định, là kết cục tất nhiên!

Quân đội lúc này chỉ có thể tập trung một chỗ, bảo vệ những nhân vật quan trọng và một bộ phận người bình thường ở đó, để bảo đảm chắc chắn con người sẽ không hoàn toàn bị hủy diệt.

Người bình thường dưới tầng thấp nhất muốn sống sót phải dựa vào chính bản thân mình...

Nghĩ cẩn thận những thứ này Trần Phi mở miệng cúp điện thoại, một đầu khác Mục Mỹ Tình và cô gái kia kêu lên từng tiếng hốt hoảng.

''Chị Tình, từ giờ trở đi thức ăn nước uống chị cần phải lập tốt kế hoạch chặt chẽ, đồng thời chị phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ không có người đến cứu viện, đợi tình hình ổn định tôi sẽ nghĩ cách đến bệnh viện thành phố một chuyến, nói cho tôi biết vị trí đang trốn của chị đi!''

Sau khi trải qua khủng hoảng, trong thời gian ngắn nhất Mục Mỹ Tình khôi phục lại lý trí khí chất có phần lạnh lẽo giống ngày thường.

''Tôi trốn ở trong tầng 3 phòng khám bệnh khoa chỉnh hình tòa nhà khám bệnh...''

Nói xong giọng nói Mục Mỹ Tình dừng một chút, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn tiếp tục nói:

''Trần Phi! Nếu tình hình thực sự trở nên nghiêm trọng như cậu nói, không có người đến cứu viện chúng tôi, vậy... Vậy cậu cũng đừng đến! Quá nguy hiểm!''

''Chị Tình! Trần Phi tôi trong mắt chị là người như vậy sao? Tôi thừa nhận ngày thường lừa dối chị không ít, ách... Cũng nhìn lén chị, nhưng hiện tại tôi nói sẽ nghĩ cách cứu chị, nhất định sẽ làm! Chị chỉ cần nhớ kỹ lời tôi nói là được, lần này chị nhất định phải nghe tôi!''

Nói xong những lời này Trần Phi cúp điện thoại, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu cứng rắn như vậy nói chuyện với Mục Mỹ Tình.

Không thể không nói, cái cảm giác này đúng là không tệ! Suýt nữa Trần Phi lầm tưởng hắn là một người siêu cấp khí phách vô địch vũ trụ có thể sánh ngang với người đàn ông Chân Tử Đan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play