CHƯƠNG 12: ĐẠI THỔ HÀO[1]

[1]Đại thổ hào: Nhà giàu nhiều tiền

Sau khi hai con xác sống đâm vào cánh cửa mấy lần không có kết quả thì lại quay về cầu thang, gào thét đi xuống mục tiêu tầng dưới...

Trần Phi ở tòa số 7 có tất cả 30 tầng, cho nên giữa thang máy và cầu thang cách xa nhau, vì muốn giảm nguy hiểm cháy ngoài ý muốn xuống, bởi vì mỗi lần đẩy cửa cầu thang rất tốn sức, nên bình thường đều dùng mảnh gỗ hoặc tảng đá để chặn.

Trần Phi ở tầng có cửa chống lửa, khi siêu thị giao hàng đến đã mở cửa ra, chỉ cần hắn đóng cửa chống lửa lại, tầng 11 bọn họ an toàn hơn rất nhiều, xác sống chỉ như dã thú đuổi cắn người, bọn chúng căn bản không biết mở cửa chỉ biết dùng sức đâm mạnh vào.

Sau khi xác định hai con xác sống đã rời đi, Trần Phi thận trọng mở cửa ra vào, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cầu thang, quăng mảnh gỗ đang kẹt ở cửa chống lửa ra, hắn đứng trước cầu thang nghe thấy tiếng kêu cứu rất nhỏ ở dưới tầng, đây là nguyên nhân vì sao hai con xác sống rời đi.

Trần Phi đi tới bên cạnh con xác sống nữ đã chết, rút hai tên bắn thủng đầu đóng vào vách tường về sử dụng tiếp, tương lai hắn sẽ gặp một số tình huống khẩn cấp không kịp thu tên về, cho nên từ giờ trở đi Trần Phi chắc chắn phải tính toán kỹ lưỡng.

Về đến phòng lần nữa Trần Phi phát hiện cả người mình đã đổ đầy mồ hôi, hắn nhìn những nhân vật chính trong tivi đối diện với xác sống luôn nhẹ nhàng như vậy, cũng chính là điểm này gián tiếp lừa hắn, khiến hắn cảm thấy lực chiến đấu của xác sống rất bình thường, nếu không phải có Nam Cung Cẩn ra tay hỗ trợ, chắc hắn đã tiếp xúc thân mật với con xác sống nữ kia rồi.

Trần Phi ngồi liệt trên mặt đất thở hổn hển, bây giờ cho hắn một khẩu súng lục, hắn có thể xông ra khỏi cái tòa nhà này không cũng là một khảo nghiệm khó khăn, chứ đừng nói là đến bệnh viện cứu viện Mục Mỹ Tình.

Vữa nãy vẻ mặt Nam Cung Cẩn lộ ra sự bình tĩnh, làm Trần Phi vô cùng nghi ngờ Nam Cung Cẩn không phải hồ ly tinh mê chết người không đền mạng kia, mà là một tên gay nhập vào, một người đàn ông có trái tim mạnh mẽ!

Một trận chiến này Trần Phi có thu hoạch lớn, để hắn nhận rõ tình hình thực tế, thể năng của hắn đúng là quá kém!

Theo phân tính hành động của xác sống trong trận chiến vừa rồi, tốc độ và sức mạnh của bọn chúng đều dựa vào nền móng loài người, so với loài người thì bọn chúng mất đi trí tuệ, giống như điên cuồng hung hăng không sợ chết, mà con người hoảng sợ cũng rất dễ mệt mỏi, hai điểm khác biệt nãy cũng đủ để xác sống đập một phát chết luôn con người bình thường.

Muốn sinh tồn trong tận thế sống sót trong miệng xác sống, chắc chắn Trần Phi phải tăng cường thể chất, tối thiểu nhất phải chạy nhanh hơn người khác một chút, sức chịu đựng lâu hơn một chút, đừng nhìn chỉ một chút nhưng cũng để hắn có nhiều lần trở về từ cõi chết.

Tất nhiên bây giờ Trần Phi nước tới chân mới nhảy đã chậm, hoàn cảnh của Mục Mỹ Tình rất không ổn, đồ ăn cô dự trữ ít đến đáng thương, chắc chỉ chống đỡ được một tuần là cực hạn, mặc dù có thể dùng nước chống đỡ được một thời gian ngắn, nhưng đói thời gian dài ngay cả sức lực để cô chạy trốn cũng không có, chỉ số sinh tồn giảm mạnh, nên thời hạn cứu viện Mục Mỹ Tình là bảy ngày.

Mà Trần Phi muốn rèn luyện ra thành quả ít nhất cũng phải một tháng, bảy ngày chỉ khiến hắn bước đầu thích ứng một chút cường độ rèn luyện.

Trần Phi đột nhiên nghĩ tới trong cơ thể hắn còn có một hệ thống tên nghe rất ngông cuồng- hệ thống thống trị tận thế, nhưng điều kiện để kích hoạt có hơi quá mức, phải đánh chết 50 con mới được.

Một con xác sống vừa mới có Nam Cung Cẩn giúp một tay nhưng chắc cũng được xem là hắn giết chết, khoảng cách như vậy kích hoạt hệ thống thống trị tận thế cần đánh chết 49 con nữa, cái độ khó với gà mờ trong tận thế mà nói đúng là siêu cấp, nhưng Trần Phi hắn không có không có lựa chọn nào khác, trừ phi hắn có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm để một đại mỹ nữ nũng nịu biến thành xác sống.

Mặc dù hai người Nam Cung Cẩn và Mục Mỹ Tình nhiều lúc hơi quá đáng với hắn, nhưng Trần Phi biết thực ra các cô vẫn luôn chăm sóc hắn, hắn hay ăn nhờ đồ ăn Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn mua về, điểm này hai cô ấy còn chưa nói gì, thậm chí một vài lần còn cố gắng mua nhiều hơn một chút.

Trần Phi cũng không phải nhân vật chính gì trong tiểu thuyết, cái loại gặp ai cũng phải cứu như tình tiết Thánh Mẫu, bây giờ là tận thế, cứu một người tương đương với một miệng ăn, trừ phi người này có thể chứng minh giá trị tồn tại của mình, nếu không đó chính là liên lụy.

Để Trần Phi năm tuổi đã mồ côi được trải nghiệm một ít nhân tình ấm lạnh, cho nên cũng đúng như 12 năm sau anh ta từng nói, người đối tốt và tin tưởng hắn hắn tuyệt đối không thể phụ lòng! Mà hắn đã đồng ý với Mục Mỹ Tình sẽ đi cứu cô ấy, cho nên vì nguyên nhân an toàn Trần Phi cảm thấy trước tiên hắn nên kích hoạt hệ thống chúa tể tận thế, xem hệ thống có thể cung cấp thứ gì hỗ trợ hắn không.

Trần Phi vừa dựa vào cánh cửa nghỉ ngơi vừa suy tính những thứ này, mà Nam Cung Cẩn ngồi trước cửa sổ dùng ốm nhòm nhìn đường phố xung quanh và tình hình nơi xa, đường phố bên ngoài ồn ào còn đang kéo dài, chỉ riêng chỗ bốc cháy và bốc khói dày đặc thì có hai ba mươi chỗ.

Tình huống khốc liệt nhất xe cộ tập trung nhiều nhất là hướng cao tốc giao lộ với đường chính, đường Khang Trang!

Tiếng súng, tiếng còi, tiếng kêu thảm thiết hòa vào nhau, không cẩn thận nghe thậm chí cũng không phân biệt được rốt cuộc nghe thấy tiếng gì.

''Trần Phi, nếu điều động quân đội có phải rất nhanh sẽ giải quyết hết những người lây nhiễm này chứ?'' Nam Cung Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ sâu kín hỏi.

Trần Phi cười khổ lắc đầu, nếu như nói quân đội tập hợp hơn 10 ngàn binh sĩ, lại thêm hỏa lực nặng có lẽ có năng lực quét sạch mấy chục ngàn xác sống, mà tình hình thực tế, cho dù Trần Phi không ở cao tốc giao lộ cũng có thể đoán ra, mấy chục hơn trăm binh sĩ đóng quân đã xem là nhiều rồi, khi đối mặt với mấy chục con xác sống có thể quả quyết nổ súng ngăn cản, nếu đối mặt với hàng ngàn hàng vạn xác sống thì xe tăng cũng không gánh nổi.

''Chỉ mong như vậy...''

Trần Phi không muốn dập tắt hy vọng cuối cùng của Nam Cung Cẩn, rốt cuộc con người cần hy vọng mới có thể có động lực!

....

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng còi, tiếng súng, kéo dài suốt một ngày một đêm.

Đến buổi trưa ngày thứ tám, những âm thanh này ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có máy bay trực thăng bay qua bầu trời của thành phố, mặc dù xác sống không biết bay, nhưng thành phố Trung Nam không có nhiều tòa nhà có sân bay khẩn cấp, mà máy bay trực thăng không chở được bao nhiêu người, dù điều động hơn trăm máy bay cứu viện cũng có hạn, huống chi tình huống bây giờ không thể điều động được nhiều máy bay trực thăng như thế.

Cho nên Trần Phi không gửi gắm hy vọng cứu viện bên ngoài từ bên trên, bọn họ có thể tự bảo vệ mình đã rất tốt rồi, vi rút xác sống vừa bùng phát, phần lớn người đều trốn trong nhà, thấy xác sống càng ngày càng nhiều mọi người mới ý thức được tận thế cuối cùng cũng ập xuống, cũng chính là lúc bọn họ bắt đầu ào ào bỏ lại tình người để sinh tồn, khi không còn tình người, thì khác xác sống ở chỗ nào?

Cho tới bây giờ điện lực và thiết bị truyền tin tạm thời chưa tê liệt hoàn toàn, chính phủ giải thích trên TV nói do một loại vi rút chó dại biến dị, làm yên lòng lòng dân, còn kêu gọi tất cả người dân trong tình hình bệnh dịch lúc này hết sức trốn trong nhà không đi ra ngoài, an tâm chờ cứu viện, nghe đến đây Trần Phi trực tiếp tắt tivi.

Mà ở trên internet, đám dân mạng bắt đầu nghị luận mấy người lây nhiễm, rất nhiều người trực tiếp PO ra một số phim điện ảnh xác sống kinh điển, sau khi so sánh qua những cái gọi là người lây nhiễm bệnh chó dại được định tính là xác sống.

Đây là phần lớn ý kiến dân mạng có thể tiếp nhận, càng thuyết phục hơn so với chính phủ, những người trẻ tuổi may mắn sống sót mặc dù trong lòng còn sợ hãi nhưng một đám lộ vẻ rất hưng phấn, mà tầng lớp sống trong bình ổn nhàn hạ, thì giận dữ mắn mắng những người giải thích xác sống kia, bọn họ đang mong đợi chính phủ có thể nhanh chóng giải quyết mọi vấn đề để khôi phục cuộc sống bình thường.

Trần Phi vào mạng bây giờ bài viết hot nhất lớn nhất, tên là tận thế! Xác sống đến!

Xem một vòng trong lòng bùi ngùi mãi không thôi, bởi vì cái gọi là cao thủ ở dân gian, trên mạng nhiều người trâu bò, rất nhiều người như Trần Phi đã sớm tích trữ một số vật tư, đương nhiên bọn họ không điên cuồng như Trần Phi, Trần Phi gần như chuyển cả cái siêu thị về nhà.

Nhiều người trong nhà chỉ có lương thực bình thường dư ra, nhưng cũng đủ chống đỡ mấy tháng, bởi vì không biết chính phủ nói phải đóng cửa và trốn trong nhà kéo dài bao lâu, dưới tầng trên đường cái đều là người lây nhiễm điên cuồng, cho nên bọn họ có hơi sốt ruột, bắt đầu lấy giá cao cầu mua vật tư sinh hoạt.

Trước đó có một số nhân vật nhỏ, có thể nói trong một đêm có thể trở mình vùng lên ca hát!

Ví dụ điển hình nhất là một ID【Mỹ nữ tôi nuôi cô】trên mạng, anh ta làm thủ kho một nhà kho siêu thị, sau khi vi rút xác sống bùng phát số lượng vật tư không nhiều của anh ta có thể vượt qua đại thổ hào Trần Phi.

Rất nhiều người nhắn tin cho【Mỹ nữ tôi nuôi cô】, sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn mua đủ loại đồ ăn, nhưng đều bị người thủ kho này từ chối, nickname của anh ta đã nói rõ ý tưởng chân thật của hắn: Nếu như cô là mỹ nữ, cô muốn ăn no bụng thì hãy đến tìm tôi, tôi nuôi cô!

Trần Phi cảm thấy người giữ kho hàng này hoàn toàn là một nhân tài tận thế, là tiết tấu muốn sống đỉnh cao, nhưng anh ta rêu rao như thế sẽ có kết cục gì vậy cũng không biết được...

Mới đầu những người may mắn sống sót tự mình cách ly trong nhà, thậm chí nhiều người căn bản không quá để ý tình huống này, đến ngày thứ 11, tất cả mạng lưới điện thoại và máy tính không còn, ngay cả Đài truyền hình cũng không có tín hiệu, phần lớn các khu vực đều ngắt điện, lúc này mọi người mới ý thức được tình hình khủng hoảng đã dần vượt khỏi suy nghĩ của họ, nhưng đã quá muộn...

Trần Phi ở thành phố Trung Nam, khu Tây thành và khu Bắc thành ngày thứ 10 đã bị ngắt điện, đáng ăn mừng là tiểu khu nhà hắn ở khu Đông thành, tạm thời điện lực còn bình thường, nhưng bị ngắt điện cũng là chuyện sớm muộn.

Ngắt nước còn tuyệt vọng hơn là việc ngắt điện, may tình huống này tạm thời chưa xảy ra, đến ngày thứ 8 chính phủ đã tuyên bố thông cáo, ban tuyên bố trong tình hình bệnh dịch không phải không nộp tiền mà mất điện mất nước.

Trong ba ngày này, Trần Phi đang lặp đi lặp lại một việc, đó là rèn luyện thân thể!

Mặc dù nước tới chân mới nhảy đã không kịp nữa nhưng cái này cho thấy thái độ của Trần Phi, hắn không trông mong trong thời gian ngắn có thể nâng cao sức lức gì, hắn chỉ liều mạng chạy bộ trên máy chạy bộ, dùng cái này để mình thích ứng với loại mệt rã rời và rèn luyện sức chịu đựng, khi đối mặt với xác sống cứ chạy nhiều hơn một bước là hơn một phần hi vọng sinh tồn.

Trừ cái đó ra Trần Phi vẫn luôn luyện tập nỏ chữ thập tự động, cái bia phi tiêu treo trên tường đã bị bắn thủng trăm ngàn lỗ, giúp Trần Phi sử dụng nỏ chữ thập càng thuần thục.

Về phần Nam Cung Cẩn mỗi ngày mặc đồ thể thao bó sát người khí huyết cuồn cuộn rèn luyện như Trần Phi, càng có nhiều thời gian luyện tập cách vung kiếm, dường như cô yêu thích không rời kiếm katana, mà cô cũng không khách khí chế tác bộ kia tinh tế nhất, thậm chí Trần Phi nghi ngờ đó có phải bộ trang phục của bộ đội đặc chiến bị lấy mất, con dao găm quân đội và tất cả đồ kèm theo bộ đó, còn thiếu duy nhất là ủng chiến ống cao...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play