Chương 9.
Nắng sớm lao xao
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả.
Lại ngọt ngào – kỳ diệu – lớn lao hơn.
Ai quản xem cậu ta là suy nghĩ lệch lạc, biến thái hay u mê không biết đường về... dù sao cậu ta cũng rơi vào vũng lầy tình ái, có kéo cũng không lên được nữa rồi.
Dụ Tiệp, đơn giản chỉ biết rằng mình thích Tử Giác, những điều khác như tâm tính thay đổi, vặn vẹo thành bộ dạng gì, tất cả đều không muốn quan tâm.
Chạm nhẹ trên cánh tay Tử Giác, trong làn nước ấm nhẹ nhàng xoa bóp, lại nhấc ra, lau khô, xoa kem dưỡng, dịu dàng massage cánh tay bị 'cầm tù' trong thạch cao suốt cả tháng trời, chỉ mấy việc lặt vặt vậy thôi cũng thấy rất rất thỏa mãn rồi.
Cảm giác được cánh tay dưới bàn tay căng cứng, hình như có phần chống đối lại sự tiếp xúc với ngón tay của mình... Giang Dụ Tiệp bất đắc dĩ cười gượng.
Vừa mới rồi muốn kéo Tạ Tử Giác vào phòng tắm phải hao tổn thật lớn công phu. Tiểu Giác ấy à, là rất không hợp tác, khăng khăng nghĩ rằng để cho bạn massage cánh tay là vô ý tứ và kiên quyết nói tự mình sẽ làm, như thế nào cũng không cho Dụ Tiệp chạm vào tay. Mất thật lớn thời gian và công sức, lừa hồi lâu mới có thể kéo Tiểu Giác vào trong phòng tắm. Mà muốn cậu vào ghế con, dựa vào tường và giao cánh tay phải cho Dụ Tiệp xoa bóp lại mất thêm một hồi thời gian cùng rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới xong.
Tiểu Giác đó hả, thật là một người thẹn thùng, thiếu tự nhiên... nhưng mà, xét kiểu gì cũng rất dễ thương.
Múc một gáo nước ấm dội trôi lớp kem massage, Dụ Tiệp thầm nghĩ như thế trong lòng nên không nhịn được mỉm cười.
« Cười cái gì? »
« Ừ... Không có. » – ngẩng đầu tặng cho Tử Giác một chiêu bài cười ngọt ngào – giả sử như trả lời rằng : « Vì cậu ấy à, mỗi lần thẹn thùng vừa gượng gạo không được tự nhiên vừa ngố lắm, nhưng mà mình cảm giác cậu thật dễ thương đó... » không chừng sẽ bị Tiểu Giác một quyền đánh bất tỉnh. Quả thực nguy hiểm đó...
« Thật không? » – lạ lùng liếc nhìn Thỏ một cái, Tử Giác lại cúi đầu yên lặng.
Cái cảm giác cánh tay phải bị người khác cầm trong tay, xoa xoa nắn nắn... thật sự, ngại chết đi được. Chung quy vẫn là không được thoải mái, đến hai tròng mắt cũng không biết đặt ở đâu mới tốt, Tạ Tử Giác chỉ có thể cúi xuống nghiên cứu gạch lát sàn.
Giang Dụ Tiệp cười cười, không trả lời. Lau khô cánh tay cho Tiểu Giác, kéo cậu đứng dậy.
« Được rồi, ngày mai lại tiếp tục một lần nữa. »
« Cái gì? Còn nữa? »
« Đúng vậy, nào có chuyện một lần là xong »
« ... » – á khẩu, không trả lời được.
« Tháo bỏ bó bột thật dễ chịu nhưng mà phải nhớ chăm sóc tốt da tay cũng như luyện tập thường xuyên. Cậu không cần ngại phiền toái, massage và tập phục hồi mình sẽ giúp cậu toàn bộ. »
Đem khăn bông giặt sạch, Giang Dụ Tiệp mỉm cười nói với Tử Giác, thành công làm cho đối phương ngoan ngoãn nghe lời, không một câu kháng nghị.
« Ừ... cảm ơn. » – tầm mắt hạ xuống dưới, Tử Giác tần ngần nói câu cảm ơn.
Sự thật là không phải cậu ngại phiền toái, chỉ là thấy nhờ Dụ Tiệp làm việc này cho mình thì cứ sao sao đó, hơn nữa cậu rất ghét đụng chạm gần gũi người khác như thế. Tuy nhiên cậu không biết mở lời thế nào, chung quy lại cảm giác nếu mà cự tuyệt ý tốt của bạn mình thì bản thân thật nhỏ nhen.
« Không cần, chuyện gì mà phải nói ơn nói oán. Mình tình nguyện giúp cậu. »
Giang Dụ Tiệp mỉm cười nói như thế, Tử Giác đang đi bỗng chơi vơi sững lại, ánh mắt kỳ quái lại thêm chút kinh ngạc nhìn cậu ta một cái....
Là bản thân suy nghĩ nhiều rồi sao? Tại làm sao cứ thấy gần đây Thỏ rất lạ lùng, lời lẽ kỳ quặc. Những lời vừa rồi hẳn là nên nói với mấy bạn gái chứ? Nếu đối với mấy cô bạn mà nói lời này chắc chắn sẽ khiến cho các cô rất vui vẻ? Nhưng là, cậu là con trai, con trai đấy! Giang Dụ Tiệp có phải đầu óc bị đụng rồi không? Lầm đối tượng rồi? Vấn đề là, chính mình vì mấy lời này mà trống ngực tăng cao, chẳng lẽ đầu mình mới là có vấn đề?
« Làm sao thế? » – hết nghiêng trái lại xoay sang phải, Giang Dụ Tiệp nghi hoặc nhìn Tử Giác
« Không có việc gì. » – Tạ Tử Giác làm bộ bình tĩnh thong dong ra phòng tắm, tâm lý nghĩ, Thỏ ý mà, vốn là một người đơn thuần, hẳn là cậu ta không biết cách giao tiếp xã hội, cách sử dụng từ ngữ với từng đối tượng mà thôi, cho nên không cần để ý...
Cánh tay đột nhiên bị giữ lại.
Giang Dụ Tiệp mỉm cười, kéo tay phải Tử Giác, nói: « Tiểu Giác, còn phải tập bài hồi phục. »
« Cái gì hồi phục? » – Tử Giác cảm giác sắp điên tới nơi, thủ tục hành hạ nhau còn chưa chấm dứt sao?
« Phục hồi cánh tay đó! »
« Phiền chết, tôi... »
« Cậu biết không? Trên báo chí đăng rất nhiều về vấn đề các bắp thịt ở chân đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần một thời gian ngắn không vận động sẽ co rút khoảng 30%. Cậu thử tính mà xem, cánh tay cậu bị bó bột nên đã bao nhiêu ngày chưa từng vận động rồi? »
Biết ngay là đối phương sắp thoái thác nên Dụ Tiệp rất nhanh chóng phải dẹp tan ý định còn chưa kịp thoát khỏi miệng của Tử Giác. Tiếp tục bảo trì nụ cười tủm tỉm, thầm nghĩ... câu vừa rồi hẳn rất hù dọa đi.
« Nhưng... là... tay cùng chân đâu có giống nhau... » – cúi đầu, Tử Giác bí bách không còn cách nào khác, đành viện dẫn lý do cực kì ngây – thơ – trẻ – con này, thật khiến người khác buồn cười.
Giang Dụ Tiệp dĩ nhiên không nhịn được cười và cũng không nhịn được nghĩ Tử Giác thật dễ thương, dễ thương, dễ thương... (x n lần) a.
« Vốn là khác nhau, nhưng nguyên tắc thì vẫn như nhau bắp thịt rất dễ bị teo lại, cậu nhất định phải luyện tập phục hồi thôi. Sẽ không đau tẹo nào đâu, cậu chỉ cần ngồi còn mình giúp cậu thực hiện, được không? » – Dụ Tiệp nhẹ giọng ôn tồn nói, đoán chắc y theo cá tính Tử Giác thì căn bản không bao giờ 'cự tuyệt' được với những lời nói êm dịu mềm mại.
Quả nhiên Tử Giác mím môi, không nói mà sượng sùng gật đầu. Giang Dụ Tiệp mỉm cười kéo cậu đến ngồi trên chiếc ghế salon nhỏ trong phòng khách, kéo cánh tay phải ra bắt đầu mấy động tác tập cơ tay cơ bản.
Tập phục hồi cần chậm rãi nhẹ nhàng nhưng cũng phải có chút lực mới có thể tạo được tác động tích cực lên cơ bắp.
Là mấy động tác đơn thuần nên tập phục hồi đúng là rất nhàm chán. Tử Giác chỉ mỗi việc ngồi yên thảnh thơi để Dụ Tiệp giúp thì độ nhàm chán càng tăng theo cấp lũy thừa. Nhàn cư vi bất thiện, tầm mắt lung tung dừng trên dáng vẻ chuyên tâm của Dụ Tiệp, không hiểu làm sao trái tim nhói lên.
Trong óc trống rỗng, không có ý niệm gì cụ thể, chẳng hiểu sao ngực cứ nhoi nhói lên thế này chứ, thật phiền quá...
Giang Dụ Tiếp cảm giác được ánh nhìn chằm chằm, ngẩng đầu, bốn mắt đụng nhau 'binh'.
Đối với người đang lăng lăng ngây ngốc nhìn mình, nghiêng đầu, nhoẻn cười... Quả nhiên, kẻ đang ngẩn ngơ trước mắt mình vẻ mặt càng thêm choáng váng.
Ý nghĩ: Tiểu Giác thật dễ thương lại bay vòng vòng trong đầu, Giang Dụ Tiệp khóe môi không nhịn được càng hướng về mang tai, đột nhiên lại có nảy thêm ý khác: bây giờ mà nhéo nhéo gương mặt Tiểu Giác thì cậu ấy sẽ phản ứng thế nào đây?
Nhưng mà, đương nhiên là không được rồi. Nhịn xuống, nhịn xuống nào.
« Nếu hơi đau cũng là bình thường, nếu như rất đau thì nói cho mình biết nhé! » – Giang Dụ Tiệp cười đối với Tử Giác nói như vậy, khéo léo xóa tan không khí ngại ngùng giữa hai người.
« Ơ... » – Tử Giác hàm hồ lên tiếng, chuyển dời ánh mắt nhưng rồi lại bị những ngón tay xinh đẹp của ai đó hấp dẫn, hấp dẫn tới mê mẩn nhìn chằm chằm.
...Đẹp, đẹp mắt, ngón tay Dụ Tiệp thật sự rất đẹp. Thon dài, hình dáng tuyệt đẹp, không hề có chút sần, gồ thô ráp, ngay cả móng tay cũng đều nhã nhặn... đem so với tay của mình, ôi trời, đừng so chứ, khác gì vịt so với thiên nga đâu.
Kìm không được cậu giơ tay trái của mình lên săm soi, phức cảm tự tin ngập hồn, dâng lên tận mắt.
Giang Dụ Tiệp chú ý thấy Tử Giác đột nhiên cúi đầu ngắm nghía tay trái, quan tâm hỏi một câu: « Tay trái làm sao? »
« Không có. » – thanh âm buồn bã trả lời.
« Nếu không sao lại nhìn? »
« Không có. »
« Cậu làm sao thế? » – dứt khoát dừng động tác đang làm, Dụ Tiệp kéo tay trái Tử Giác lên xem.
« Nói không có là không có! » – gượng gạo giật tay mình về, khẩu khí Tử Giác có phần hung hãn.
Biểu lộ của người trước mắt rõ ràng là của một người vừa thẹn vừa thiếu tự nhiên, không thích bị hỏi những vấn đề mà cậu ta không muốn trả lời... Giang Dụ Tiệp hiểu rõ, nhún nhún vai, không hỏi thêm.
« Tốt rồi, mình không phiền cậu nữa nhưng là nếu cậu thực sự có nơi nào không thoải mái, nhất định phải nói cho mình biết nhé! » – nghiêng đầu cười, nói với người đối diện như vậy, sau đó Dụ Tiệp lập tức chuyển tầm mắt, tiếp tục mấy động tác nhàm chán, lặp đi lặp lại.
Ánh mắt chuyên chú, động tác nghiêm túc, không phải vì thái độ bất hợp tác vừa rồi của người ta mà làm nháo nhào cho xong.
Thất thần nhìn người vừa đối với mình dịu dàng mỉm cười, nhìn những động tác cậu ta đang làm vì mình... Cảm giác nhoi nhói trong tim lại một lần nữa quay lại.
Như cách nói chuyện vừa rồi giữa hai người, đối với người đã được mình quan tâm lại còn xấu tính cằn nhằn – đổi lại là cậu chắc bão đã sớm nổi cấp mười hai rồi. Chắc chắn không thể duy trì gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói chuyện.
Cảm giác nhói đau sớm chuyển thành một cơn nghẹn cứng lồng ngực.
Càng so sánh thái độ của mình, của người ta, lại xét tới ngôn từ cùng cử chỉ của cả hai càng cảm thấy xấu hổ. Lại ngạc nhiên không hiểu mình tốt đẹp ở đâu đáng để cho Dụ Tiệp nhẫn nại đối xử tốt thật tốt với mình như thế? Tại sao cậu ta có thể dễ dàng tha thứ cho mình đây?
Đột nhiên cảm giác sợ hãi...
Bởi vì, bất ngờ phát hiện ra Giang Dụ Tiệp có một mặt nào đó đã trưởng thành hơn mình rất nhiều.
Còn có, cậu cảm giác được hình như trong mình bắt đầu có một điều gì đó không tên bắt đầu manh nha nảy nở rồi...
***
Cuộc sống cứ như vậy bình thản trôi đi...
Khai giảng năm học mới rồi thì ai cũng bận bịu, nói là ở chung nhưng thời gian nói chuyện ngày càng ít.
Tay Tử Giác hoàn toàn bình phục, ngoài đi học còn đi làm thêm. Giang Dụ Tiệp ngoài các môn bắt buộc trong chương trình học còn đăng ký thêm rất nhiều các khóa học khác, nếu khóa đó không tuyển sinh thì cậu ta cũng vẫn tới dự thính. Ngoại trừ thời gian lên lớp, phần còn lại hầu hết được tiêu phí vào thư viện nhằm tra cứu sách vở, thời gian biểu kín đặc.
Khối lượng kiến thức mỗi càng lúc càng nặng, mỗi ngày đều thức tới khuya lắc, buổi sáng thật sự bò dậy không nổi cho nên buổi 'rèn luyện sức khỏe' mỗi ban mai đành phải bỏ. Tạ Tử Giác chẳng bình luận một câu, bởi vì từ mùa hè khi cậu bị thương đã không còn chạy bộ mỗi sáng, thật không có tư cách đi nói người khác, dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cậu Hai nhà họ Tạ, Tạ Tử Thành giờ học năm cuối quốc học, chuẩn bị kỳ thi liên khảo đại học, đối với nghề nghiệp tương lai còn chưa thật rõ ràng cho nên gần đây hay điện thoại tới nói chuyện. Có điều Tử Thành tìm Dụ Tiệp nói chuyện nhiều hơn là nói với chính anh trai Tử Giác của mình.
Thực ra hai người vẫn có thời gian đụng mặt nhau, chỉ là không cố định sớm hay muộn mà thôi. Giang Dụ Tiệp và Tạ Tử Giác gần đây thời gian gặp nhau cũng có tăng, thế nhưng so ra vẫn không bằng thời gian cậu ta nói chuyện với Tử Thành qua điện thoại.
Nếu như trong tủ lạnh còn có đồ ăn dư hoặc thức ăn chưa chế biến Tử Giác sẽ làm bữa sáng, hai người cùng nhau ăn sáng, sau đó tách ra đi học. Cơ bản hầu hết các buổi sáng đều là Tạ Tử Giác ngủ thẳng tới lúc gần đi học mới cuống cuồng bật dậy, nhìn đến gian bếp nhỏ đã thấy trên bàn ăn là tờ stick note của người đã sớm xuất môn đi học để lại, đại ý là Good Morning và dặn dò đừng quên ăn sáng, ngày nào cũng như ngày nào. Buổi tối, hai người về nhà cũng là chín, mười giờ, thậm chí bữa chiều cũng tùy nghi di tản, không thể cùng ăn, mà tối về nhìn thấy nhau cười một tiếng lại chia ai về phòng người nấy làm chuyện riêng, học bài... Ngay tới cả ngày chủ nhật cũng như vậy, hai người đều bề bộn việc học cùng linh tinh các việc khác, may mắn lắm mới có bữa cơm ăn chung. Khi ở chung cũng ít đề tài bàn luận bởi vì Tử Giác vốn là người ít nói.
Ngoài ra, không biết có phải Giang Dụ Tiệp đa nghi hay không? Cậu ta chung quy cảm giác được Tiểu Giác gần đây có vẻ trốn tránh, nếu không vì sao thời gian hai người chạm mặt mỗi ngày một ít đi như vậy?
Loại này cảm giác thật không tốt chút nào!
Hai người là ở chung nhà đó, vì lý gì mà thời gian nói chuyện lại ít tới đáng thương vậy chứ?
Mùa hè không phải hai người rất tốt đó sao? Khoảng thời gian mùa hè ấy mặc dù không khí có phần mờ ảo bất minh quẩn quanh mối quan hệ của hai người nhưng cũng điểm ngọt ngào vi diệu... đó là cậu đã thật vất vả dụng công từng giọt, từng giọt góp nhặt, bồi dưỡng nên. Như thế nào sau khi khai giảng sợi dây quấn quýt đấy biến mất vô tung, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Đầu đau quá, tâm tình rất xấu, lại không biết nguyên nhân tại sao lại nên nỗi...
Có lẽ bởi vì hạ tuần tháng mười khí trời thất thường, nóng lạnh bất chợt, lại còn hàng loạt tiểu luận, báo cáo khó nhằn cần phải phải ứng phải gấp với các giáo sư khiến cho mấy ngày nay lòng nóng như lửa đốt còn đầu óc lung tung thiếu tập trung... hoặc có thể là... mấy ngày rồi chưa cùng Tử Giác nói chuyện câu nào.
Lập tức hiểu được nguyên nhân khiến mình nóng ruột nóng gan chính là người nào đó, Giang Dụ Tiệp buồn bực đứng dậy rời bàn học, nằm uỵch lên giường vắt tay lên trán, loay hoay nghĩ cách đổ sạch những suy nghĩ rối rắm trong đầu và lo âu khó hiểu trong tâm ra ngoài.
Hằng ngày vẫn có thể nhìn thấy người ta nhưng vỏn vẹn chỉ có thể nói mấy câu xã giao thông thường kiểu như: « Ngày mới vui vẻ! » hay « Cậu đã về rồi à? » – mấy câu này có nói cũng như không, căn bản không tính là 'tâm sự' hay trò chuyện với nhau. Cậu ta thật tiếc nuối những ngày hè ngọt ngào đã qua...
Nôn nóng nghĩ cách thay đổi tình hình, chẳng nghĩ ra đã đành mà thân nhiệt cũng muốn phát sốt, có loại cảm giác bí bách, bức bối mãnh liệt như có vật gì muốn phá xác chui ra vậy...
Ngày hôm sau, vẫn đeo một tâm trạng buồn bực về tới nhà, Dụ Tiệp nhìn thấy tờ stick note hàng ngày cậu ta vẫn dán trên bàn ăn còn nguyên trạng, bình thường Tạ Tử Giác sau khi đọc xong sẽ thường bỏ nó đi nên tâm sinh nghi.
Cậu ta tiến đến gõ cửa phòng Tử Giác mới phát hiện con người lúc nào nhìn cũng khỏe mạnh phăm phăm, sức sống tràn trề ấy hôm nay đương nhiên ngã bệnh.
Bệnh nặng, cậu đã mê man cả ngày, mê man tận đến lúc Dụ Tiệp về mới được phát hiện. Thật may mắn hôm nay Dụ Tiệp về sớm, vội vàng mang cậu đi khám.
Thế nào lại cảm giác sau khi được tiêm hai mũi ở phòng khám và được cho về nhà theo dõi thì bệnh tình của Tử Giác càng nguy nan. Ít nhất trước khi rời nhà cậu tuy suy yếu nhưng vẫn còn miễn cưỡng nói chuyện được, sau khi trở về lại yếu đến mức mở miệng không được.
Nhìn Tử Giác nằm lịm trên giường, Dụ Tiệp trong lòng rối rắm xót xa. Chiều tối nay lẽ ra là hẹn các bạn cùng nhóm làm báo cáo lên thư viện tổng duyệt nội dung seminar lần cuối, tự dưng cảm giác nóng lòng, bất an muốn trở về nhà. Cũng thật may đã về, nếu không Tử Giác còn phải tiếp tục nằm mê man một mình đến mấy giờ nữa không biết? Hoặc muộn thêm một chút nữa thì các phòng khám gần nhà cũng đóng cửa lại càng nguy.
Cậu thấy không, Tiểu Giác, chỉ cần cậu không thoải mái thôi là mình đã linh cảm, tinh thần không yên, mình thật sự thích cậu quá rồi mà... Thở dài một hơi, Dụ Tiệp lại đột nhiên phát hiện ra mình thật quá xấu xa, lúc người ta đang ốm liệt giường như thế này còn toan tính nghĩ cách làm sao để người ta thích mình, thật là...~.~
Tạ Tử Giác sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đột nhiên khó khăn chống tay nâng nửa người lên, Dụ Tiệp thấy vậy vội vàng cầm túi nhựa đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa lên... Tiểu Giác lại muốn ói.
Bản thân đã từng kinh qua bệnh nặng nên Dụ Tiệp biết cái kiểu ói không ngừng, đến mật xanh mật vàng, ói muốn lộn cả bao tử ra ngoài như thế này luôn khiến con người ta chân tay rã rời, cả người co rút đau đớn. Cậu ta xót xa vô cùng nhưng cũng chỉ biết vừa dìu đỡ vừa vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Giác. Trận ói tựa hồ đã kết thúc, Dụ Tiệp buộc chặt túi, đỡ Tử Giác tựa vào thành giường mà ngồi, nói: « Cậu trước tạm thời ngồi đây, mình đi lấy khăn giúp cậu lau mặt. »
Sau đó ra cửa phòng vứt túi, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô rồi quay vào.
Đầu tiên lau khô mặt, đến cổ, rồi tay... nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như muốn trấn an Tiểu Giác bằng cảm giác ấm áp mềm mại khi da tiếp xúc với khăn bông. Sau đó Tử Giác mềm lả nằm xuống, hai tròng mắt mê man nhìn người trước mặt, tiêu cự có phần chới với... trong chớp mắt hô hấp Dụ Tiệp dồn dập.
Nếu như người nằm trên giường giây tiếp theo không khép hờ làn mi, xem ra có phần mỏi mệt khó chịu, Giang Dụ Tiệp có lẽ thật sự sẽ cúi người hôn môi người ta mất.
Vội vàng thở dài một hơi, cảm thấy cứ luẩn quẩn bên Tiểu Giác lúc này thật sự là quá nguy hiểm nhưng nếu rời đi, lại không yên tâm...
Không kìm lòng được, Giang Dụ Tiệp đưa tay khẽ chỉnh lại vài sợi tóc vương loạn trên trán và khuôn mặt Tử Giác. Dùng ngón tay và lòng bàn tay vuốt nhẹ mái tóc, sau đó đến mu bàn tay mơn dọc theo khuôn mặt... mềm nhẹ, chậm rãi vỗ về, muốn cho người ta cảm giác được an ủi nhiều thật nhiều.
Tử Giác mở rồi lại nhắm mắt, nhìn Dụ Tiệp bằng ánh mắt đầy mơ màng, mờ mịt nhưng nhịp thở thư hoãn nhiều, hình như vì động tác này mà thoải mái một chút.
Cứ vuốt ve như vậy mà không bị cự tuyệt làm trái tim Dụ Tiệp dần lấy lại nhịp bình thường còn lá gan lại to thêm không ít. Vốn cậu ta vẫn nghĩ Tử Giác dù vô lực ngăn cản tay cậu thì ít nhất cũng sẽ lườm cho mình một cái đầy cảnh cáo cơ. Xem ra người ốm thật sự rất yếu ớt đi.
Bởi vì không bị cự tuyệt cho nên cứ dịu dàng như thế. Tận đến khi Tử Giác hai mắt nhắm nghiền, tựa như ngủ thiếp đi rồi Dụ Tiệp mới dừng tay, chậm rãi thu tay. Nhớ tới cần phải mua ít chai oresol bổ sung chất điện giải cho người ốm liền dự định ra ngoài.
Tử Giác đột nhiên mở mắt, khóe miệng mấp máy nhưng không phát ra thanh âm, xem ra đang rất khó chịu làm cho Dụ Tiệp vừa đứng dậy lập tức lại ngồi xuống...
« Làm sao vậy, muốn uống nước? »
Người trên giường vất vả mà lắc đầu.
« Muốn ói? »
Sắc mặt nhợt nhạt thảm thương vẫn lắc lắc.
Vậy là muốn gì? Dụ Tiệp hoang mang, chớp mắt đau lòng nhìn Tử Giác, kìm không được xót xa lại đưa tay khe khẽ vuốt tóc cùng khuôn mặt người trước mặt, nghĩ muốn làm cho Tiểu Giác thoải mái một chút.
Tử Giác mị mị chớp mi, khoan thai thở dài, rồi lại nhắm mắt.
Giang Dụ Tiệp kinh ngạc nhìn người vừa mới khôi phục lại nhịp thở đều đặn, hiểu được người ta là muốn điều gì. Thật khó để miêu tả lại cảm xúc lúc này của Thỏ. Khi Tử Giác tỉnh táo thường không thích người khác đụng chạm vào người, bây giờ lại không thể an ổn ngủ nếu không được Dụ Tiệp dỗ dành.
Không còn muốn gì hơn mà chỉ đơn giản nhẹ vỗ về mái tóc cùng gương mặt Tiểu Giác. Nhẹ dịu vậy thôi nhưng lại có thể khiến người nằm trên giường nhắm mắt thanh tĩnh nhưng không hề ngủ cảm giác được từng chút, từng chút dịu dàng truyền đến từ đầu ngón tay mềm mại... thư thái, êm ái trôi vào giấc ngủ.
Tận đến khi Tiểu Giác đã ngủ say, tay Dụ Tiệp cũng mỏi rời.
Tử Giác ốm, ý thức mơ hồ rồi thì so với mấy tên nhóc còn khó chiều hơn nhiều lần, thật khiến Thỏ xoay như chong chóng trong gió.
Bởi vì dạ dày còn chưa ổn định, vẫn nôn ói suốt cho nên cậu không chịu ăn bất cứ thứ gì, ngay cả nước cũng không uống. Cứ hễ Dụ Tiệp bưng lên món gì gương mặt cậu lập tức đen xì, hệt một 'em chã' đỏng đảnh.
Mỗi lần nhìn gương mặt hơi cau lại, yếu đến nỗi tầm mắt cũng mơ màng mà vẫn bướng bỉnh không chịu ăn uống, Giang Dụ Tiệp lại cảm giác được có một luồng máu nóng dâng lên mặt, nhịp tim gia tốc...
Cái quỷ gì đây, mày quả nhiên đã thành một tên biến thái rồi sao? – trong lòng Thỏ âm thầm mắng mình đến cầm thú cũng không bằng, đối với 'bệnh nhân nguy kịch' còn có thể nghĩ loạn bậy, thật sự... >.<
Thỏ sợ đến mức thở dốc một hơi, bắt buộc chính mình không được phép nghĩ loạn, bề ngoài vẫn dịu giọng dỗ dành Tử Giác, lôi hết ngọt ngào, lôi tuốt tuột lời hay ý đẹp, một bên miệng đường dỗ, một bên mạnh tay bón mới có thể buộc Tiểu Giác uống một chút đồ. Sau đó lại sử dụng phương thức tương tự để vất vả ép ăn một bát cháo, đến thuốc cũng phải sử dụng 'thủ đoạn' này mới có thể thành công.
So với dỗ trẻ con còn có phần khó khăn.
Nhìn Tử Giác lại bắt đầu mê man ngủ, Thỏ không có cách nào khác lắc đầu cười khổ.
Mỗi lần mạnh tay buộc Tiểu Giác ăn hay uống lại phải tốn thật nhiều công sức trấn an bởi vì Tử Giác sẽ rất bất mãn khi không muốn lại cứ bị ép ăn cho bằng được, lúc ấy tính tình trở nên rất xấu, rất vùng vằng náo loạn.
Khi đó cứ phải đem cậu ôm vào ngực, không ngừng vỗ nhẹ lưng, nói hết nước hết ý lời hay ý ngọt để dụ yên.
Mệt, nhưng Dụ Tiệp cảm giác được hạnh phúc làm sao. Bình thường có mơ cũng không được cơ hội đem hai tay ôm người ta vào trong ngực như thế này nha.
Mặc dù Tử Giác cũng chẳng nhỏ bé so với cậu ta, chiều rộng vai so ra cũng chẳng kém nhau nên không cách nào ôm hết được người ta, vòng ôm một lúc thể nào cũng mỏi mỏi là, nhưng mà, có thể ôm được người ta thật là ngọt ngào, thật là vui sướng đó.
Vừa mới rồi ép Tiểu Giác ăn được hết một bát cháo kịch bản vẫn 'nguyễn y vân': mạnh bón một thìa, lập tức trấn an, lại một thìa, lại dỗ...
Sau đó, Tử Giác có lẽ mệt mỏi, an tĩnh lại mà dựa vào vai Dụ Tiệp, nhắm mắt lại nhìn như đã ngủ. Nhìn vẻ mặt Tiểu Giác, Giang Dụ Tiệp đột nhiên có xúc cảm thôi thúc muốn hôn lên môi người ta...
Không thể nào kiềm chế, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt người ta, sau đó lập tức rời ra, sợ bị phát hiện.
Tử Giác dựa vào bờ vai Dụ Tiệp vẫn không động cựa, hai mắt nhắm nghiền... pheww... không phản ứng.
Giang Dụ Tiệp hơi run run, nín thở, hôn lại hôn thêm một lần, hai lần.
Vẫn không có phản ứng.
Quen hơi bén mùi, lại tiếp tục cúi xuống gần mặt, lần này không phải chạm một cái rồi rời ra ngay như trước, cảm giác phiến môi áp xuống 'Chutttttttt....'
Hình như Tử Giác ngủ say, say tới bất tỉnh nhân sự, thật sự không rõ Thỏ đang làm trò quỷ rồi.
Không có cách nào tự chế cảm giác tiếp tục muốn hôn môi người ta, thấy người ta hoàn toàn không phản ứng, Dụ Tiệp gan to thêm một tẹo, lại muốn hôn hôn thêm cái nữa...
Bàn tay Tử Giác đột nhiên vươn đến ngăn trở khuôn mặt Thỏ đang cúi sát xuống mặt mình.
Trong nháy mắt Giang Dụ Tiệp sợ đến tưởng như trái tim chính mình rớt bịch khỏi lồng ngực, đang tung tăng bay vòng vòng trước mắt.
« Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang làm cái gì. »
Tử Giác vẫn tựa vào vai Dụ Tiệp, mi mắt nhắm nghiền, hàm hồ nói một câu mơ hồ, không rõ cậu là giận hay bình thản. Thanh âm vốn là yếu ớt vô lực nhưng lại làm cho sống lưng Dụ Tiệp lạnh ngắt.
Cứ như vậy, Tử Giác bất động và Dụ Tiệp cứng người, không dám động cựa. Không khí phảng phất như ngưng trệ.
Mồ hôi lạnh thoáng chốc chảy đầy lưng, Giang Dụ Tiệp kinh hãi thót ruột thót gan chờ đối phương hung hăng mắng mỏ. Trong óc suy nghĩ miên man, vừa nghĩ tới đoạn Tử Giác có thể vì chuyện này mà chán ghét mình, lòng càng rối loạn, sợ hãi, khổ sở vô cùng.
Nhưng mà, thực tế vẫn cứ yên lặng trôi qua, Tử Giác vẫn an tĩnh không tiếng động dựa vào bả vai Dụ Tiệp. Một lúc nữa tiếng thở đều đều truyền lên... Ngủ thiếp đi rồi sao?
Thử dò xét, nhỏ giọng gọi vài tiếng: « Tiểu Giác? » – vẫn không thấy nngười ta phản ứng.
Lo Lắng đề phòng cùng hoang mang, Giang Dụ Tiệp cẩn thận di chuyển thân mình, khẽ khàng đặt Tử Giác nằm xuống giường, đắp lên chiếc chăn mỏng... Vẫn không thấy cậu mở mắt.
Dụ Tiệp liền nghĩ, Tử Giác thật sự đã thiếp ngủ rồi. Thở phào nhẹ nhõm, quay ra bếp rửa bát, đặt thêm nồi cháo.
Dọn dẹp qua loa nhà cửa, quay lại phòng xem 'người bệnh' lại thấy cậu đang mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà.
Trong lòng nơm nớp lo sợ, cố ra vẻ trấn định, Dụ Tiệp làm ra vẻ 'không có gì từng xảy ra' mở miệng hỏi: « Làm sao vậy? »
Tử Giác không có trả lời, chỉ hơi quay đầu nhìn cậu ta, tầm mắt vẫn mơ hồ chưa rõ ràng.
Rụt rè bước lại, ngồi ở bên giường, Dụ Tiệp khe khẽ hỏi: « Khó chịu à? »
Tạ Tử Giác hơi nhíu mi, vẻ mặt xem ra có phần hoang mang, hình như cũng không hiểu lắm tình trạng của mình?
Giang Dụ Tiệp lại kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve mái tóc cùng khuôn mặt cậu.
Kỳ thật trong lòng cậu ta đang rất lo lắng, Tử Giác đã khôi phục lại một phần tỉnh táo có thể sẽ không thích bị chạm vào, cậu đã đủ sức ngăn trở động tác thân cận của người khác, giống như khi nãy vừa ngăn trở hành động của mình vậy.
Tuy nhiên, Tử Giác chỉ là liếc mắt nhìn Dụ Tiệp một cái, chớp chớp làn mi, dường như thư hoãn một chút, thở dài một hơi thoải mái rồi lại nhắm mắt, an ổn ngủ. Trong lúc mơ màng, bàn tay lại nắm lấy bàn tay Dụ Tiệp đang vuốt trên tóc mình, cứ như thế thiếp đi...
Giang Dụ Tiệp không dám lộn xộn, sợ nếu như làm 'người bệnh' tỉnh lại rồi nhịn không được ói bát cháo mới vất vả ăn được ra thì khổ nên đành ngồi im.
Ngồi im lại ngắm nghía bàn tay Tử Giác đang nắm chặt tay mình, ngắm gương mặt bình thản đang ngủ. Trong ngực một luồng cảm xúc không gọi tên cứ âm thầm trào dâng, tràn lan.
Tạm thời quên mất vừa mới rồi bị bắt quả tang tại trận khiến cho bản thân sợ đến nỗi tim cũng muốn rớt ra ngoài, giờ đây cậu ta lại thấy ngọt ngào không kìm nổi, cứ thế ngây ngô mỉm cười nhìn Tử Giác bình yên ngủ say, trong lòng ấm áp dịu dàng.
Bàn tay rảnh rang còn lại nhẹ nhàng lần vào mái tóc mềm mại của Tử Giác, sau đó lần dọc theo cái trán, sống mũi dọc dừa, chóp mũi, lên viền môi... dọc xuống cổ. Hô hấp bất giác nặng nề, Giang Dụ Tiệp biết đầu óc lại nghĩ loạn, một phần lý trí còn sót gào thét mắng rằng: Không nên, không được, khônggggggg.... nhưng bàn tay lại lần lữa không nỡ rời, quyến luyến cọ cọ cằm người ta... Có chút ram ráp, bởi vì ốm nên mấy hôm vẫn chưa cạo râu được mà.
« Chờ cậu khỏe lại, mình lại giúp cậu cạo râu. Giống như mùa hè vậy đó. Cậu thật nhanh khỏe lại đi! Vẫn là Tiểu Giác khỏe mạnh ưa mắng người, cực kỳ dễ thương của mình... »