Chương 10.

Mỗi người một thế giới

Đường dẫu dài cứ đi rồi sẽ tới

Bé Thỏ cố lên

Từ ngày Tạ Tử Giác bình phục, chuyện hôm đó không hề được nhắc lại.

Chẳng biết là vì quên hay do khó mở miệng, chỉ biết rằng không thấy ai động tới chuyện ngày đó Dụ Tiệp bị Tử Giác bắt tận tay việc lén hôn trộm.

Có lẽ, Tiểu Giác căn bản là không nhớ rõ việc này bởi vì khi ốm đầu óc người bệnh thường mơ hồ, không tỉnh táo? – Giang Dụ Tiệp tự an ủi mình như vậy. Người ta không có hỏi, cậu ta đương nhiên chẳng dại gì chưa đánh đã khai, tự mình chuốc lấy phiền phức.

Cuộc sống tựa hồ khôi phục lại nhịp điệu bình thường.

Tạ Tử Giác khỏi bệnh lại trở về thời gian biểu kín đặc như cũ, đi học – đi làm – nghỉ ngơi giống như trước đây. Nhưng Giang Dụ Tiệp thay đổi, cậu ta tận lực rút ngắn thời gian 'hoang phí' bên ngoài, chỉ cần Tử Giác kết thúc công việc và trở về từ trường hoặc nơi làm thêm lúc nào cũng có thể gặp Dụ Tiệp đã ở nhà, cười hỏi cậu : ăn cơm chưa?, hay có muốn ăn thêm gì nữa không?

Tiết trời dần chuyển sang đông, Giang Dụ Tiệp thường thường nhắc nhở cậu mang thêm áo khoác, giữ ấm đừng để bị lạnh rồi lại ốm. Miệng không ngừng nói những câu mềm ngọt, ngoài ra còn tỉ mẩn chăm sóc... Ví dụ: Cậu ta học tập cách nấu ăn của mẹ Tử Giác, dường như mỗi ngày Tử Giác đều được nếm cơm dẻo canh ngọt, hương vị gần giống như mama Huệ Ngôn vẫn nấu ngày còn bé.

Càng ngày Dụ Tiệp cũng càng vỡ ra được nhiều 'yếu lĩnh' chuyện trò, ứng đối với Tiểu Giác.

Chỉ cần hơi nghiêng đầu, tặng cho Tiểu Giác một nụ cười mỉm thật đáng yêu thôi, trong nháy mắt đối phương sẽ tròn xoe mắt rồi hoàn toàn mất đi năng lực tự vấn – chiêu này được dùng để ứng phó khi Tiểu Giác tỏ ra bướng bỉnh, khăng khăng theo ý mình sẽ cực kỳ có tác dụng, trăm lần như một đều thành công.

Trong cuộc sống chung, càng ngày Dụ Tiệp càng hay nói vài câu vu vơ ngọt ngào, ý tứ mập mờ nhằm dỗ dành Tử Giác. Những lời này có thể khiến cho Tử Giác rất cảm động, mọi việc sau đó cứ chạy ro ro theo ý muốn của Dụ Tiệp.

Thật ra Tử Giác không phải người ưa nịnh hoặc là kiểu người 'yêu bằng tai', tuy nhiên đối với chiêu bài 'nói ngọt lọt tới xương' này của Thỏ, cậu đặc biệt không có sức chống cự.

Dụ Tiệp lại thích nhìn gương mặt hoang mang, ngượng ngùng, xúc động lại có chút tâm tình gì đó khó nói thành lời của Tử Giác mỗi khi nghe những lời êm ái của mình... điệu bộ này của Tiểu Giác thật khiến cậu ta rất chi là ... phấn khích (_ __ '). Cảm giác dường như khoảng cách giữa hai người gần thật gần, sợi dây liên hệ không chỉ đơn thuần là 'Bằng hữu thân thuộc' như Tử Giác vẫn nói.

Bây giờ, nhiều khi Dụ Tiệp nghĩ bản thân mình đúng là một kẻ được voi đòi tiên, quen hơi bén mùi ăn mãi.

Cậu ta bắt đầu hiểu được ước mơ của mình, và thế là bắt đầu luẩn quẩn bên cạnh Tử Giác suốt thôi. Khoảng cách giữa hai người vì thế cũng rút ngắn thật nhiều.

Gần hơn nữa, gần hơn nữa nào, hình như càng ngày càng được gần bên Tử Giác nhiều hơn rồi a....

Loại cảm giác này thực hết sức tốt đẹp, cực kỳ tốt đẹp rồi, nhưng mà cậu ta lại còn muốn tốt hơn nữa cơ.

Nghĩ phải đối với Tử Giác thật tốt, chăm sóc ân cần, có thể dùng đến từ 'che chở' để hình dung cũng được.

Lại muốn một lần nói rõ ràng với người ta, chẳng muốn màn sương mập mờ, mơ mơ hồ hồ này phủ bóng mãi lên quan hệ giữa hai người ... Cậu ta đương nhiên nguyện ý cứ tốn chút tâm tư nói lời dễ nghe ngọt ngào lừa gạt Tử Giác, hôm nay nói – rồi ngày mai cũng nói – rồi cả ngày mai nữa vẫn nói, cứ thế này suốt thôi cũng được. Nhưng nếu giữa hai người mãi là loại cảm giác 'bất minh' này thì thật khiến cho cậu ta nôn nóng khó chịu.

Không có cách nào bứt ra nhưng phanh lại cũng không xong, chỉ bởi vì cậu ta không biết Tiểu Giác cảm thấy thế nào, hai người như bây giờ vốn rất mập mờ đi?

Có thể nhận ra được Tạ Tử Giác hy vọng có người đối tốt với bản thân, mặc kệ là ai cũng không sao cả, mà vừa vặn chính mình cũng tính thử vận may của bản thân, nhân tiện lợi dụng điểm yếu này trong lòng người ta.

Vốn là nắm giữ đúng nhược điểm của Tạ Tử Giác, Dụ Tiệp bây giờ lại bị chính mình mê hoặc rồi, nếu Tử Giác biết được rõ ràng là bản thân mình đang muốn cái gì, liệu có thể sẽ sợ đến né ra? Sẽ phẫn nộ? Hay căm ghét mình chăng?

Tiểu Giác có thích mình hay không?

Ngày hôm ấy rút cục là người ta có biết hay không biết chuyện mình lén hôn? Nếu như không biết thì chẳng nói làm gì, nhưng nếu là biết tại sao lại giả bộ như không có chuyện gì? Người ta thực sự nghĩ gì trong đầu vậy?

Liên tiếp những suy nghĩ miên man không bờ bến khiến trái tim Dụ Tiệp đập những nhịp đầy phiền toái. Lại nghĩ đến mới rồi Tử Giác gọi điện báo tối nay có việc đi ăn cùng đồng sự đến khuya mới có thể về, ngọn lửa bực bội vô danh trong lòng càng cháy ngùn ngụt.

Ngày hôm qua là cùng bè bạn, ngày hôm trước là cùng bạn học, ngày hôm trước nữa là cùng bạn của bạn... Mỗi ngày một kiểu, dù cho các mỗi quan hệ của cậu rộng rãi, tốt đẹp đến mấy cũng không thể bận rộn đến như thế đi?

Cậu đây là trốn mình sao? Không muốn nhìn thấy mình? Chán ghét mình?

Ý nghĩ rối bời lại không tự chủ được chuyển thành suy đoán lung tung, càng nghĩ càng trở nên nóng nảy, Giang Dụ Tiệp tiện tay ném cuốn sách đang cầm trên tay. Có lẽ dùng sức hơi mạnh nên sau tiếng 'Xoạt' vang thật to, cuốn sách vô tội đã nằm thê thảm dưới chân cửa phòng.

Tiếng động đó khiến cậu ta giật mình, tỉnh táo và kinh ngạc phát hiện ra chính mình vừa mới vô cớ ném sách?

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên giận dữ tới nỗi trút cả vào sách vở – hoặc, nói đúng hơn, từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện gì phiền muộn khiến cho tâm tình nóng nảy tới mất kiểm soát, cần tới trút giận vào các đồ vật vô tội.

Tốt, tốt rồi, đây cũng coi như là một sự kiện 'trưởng thành' đi?

Giang Dụ Tiệp chớp mắt, hít sâu, cố gắng bắt buộc bản thân tỉnh táo lại. Nhặt cuốn sách vừa bị ném, phủi phủi đặt lên bàn.

Hôm nay tôi sẽ chờ cậu, hôm nay nhất định cũng phải đọc hết cuốn này một lượt, khuya đến đâu cũng sẽ ngồi chờ.

***

Nhẹ nhàng mở cửa, bật đèn, lặng lẽ bước vào bếp rót cốc nước.

Tử Giác vừa đi vừa uống nước, chưa hết một ngụm đã bị Giang Dụ Tiệp đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa cho hoảng hồn.

« Giật cả mình! Đứng ở đây dọa người làm gì? Mấy giờ rồi còn chưa ngủ? »

« Mình chưa đọc hết sách. Vừa đọc vừa đợi cậu về. »

« Chờ tôi làm gì? » – hình như Tử Giác cảm thấy chột dạ mấy phần nên hạ tầm mắt, ngó lơ nơi khác.

« Đã khuya rồi, mình lo. Mãi không thấy cậu về nên lo lắng. »

« Tôi không phải trẻ con ba tuổi, đi ra ngoài rồi không biết đường về. Lo cái gì mà lo! »

Giang Dụ Tiệp đến gần mới nhìn thấy mắt Tử Giác hơi có vằn đỏ và ánh mắt mơ hồ: « Cậu uống rượu ? »

« Ừ, uống, thì sao? » – lời đáp có phần khiêu khích, Tử Giác ngoảnh đầu né tránh ánh nhìn của Dụ Tiệp.

« Không có việc gì, mình chỉ quan tâm. Cậu có khó chịu gì không? Có muốn uống ly trà nóng? »

Hoàn toàn quên mất vấn đề 'đã uống rượu còn chạy xe' là đặc biệt cấm kỵ – rất nguy hiểm, lúc này Dụ Tiệp đầu óc chỉ nghĩ tới cảm giác sau khi uống rượu người sẽ bị nóng lên, chạy xe trong đêm gió lạnh vù vù thổi vào người, trong nóng ngoài lạnh dễ dẫn tới cảm mạo hoặc ít nhất cũng khiến người ta khó chịu.

« Trong nhà có trà nóng à? »

« Không có, chút xíu mình đi mua về là có ngay. Cậu chờ nhé! » – nói xong Dụ Tiệp nhanh nhẹn chạy về phòng khoác thêm áo, cầm ví tiền.

« Này, chờ một chút, không cần đâu! » – Tử Giác vội vàng ngăn cản, trễ thế này cậu không muốn vì mình mà Dụ Tiệp còn phải ra ngoài: « Tôi uống nước lọc là tốt rồi! »

« Không sao, nhân tiện đi ra ngoài cho thoáng. Trà nóng so với nước lọc sẽ tốt hơn mà! » – nhanh chóng cài áo, đi tới bên cạnh Tử Giác, dừng lại, thoáng thấy người ta hơi lùi lại một bước, Dụ Tiệp có phần hụt hẫng trong lòng.

« Cậu mặc thêm áo đi, uống rượu xong trong người thấy nóng nhưng nếu mặc phong phanh sẽ cảm lạnh đấy. » – mỉm cười nói một câu, không ngoài dự liệu của cậu ta, sau nụ cười và câu nói ngọt ngào này Tử Giác chỉ có thể choáng váng rồi cụp hàng mi, ngại ngùng.

« Mình đi ra ngoài, rất nhanh sẽ về, cậu cứ ngồi xuống đây nghỉ. » – nói xong những lời này Dụ Tiệp nhanh chóng bước ra cửa, tới cửa hàng tiện lợi 24h gần nhà mua ít trà túi lọc.

***

Nhìn bóng lưng người kia vừa khuất sau cánh cửa, Tử Giác vô thức day day trán.

Trong lòng ấm áp nhưng đầu cũng ân ẩn đau.

Cậu không phải không biết.

Cậu biết tình trạng giữa hai người gần đây rất lạ lùng. Giang Dụ Tiệp lời nói hành động đều bất bình thường đã đành, không khí khi hai người ở chung cũng rất là kỳ quái, mà chính bản thân cậu cũng có cảm giác là lạ không sao diễn tả được. Rất kỳ quặc, hết thảy đều không bình thường.

Cậu bị mê hoặc trong lời nói êm ái và hành động dịu dàng mập mờ của Thỏ mất rồi...

Mỗi khi Thỏ hơi nghiêng đầu, tặng cho cậu một nụ cười đáng yêu là lập tức cậu mất đi năng lực tự hỏi mà chỉ ngây ngốc tăm tắp đi theo sự chỉ đạo của người ta. Mỗi khi Thỏ dùng lời nói mềm mại động viên cậu khi tâm tình sa sút hoặc an ủi cậu lúc gặp chuyện bực bội, hoặc là khi dùng những hành động thực tế mà quan tâm thì trong tim đều dâng lên luồng nhiệt ấm áp...

Tựa như, vừa nãy đối với lời nói thiếu thiện chí của cậu Thỏ con vẫn nhẹ nhàng dỗ dành, lại còn nửa đêm khuya khoắt vì cậu đi mua trà... Cậu rất ấm áp, cảm động nhưng không làm sao nói được lời cảm ơn, cũng chẳng biết làm thế nào để đáp lại. Cậu không biết tại sao Thỏ lại dễ dàng bỏ qua thái độ xấu của mình, tại sao lại đối với mình tốt đến thế?

Rồi chính bản thân cậu nữa, bản thân cậu thật có vấn đề. Làm sao mà mỗi lúc Thỏ dùng ánh mắt êm dịu, đầu nghiêng nghiêng mà nhìn cậu thì đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, trước mắt chỉ còn đôi mắt trong veo và sâu thẳm của Thỏ, và rồi thì trống ngực không ngừng gia tăng... làm sao vậy... rốt cục là tại làm sao?

Cậu cảm giác được hành vi mập mờ của Thỏ càng lúc càng nghiêm trọng đấy. Nhưng mà cậu u mê rồi, càng tự hỏi càng không hiểu tại sao người ta lại làm như vậy? Càng không thể hiểu tại sao chính mình lại không hề từ chối?

Phương thức biểu đạt của Thỏ mặc dù vụng về nhưng cậu hiểu được Thỏ xuất phát từ chân tình, thật tâm muốn đối tốt với mình.

Nhưng mà, mấu chốt là cậu đối với việc càng ngày càng trở lên ỷ lại vào người ta, càng ngày càng trở thành đối tượng để người ta chiếu cố, quan tâm là hoàn toàn không bài xích. Hơn nữa còn có cảm thấy thật cảm động, mừng vui... Nói không chừng chính cậu mới là kẻ có vấn đề? Nói không chừng cái đầu này hỏng hóc ở đâu rồi cũng nên.

Tạ Tử Giác kỳ thật vốn không quên, cậu nhớ rất rõ ràng ngày hôm ấy Dụ Tiệp lén hôn môi mình. Tới tận bây giờ không đề cập tới chẳng qua vì cậu không biết phải mở lời ra làm sao, thái độ thế nào. Ngay cả phải sử dụng từ gì để nói cậu cũng nghĩ không ra.

Sợ rằng chính mình vốn là hiểu nhầm ý người ta rồi. Còn sự việc kia, ngày hôm sau ngẫm lại cậu hoài nghi phải chăng bản thân nhớ lầm? Dụ Tiệp vì lý gì cần trộm hôn cậu? Có lẽ do bệnh nên đầu óc không tỉnh táo, mơ mơ màng màng?

Nếu là thật thì cậu thực sự không hiểu người kia nghĩ gì trong đầu? Tại sao lại làm như thế?

Là cậu hiểu sai đi, hay là Giang Dụ Tiệp đúng là như cậu nghĩ...

Không!

Không thể!!!

Cậu không dám nghĩ nữa.

Mới nghĩ đến đây đã sợ run người, lập tức dừng ngay lại, không nghĩ tiếp nữa. Trong tiềm thức rõ ràng duy nhất một điều: không nghĩ nữa, sự thực có thể cậu chịu không nổi.

Vì thế, Tạ Tử Giác lựa chọn giả ngu.

Tình nguyện ngu ngốc cũng được, tình nguyện duy trì trạng thái mập mờ không minh bạch. Cậu không muốn đi quá hơn giới ranh này, không muốn, không cần thiết phải tìm hiểu rõ vấn đề, không cần hiểu trắng đen.

Sự thật ấy, cậu hoảng hốt vô cùng mỗi khi nghĩ tới, có thể cậu không gánh nổi.

Mấy ngày hôm nay thời gian về nhà càng ngày càng muộn là vì cậu cố gắng tránh chạm trán cùng người chung phòng. Cậu không muốn đầu óc lại phải nghĩ tới chuyện kia, lại dựng lên hàng chục câu hỏi không dễ trả lời. Chỉ cần không gặp người ta là bình yên rồi.

Chỉ là, muốn dừng lại phải chăng đã là muộn?

***

Mua trà trở về, Dụ Tiệp bắt gặp Tử Giác ngủ quên trên sopha.

Tới gần, nhìn gương mặt mệt mỏi nghiêng lệch gối trên tay ghế mà ngủ của Tử Giác, trong lòng cậu ta không khỏi xót xa.

Làm sao lại mệt mỏi tới mức này? Mặc dù cả hai vừa vượt qua kỳ thi giữa kì nhưng Tử Giác còn cả một list dài các báo cáo cùng bài luận phải dịch cần giải quyết, người thấy Tiếng Anh như thấy tà giống Tử Giác đương nhiên ghét nhất dịch bài rồi. Ngoài ra còn phải làm thêm, thời gian biểu kín đặc như vậy làm sao bảo đảm sức khỏe? Đã vậy rồi còn chơi bời gì mà đến nửa đêm mới về, đem sức mình ra tàn phá.

Là vì Tử Giác ngại chạm mặt mình sao? Cậu ấy là trốn tránh mình sao?

« Tiểu Giác... » – Giang Dụ Tiệp nhẹ giọng gọi, khe khẽ lay lay, muốn gọi Tử Giác tỉnh giấc.

Mặc dù động tác nhẹ nhàng là vậy nhưng mà trong lòng đang tức giận tức bừng bừng. Cảm giác ngoài tức giận còn có cả phần đau xót.

Lay lay gọi gọi mấy lần rốt cục Tử Giác cũng mở mắt, nhưng chỉ là mơ màng nhìn rồi lập tức nhắm lại.

« Tiểu Giác, tỉnh lại, cậu muốn ngủ về phòng ngủ chứ. »

« Đừng làm ồn. » – Tử Giác kiên quyết nhắm chặt mắt, hai tay khua khua trong không trung, bộ dáng lúc này trông chẳng khác gì đứa trẻ bướng bỉnh.

Giang Dụ Tiệp đây là lần đầu tiên gặp qua một kẻ say rượu cho nên hoang mang không biết phải làm như thế nào. Ngây ngốc đứng trân trối nhìn Tử Giác vẫn ngủ say sưa, hồi lâu mới giật mình nhớ ra phải bắt buộc người ta vào phòng ngủ mà nằm, nằm ở đây gió lạnh rất dễ bị cảm.

Bất đắc dĩ thở dài, Dụ Tiệp cúi xuống kéo cánh tay trái Tử Giác đặt lên vai mình rồi dùng sức lôi cậu dậy.

« Ôi chao! » – kêu lên nho nhỏ, Dụ Tiệp không dè chừng được Tử Giác lại nặng đến mức này.

« Cậu nặng thật... thật không ngờ được, mình còn nghĩ rằng... muốn đem cậu vào phòng rất dễ chứ... » – Giang Dụ Tiệp cắn răng khổ sở nửa dìu nửa kéo Tạ Tử Giác, vừa lầm bầm.

Không ngờ Tử Giác đột nhiên mở miệng: « Cậu ầm ĩ vừa thôi... »

Kinh ngạc quay đầu sang nhìn thì phát hiện hóa ra Tử Giác là nói mớ, hai mắt vẫn đang nhắm chặt.

« Ai kêu cậu đi uống say túy lúy, đã về muộn lại còn ngủ ngoài phòng khách. »

Dụ Tiệp tức giận nhưng cũng chẳng có biện pháp xử lý, người ta say đến thế kia cơ mà.

Vất vả cũng mở được cửa phòng Tử Giác, trong đầu Dụ Tiệp đột nhiên nảy ra ý tưởng: ném thẳng tên say này xuống giường rồi quay người đi luôn, không thèm đắp chăn, sửa gối gì hết, cho cậu sang ngày mai đau đầu chết luôn đi.

... Nếu thực sự làm được thế thì tốt rồi.

Thở dài, Dụ Tiệp nhẹ nhàng đặt Tử Giác lên giường, đắp chăn cẩn thận mới rời đi.

Gói trà được người nào đó nửa đêm nửa hôm đi mua trở về đã không được dùng lại bị tiện tay quăng xuống, hiện giờ bơ vơ nằm trên bàn trà nho nhỏ.

Ngày hôm sau, Tạ Tử Giác tỉnh giấc.

Đầu đau muốn nứt làm đôi, căn nhà thì vắng vẻ. Cậu ra khỏi phòng chỉ nhìn thấy gói trà nằm chỏng chơ trên bàn phòng khách. Trên bàn ăn trong phòng bếp lại thiếu vắng stick note mà Giang Dụ Tiệp vẫn luôn luôn lưu lại sau khi đi học hàng sáng.

_____

P/S: Bà Trang ơi, hứa là post 2 chương nhưng em Hiên vẫn bận rộn quá nên đầu tuần sau nhé :).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play